Đêm nay là dạ tiệc của các nhãn hàng thời trang cao cấp, người người quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu (*).
(*)Nguyên văn là y hương tấn ảnh – 衣香鬓影: là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là ‘quần áo lụa là thơm tho,
dáng dấp tóc mai yểu điệu’. Theo Baike giải thích thì đây là thành ngữ
thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.
Thẩm Đường đến chụp ảnh thảm đỏ trễ nhất.
Cho dù lúc nào, chỉ cần cô xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm, dùng lời nói của Trữ Nhiễm chính là chiếm hết spotlight.
Đêm này càng phô trương hơn.
Bộ váy dạ hội cô mặc trên người, không ít phóng viên có ấn tượng. Đêm nay cô vậy mà lại mặc lại nó.
So với lần trước chỉ có một điểm khác biệt, chính là, hôm nay cô không
đeo đồ trang sức, mà chỉ quấn một dải lụa trắng trên cổ, thủ pháp đặc
biệt, một bên rủ xuống tới ngực.
Chiếc khăn lụa thướt tha, nổi bật càng tăng thêm dáng hình yểu điệu, động lòng người của cô.
Chỉ cần dải khăn lụa và gương mặt cực phẩm kia, nào ai còn chú ý lễ phục mặc lại của Thẩm Đường nữa.
Khăn lụa phối lễ phục cao cấp, cũng chỉ có người sở hữu giá trị nhan sắc
kinh tâm động phách như cô mới có thể tùy hứng phối đồ như vậy.
Lục Tri Phi phân phó nhân viên phục vụ cầm theo hai ly rượu đỏ đến, mỉm cười nghênh đón.
“Bị bộ lễ phục kinh diễm này của cô làm bất ngờ đó.” Khóe miệng Lục Tri Phi thoáng giương lên, biểu lộ đúng mực, hoàn hảo, đưa cho Thẩm Đường một
ly rượu đỏ.
Thẩm Đường chạm cốc cùng cô ta: “Cảm ơn.”
Tâm tư của Lục Tri Phi không đặt tại việc thưởng thức rượu ngon, lúc này ly rượu vang đắt đỏ với cô ta chẳng khác nào ly nước sôi để nguội.
Ở trong mắt người khác chỉ thấy hai người đẹp thân thiết hàn huyên, trò chuyện.
Chỉ Thẩm Đường và Lục Tri Phi hiểu rõ lòng đối phương có toan tính gì, âm
thầm phân cao thấp, xem người nào có thể khí định thần nhàn, thong dong
đến cuối.
Thẩm Đường vì lần này đến muốn
gặp nhà thiết kế hàng đầu của L nên vô cùng phối hợp, nhã nhặn mỉm cười: “Lục tổng có thể đi cùng tôi vào trong không?”
Lục Tri Phi dù không muốn cũng chỉ có thể giả bộ hào phòng: “Không vấn đề.”
Cô dẫn Thẩm Đường vào trong sảnh, giới thiệu một loạt các nhà thiết kế nổi tiếng của L.
Trước đó Thẩm Đường sinh sống ở nước ngoài 6 năm, tiếng Anh cực kỳ thuần thục, không có chút áp lực giao tiếp nào.
Nói chuyện phiếm một hồi, cô khéo léo nhắc đến chiếc váy được chính tay nhà thiết kế cao cấp nhất của L thiết kế: “Chiếc váy đó tôi không cẩn thận
làm bẩn, vô cùng đau lòng, đó là món quà người quan trọng nhất đời tặng
cho tôi, tôi thực sự luôn canh cánh việc muốn sửa lại nó.”
Hôm nay chiêu Thẩm Đường dùng chính là khổ nhục kế.
Nhà thiết kế hỏi cô có ảnh chụp bộ váy không, có thể lấy ra cho bà ấy xem thử.
“Có.”
Nói rồi, thẩm Đường rút di động từ trong túi xách ra.
Không chỉ nhà thiết kế, các khách quý bên cạnh cũng nhìn sang.
Đó là bộ lễ phục chính trong bộ sưu tập thu đông 3 năm trước, điểm thu hút nhất của mẫu thiết kế bị một vệt đen làm bẩn.
Lúc đó nhân viên công tác không cẩn thận xô ngã tôi, bút đen trong tay cô ấy rơi lên người Thẩm Đường.
Chất liệu làm lễ phục rất tinh tế, một vết đen này vô cùng bắt mắt, làm hỏng hoàn toàn sự sự hoàn hảo của chiếc váy.
“Chiếc váy này với tôi có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.” Thẩm Đường nhìn về phía
nhà thiết kế, chân thành nói: “Ý tưởng của tôi là đặt một chuỗi ngọc
trai hoặc đính kim cương lên để che đi vị trí bị hỏng, nhưng mà không
may là chưa có cơ hội gặp chị, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được, muốn được chị đồng ý, cho phép tôi thêm chi tiết lên chiếc váy. Hoặc là chị có
cách gì bổ cứu, có thể cho tôi ý kiến, tôi sẽ làm theo.”
Lục Tri Phi nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía nhà thiết kế.
Thẩm Đường dùng chiêu này đúng là giết nhanh, thắng gọn, khiến Lục Tri Phi trở tay không kịp.
Nhà thiết kế nổi tiếng, lăn lộn trong nghề hơn 30 năm, thiết kế ra không
biết bao nhiêu chiếc váy dạ hội, không có cái nào khách hàng mua xong
mấy năm sau vẫn lưu luyến đến thế, còn tìm mọi cách gặp mình, trưng cầu ý kiến về việc sửa lại chiếc váy.
Mỗi
một chiếc váy đều do bà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, vì thế gặp được khách hàng trân trọng đứa con tinh thần của mình đương nhiên vô cùng cảm
động, bà nắm tay Thẩm Đường thể hiện lòng biết ơn: “Cảm ơn đã tôn trọng
thiết kế của tôi. Nếu có thể… cô hãy giao bộ váy dạ hội kia cho tôi, tôi sẽ cải biên nó, hoàn toàn miễn phí, cam đoan cô sẽ hài lòng.”
Hai người trò chuyện vui vẻ.
Cuối buổi tiệc, nhà thiết kế thổ lộ với tổng giám đốc nhãn hàng tại khu vực
Trung Quốc, sắp tới bà sẽ cho ra mặt một bộ sưu tập mang phong cách
‘Mori Girl’, đây cũng là định hướng phong cách sắp tới của nhãn hàng.
Với mỗi bộ bà muốn tặng miễn phí cho Thẩm Đường mặc tham gia hoạt động.
Tiệc rượu kết thúc, Lục Tri Phi cố tình đi tìm Thẩm Đường.
Lễ phục được miễn phí sửa chữa, lại còn không tốn tiền mượn trang phục trong những lần xuất hiện sau này.
Lục Tri Phi nâng ly rượu, tươi cười nói: “Kính cô một ly. Cam bái hạ phong.”
Một chén rượu này cô uống cạn.
Chiếc ly trong tay Thẩm Đường vẫn như cũ, không nhúc nhích. Tối nay cô đã uống ba chén, không thể uống thêm được nữa.
Lục Tri Phi thưởng thức nhìn chiếc ly không: “Tôi cho rằng cô sẽ xin Tưởng Thành Duật giúp đỡ.”
“Không cần.” Thẩm Đường nhẹ nhàng tháo dải khăn lụa trên cổ, bí bịch một đêm,
rất không quen. Cô nhàn nhạt đáp: “Đối phó với cô, tôi dư sức.”
Lục Tri Phi giận quá bật cười, tặng Thẩm Đường một ngón tay cái.
Cô không quen nhìn bộ dạng thanh cao, tự cho mình là đúng của Thẩm Đường,
nhưng lại không kìm được muốn trở thành một người như vậy. Đúng là mâu
thuẫn đến cực điểm.
Lục Tri Phi đặt chiếc ly không lên bàn. Ly của Thẩm Đường trên bàn vẫn không nhúc nhích, Lục
Tri Phi vươn người thuận tay lấy uống: “Biết tôi ghét nhất dạng người gì không?”
Lục Tri Phi thẳng thắn nhìn Thẩm Đường.
Biết Thẩm Đường sẽ không trả lời, cô ta tự hỏi, tự đáp: “Như Điền Thanh Lộ,
vì một tên Nghiêm Hạ Vũ mà không cần cả tôn nghiêm. Khiến người khác
nhìn vào chỉ cảm thấy nực cười, đáng thương.”
Điền Thanh Lộ thoáng cong môi: “Tôi hiện tại cũng chẳng khác gì Điền Thanh
Lộ, hoàn toàn trở thành loại người bản thân chán ghét nhất.”
Cô ngửa đầu uống cạn ly rượu thứ 5.
“Tài nguyên giới thời trang trong tay tôi nhiều hơn cô nghĩ đó.”
Thẩm Đường không cảm thấy hứng thú với những gì cô ta nói, đứng dậy: “Lục tổng, xin lỗi không thể tiếp chuyện được.”
Lục Tri Phi nói: “Có thể nghe nốt câu cuối cùng không? Nếu một ngày cô cần, cứ nói người đại diện gọi điện thoại là được. Đây không phải không quan tâm đến mặt mũi Tưởng Thành Duật, mà là không liên quan gì đến anh ấy.”
“Cảm ơn, Vô công bất thụ lộc.” Thẩm Đường hạ thấp người, xách váy rời đi.
Oan gia ngõ hẹp, vừa xoay người lại đụng trúng Trữ Nhiễm.
Trừ Nhiễm thường ngày vẫn luôn mang thái độ vênh váo, tự đắc, nghe nói Thẩm Đường đã ký kết với Thường Thanh, hơn nữa Triệu Trì Ý còn công khai
theo đuổi Thẩm Đường, chắc chắn sẽ mặt nặng mày nhẹ gây chuyện.
Nếu là trước kia có lẽ cô gái có lớn mà không có khôn nhà họ Trữ đã nhảy
dựng lên tìm Thẩm Đường xách mé, mỉa mai, nhưng đêm nay tính tình Trữ
Nhiễm vô cùng thoải mái, cô vừa nấu cháo điện thoại 1 tiếng đồng hồ, ngồ thao thao bất tuyệt với người đang theo đuổi cô.
Không biết có phải tán gẫu xong tâm trạng tốt lên xong, dù có đụng mặt Thẩm
Đường cũng không cảm thấy chán ghét, vui vẻ chào hỏi: “Cô Thẩm, chúc
mừng.”
Ai cũng biết đêm nay Thẩm Đường trở thành khách quý của nhà thiết kế hàng đầu L.
Thấy Trữ Nhiễm âm dương quái khí, Thẩm Đường lẳng lặng rời đi, không tiếp lời.
Trữ Nhiễm đi cùng Thẩm Đường vào thang máy, ánh mắt liếc Thẩm Đường trên
dưới chục lần, trong lòng có hơi khẩn trương, câu hỏi để trong lòng mấy
tháng nay với một người hiếu kỳ như cô ta quả là rất khó chịu, cuối cùng Trữ Nhiễm vẫn lên tiếng: “Này học bá, có phải cô học toán rất giỏi
không?”
Thẩm Đường: …
--------
Xuống đến bãi đỗ xe, Thẩm Đường không tìm xe của công ty.
Trợ lý bên cạnh nhỏ giọng nhắc cô: “Chị Đường nhìn bên tay trái, chiếc thứ 3.”
Thẩm Đường thuận theo hướng trợ lý chỉ nhìn qua, là một biển số xe vô cùng quen thuộc.
Người trong xe cũng nhìn thấy cô, chiếc xe chậm rãi đi tới.
Cửa sổ xe dần dần hạ xuống, người lái xe là Tưởng Thành Duật.
Tưởng Thành Duật nghiêng người mở cửa bên ghế lái phụ cho cô: “Anh đã đặt chỗ rồi, anh muốn mời em đi ăn. Lần đầu yêu nhau, chúng ta không thể ăn một bữa cơm thật thoải mái bên ngoài.”
Khi đó vì tránh paparazzi, hai người thường ăn ở nhà, cho tới giờ cũng chưa từng công khai ăn cơm cùng nhau lần nào.
Thẩm Đường không cự tuyệt, ngồi lên.
Tưởng Thành Duật đưa tay muốn thắt dây an toàn cho cô, Thẩm Đường nhanh hơn, xoay người, tự thắt dây của mình.
Đây không chỉ là lần đầu hai người ra ngoài ăn, mà còn là lần đầu anh lái xe chở cô đi ăn.
Tưởng Thành Duật nhìn quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt cô, ân cần hỏi: “Tối qua em ngủ không ngon?”
Thẩm Đường một tay chống đầu đáp: “Vâng.”
“Em cứ an tâm đóng phim, những cái khác không cần bận tâm, anh sẽ xử lý.”
Tưởng Thành Duật khởi động xe, “Em cũng không cần cảm thấy thiếu nợ anh, giữa hai chúng ta không nên tồn tại cái gọi là nợ ân tình.”
Thẩm Đường híp 2 mắt: “Anh còn chưa theo đuổi được em, nên hay không thoải mái như thế?”
“Chuyện này là anh cam tâm tình nguyện, vì thế không thành vấn đề.” Tưởng Thành Duật đánh tay lái, rẽ sang phải, ngẫu nhiên nhìn cô một cái: “Đã lâu
không gặp, em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Không.”
“Có nhớ anh không?”
“Không. Không nhớ.”
Tưởng Thành Duật nhìn biểu cảm hờ hững trên mặt cô, dỗ dành: “Sao em không hỏi lại anh?”
Thẩm Đường hơi khép mắt: “Hỏi anh cái gì?”
“Hỏi anh có nhớ em không.” Anh đáp: “Nếu em hỏi, anh sẽ trả lời. Anh thật sự rất nhớ em.”
Trong xe vô cùng yên tĩnh, giọng nói ôn nhu của anh trầm ấm vang lên, mê hoặc thần trí cô.
Tưởng Thành Duật nhân lúc đèn đỏ, điều chỉnh lại chỗ ngồi cho Thẩm Đường, để cô nằm nghỉ thoải mái hơn.
Lại gần mới ngửi thấy lẫn trong mùi nước hoa là hương rượu vang nhàn nhạt.
“Uống bao nhiêu rồi?”
Thẩm Đường lẩm bẩm: “Ba ly.”
Cô khẽ chớp mắt: “Tưởng Thành Duật … tôi khả năng không còn sức đi ăn tối nữa, đầu hơi váng.”
“Ngủ đi, không ăn nữa.” Tưởng Thành Duật ngả hẳn ghế ngồi của cô xuống.
Thẩm Đường dùng chút ý thức thanh tỉnh còn sót lại tìm điện thoại, nhắn cho trợ lý, 2 tiếng sau qua đón cô.
Tạm thời chưa muốn về lại nhà thuê, ở một mình lúc này rất khó chịu.
Lúc này đây, cô muốn ở bên cạnh Tưởng Thành Duật, cơ thể cô theo thói quen
tham luyến mùi hương của anh, độ ấm trên cơ thể người đàn ông này.
Ngay trước khi buổi dạ tiệc bắt đầu, bác sỹ điều trị của ông nội gọi điện
đến, sáng hôm qua cô và anh Thẩm đưa ông đến bệnh viện hội chẩn, chiều
nay mới có kết quả kiểm tra.
Tâm tình ông nội bị kích thích, bệnh trạng có dấu hiệu chuyển biến xấu, bác sỹ gọi điện nhắn nhủ người nhà chuẩn bị tốt tâm lý.
Cô phải chuẩn bị tốt tâm lý như thế nào chứ.
Chưa bao giờ muốn phải chuẩn bị trước tâm lý cho việc này.
Hạnh phúc mong manh còn sót lại trong tay cô, cứ từng chút từng chút vuột mất, cô có cố gắng thế nào cũng không nắm được.
Tưởng Thành Duật lái xe đến khu nhà gần căn hộ cô thuê, tìm hồi lâu mới thấy chỗ đậu xe.
Anh tắt máy, tháo dây an toàn.
Thẩm Đường không ngủ, trở mình, nhìn anh.
“Các mẫu thiết kế cao cấp của L, anh đã tìm người giải quyết, sau này mỗi bộ sưu tập, em muốn cái nào cứ tùy ý chọn, họ sẽ chuyển đến theo yêu cầu
của em, không cần mượn để mặc nữa.”
“Đừng lãng phí, lễ phục tôi đều chỉ mặc một lần.” Thẩm Đường nhẹ nhàng lên
tiếng, không muốn tâm trạng bi thương của mình ảnh hưởng đến người khác, “Nhà thiết kế đứng đầu bên đó và tôi có giao tình tương đối tốt, về sau chỉ cần gọi điện họ sẽ cho mượn không tính phí.”
“Mỗi sự kiện lại phải đi mượn phiền phức lắm, của mình không phải….”
“Tưởng Thành Duật, anh đừng nói chuyện, em muốn yên tĩnh một chút.”
“Ừ.”
Thẩm Đường mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảng u tối, cùng ánh đèn leo lắt.
Cô ngơ ngác mấy phút đột nhiên xoay mặt tìm Tưởng Thành Duật.
Dưới ánh đèn xe mờ ảo, ngũ quan của anh hiện lên càng thâm thúy.
Thẩm Đường ngồi thẳng dậy: “Anh qua đây, cho em nhìn một lát.”
Tưởng Thành Duật: “Nhìn cái gì, không phải chưa từng nhìn qua.”
“Anh có tim hay không vậy?”
“... Không có tim, vậy thì trong 3 năm này anh lấy gì yêu chiều em?”
“Đừng có nói lời dễ nghe lừa gạt em. 3 năm anh đâu có yêu em chút nào đâu?”
Tưởng Thành Duật cảm thấy cô đang say, vì thế không muốn cãi lại.
Thẩm Đường rướn người về phía anh: “Em hình như say rồi.”
“Đã biết.” Tưởng Thành Duật muốn lấy nước cho cô uống, Thẩm Đường đè tay
anh lại: “Đừng nhúc nhích, em không khát. Giờ em say rồi, cho nên làm gì anh, cũng không cần chịu trách nhiệm, anh cũng đừng để trong lòng.”
Nói xong, cô ôm choàng lấy anh.
“Cho em ôm một chút.” Trán cô đặt lên tim anh, “Em chẳng bắt được gì cả,
dùng hết sức cũng không giữ lại được. Em không biết mình nên làm gì
nữa.”
Không biết có phải ảo giác của anh hay không. Tưởng Thành Duật cảm thấy người con gái trong lòng dường như đang bật khóc.
Bả vai cô run lên, cực lực khắc chế chính mình.
Tưởng Thành Duật không nhúc nhích, tùy ý để cô ôm.
Tính tình cô cao ngạo, quật cường, chẳng chắn không muốn người khác thấy
mình yếu đuối, chật vật. Vì thể càng không muốn ai thấy mình rơi nước
mắt.
Tưởng Thành Duật nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, so với mấy tháng trước cô gầy đi không ít.
Thẩm Đường say, khóc, sau đó tựa vào lồng ngực anh, thiếp đi.
--------
Muốn nắm thật chặt, muốn dùng hết sức níu giữ thời gian luôn vội vàng trôi qua kẽ tay.
Dù trong lòng bài xích, nhưng đảo mắt đã tới tháng 8.
Đầu tháng đóng máy.
3 tháng qua, Phàn Ngọc bị Tiêu Chân triệt để chèn ép, tổn thương nguyên
khí trầm trọng, tổn thất sơ bộ cũng phải lên tới trăm triệu.
Phàn Ngọc hiểu rõ, dù bà ta có xin lỗi Thẩm Đường, Thẩm Đường cũng sẽ không
tha thứ cho bà ta, dù ngoài miệng nói tha thứ, Tiêu Chân cũng sẽ không
thật lòng buông tha bà.
Trong tháng thứ 2 căng thẳng với Trần Nam Kình, bà ta đã ngộ ra một chuyện, mục đích
chính của tiêu chân chính là khiến bà và chồng xích mích, cuộc sống của
hai người không yên ổn, thậm chí hôn nhân tan vỡ.
Bà nhất định không thể để Tiêu Chân đạt được ước nguyện, vì vậy chủ động
tìm Trần Nam Kình xuống nước nói chuyện, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh ngoài mặt, trạng thái của Trần Nhất Nặc cũng vì vậy mà khôi phục, lúc
này tiến độ quay phim mới trở lại như kế hoạch ban đầu.
Nhưng mà mấy bộ phim bà ta đầu tư, vẫn bị chèn ép không thể lên sóng.
Ngày đóng máy, Trần Nam Kình muốn nói lời tạm biệt ba.
Trần Nhất Nặc chủ động đề xuất: “Ba, con đi thăm hỏi ông nội với ba nhé,
không biết đến tận khi nào mới có thể quay lại thăm ông.”
Phàn Ngọc rũ mắt, hờ hững nói: “Con đi làm cái gì, trong mắt người ta cũng chẳng có đứa cháu gái là con.”
“Ai da mẹ à.” Trần Nhất Nặc không chịu được nhất là giọng điệu cố tình chọc ba bực mình này của bà: “Không phải do ông không có cơ hội gặp con hay
sao.”
“Mẹ không phải có ý đó, chỉ sợ con tủi thân. Con xem lần trước mẹ đến thăm ông, ông cũng đâu cho nhà ta sắc mặt tốt.”
Trần Nam Kình cũng không có ý định đưa con gái đi cùng: “Con sắp xếp hành lý đi, ba lái xe đến thôn Hải Đường một chuyến.”
Nửa tháng nay cả đoàn dời đến thành phố quay phim, nơi này cách thôn Hải Đường hơn một tiếng lái xe.
Trong 3 tháng, ông thường xuyên đến tâm sự cùng ba, nhưng phần lớn thời gian ba ông đều trầm mặc.
Thẩm Đường còn chưa trở lại, ông trước tụ họp cùng với nhóm Cố Hằng, sau đó thuận đường lái xe đến thôn Hải Đường.
Ba ông vẫn thế, vẫn một mình, một người ngồi trước cửa viện, ánh mắt chăm
chú nhìn ra đại dương mênh mông như đang chờ đợi gì đó.
“Ba.” Trần Nam Kình từ trên xe bước xuống.
Ông lão Thẩm chậm rãi quay đầu, “Sao lại đến đây? Hôm nay có việc gì à?”
Trần Nam Kình bước đến ngồi cạnh ông, “Bộ phim đóng máy rồi, chiều tối nay chúng con sẽ trở về Bắc Kinh.”
“À.” Ông lão Thẩm trong lòng ngũ vị tạp trần.
Trên đường thỉnh thoảng mấy bà con trong thôn đi qua đều nhiệt tình chào
Trần Nam Kình một tiếng. Đoàn làm phim , ở lại thôn Hải Đường hai tháng, không ít người trong đoàn thường xuyên qua
chơi với lão Thẩm, cho nên người trong thôn cũng không quá kinh ngạc.
Trên đường tiếng bước chân lúc gấp gáp, khi chậm rãi, người đến người đi,
chỉ có hai cha con lẳng lặng ngồi đó nhìn nhau không nói gì.
Ông lão Thẩm cảm giác có lẽ mình không có cơ hội thứ 2 gặp mặt con trai.
Mặc kệ lời mình có tác dụng hay không, ông vẫn quyết định mở miệng: “Ba
không yêu cầu con đối xử với Đường Đường thật tốt, Chỉ là mong con đừng
khi dễ con bé. Con là ba ba của con bé, Đường Đường nhớ mong con nhiều
năm như vậy…”
Lòng Trần Nam Kình như có vật nặng đè lên, trong phút chốc tri giác chết lặng.
Ông lão thúc giục: “Con đi nhanh đi, cẩn thận trễ chuyến bay.
Trần Nam Kình khó khăn đáp: “Không sao. Kịp ạ.”
“Ba. Ba yên tâm, sau này con sẽ che chở Đường Đường thật tốt.”
Đây là lời cuối cùng Trần Nam Kình trước khi lên xe nói với cha mình.
Ô tô dần khuất xa tại khúc ngoặt cuối con đường, Trần Nam Kình đưa mắt
nhìn tòa nhà phía xa xa, còn có người cha già một mình nuôi nấng đứa con gái nhỏ bị vứt bỏ của ông, càng lúc bóng ông lão càng xa, sau cùng chỉ
còn là một chấm nhỏ không nhìn thấy rõ.
Không ngờ lần tạm biệt này, chính là vĩnh biệt.
---
Thẩm Đường ngồi xe Triệu Trì Ý trở về thôn Hải Đường, buổi trưa hai người có buổi tụ tập nhỏ với nhím Chu Minh Khiêm. Triệu Trì Ý cũng từ Bắc Kinh
đặc biệt bay đến đây một chuyến.
Triệu Trì Ý khăng khăng muốn đến thăm ông nội, “tiện đường” đưa cô về nhà.
“Tạ Quân Trình đi rồi?” Triệu Trì Ý nhàn nhạt hỏi.
Thẩm Đường vừa thoáng thất thần, đáp lại anh ta chậm một nhịp: “Ừm, 2 ngày trước đã bay về nước.”
“Em nghỉ ngơi một thời gian cho tốt, từ tháng 11 năm trước đến bây giờ, em
không nghỉ ngơi dù chỉ một ngày, tiếp tục như thế sẽ sớm kiệt sức đó.”
Triệu Trì Ý không nỡ nhìn cô lao lực như hiện tại, “bộ đang gấp rút chuẩn bị, sớm nhất cũng phải tháng 11 mới khai
máy.”
Gần đây Thẩm Đường cũng không có
tâm tư tiếp tục quay phim, sức khỏe ông nội càng ngày càng yếu, cô muốn
dành thời gian quý giá còn lại ở bên cạnh ông. “Hợp đồng nửa năm, chúng
ta bắt đầu tính từ ngày khai máy đi, đâu thể
để anh chịu thiệt thòi được.”
Triệu Trì Ý bất đắc dĩ bật cười: “Con người em sao lại quật cường thế chứ.” Ai cũng không lay chuyển được quyết định của cô, thôi thì đành thuận theo: “Kế
tiếp còn có công việc nào khác không?”
“Không tính là công việc, cuối tuần này bay qua Thượng Hải, buổi concert của Hắc Đằng, tôi được mời làm khách mời đặc biệt.”
Triệu Trì Ý: “Vậy em chuyên tâm chuẩn bị cho tốt buổi concert, những việc
khác tôi sẽ cho người sắp xếp đâu vào đó, chờ đến khi tình hình của ông
chuyển biến tốt chúng ta lại nói tiếp.”
Anh nói lời này cũng cảm thấy chẳng khác nào lừa mình dối người, ông nội nào có khả năng chuyển biến tốt hơn được nữa.
Cũng may, gần đây Tiêu Chân đã yên tĩnh hơn, bọn họ cũng có thời gian nghỉ ngơi, hồi sức, trước khi bước vào trận chiến.
Nhờ có Tưởng Thành Duật hỗ trợ, đánh rắn đánh bảy tấc (*), Tiêu Chân đành
phải lấy đại cục làm trọng, tạm ngừng những động thái phong sát Thảm
Đường.
(*) Tục ngữ Trung Quốc có câu: "đánh rắn đánh bảy tấc" tức là đánh rắn phải đánh đúng chỗ hiểm cho chết mới thôi.
Năm ngoái Điền Thanh Lộ giật dây GR cùng Tiêu gia giành giật một hạng mục,
Mấy tập đoàn hùn chung hơn 3 tỷ đầu tư, Tiêu Gia chiếm phần nhiều.
Hạng mục này vốn Tiêu Chân muốn lôi kéo Tưởng Thành Duật nhảy vào, không ngờ giờ lại hóa thành quân bài Tưởng Thành Duật dùng để áp chế nhà họ Tiêu.
Toàn bộ kế hoạch của bà ta, yếu tố duy nhất Tiêu Chân tính sót chính là Tưởng Thành Duật.
Hiện tại bà ta chỉ tạm thời thu tay, hạng mục kia cũng có ngày kết thúc, không thể mãi giữ chân nhà họ Tiêu.
Thẩm Đường sao có thể không tính đến, đếm ngược từng ngày sinh mệnh ông nội
đi đến tận cùng, mỗi giây, mỗi phút đều không khác gì lên núi đao, xuống biển lửa.
Về đến nhà, đúng lúc ông nội đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Hiện tại mới là 5 giờ chiều.
Phàm là trong giới hạn có thể chịu đựng được, dù có mệt mỏi cỡ nào ông cũng nhất định sẽ đứng chờ ngoài cửa đón cô về nhà.
“Ông nội, xem ai tới này.” Ngữ khí Thẩm Đường hết sức nhẹ nhàng, khoảnh khắc bước vào nhà nét mặt của cô lập tức thay đổi.
Lão Thẩm miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chỉ chỉ vào bàn máy tính trong
phòng: “Tiểu Triệu đến đó à. Nào đến đây ngồi đi.” Không muốn để cho
cháu gái lo lắng, ông nhẹ cười giải thích: “Buổi trưa không ngủ, giờ tự
nhiên thấy buồn ngủ quá.”
Triệu Trì Ý
tiến tới nhét gối vào sau lưng ông, vì sợ ông lão lo lắng, anh ôn tồn
thông báo cho ông quãng thời gian này Thẩm Đường được nghỉ, chỉ cần ở
nhà đọc kịch bản, thư giãn đầu óc, tháng 11 mới cần quay tiếp bộ phim
khác.
Anh là ông chủ, ông lão Thẩm đương nhiên tin.
Buổi tối Triều Trì Ý trở lại Bắc Kinh, ngồi nhà Thẩm Đường chơi nửa tiếng mới rời đi.
Trong nhà bỗng nhiên quạnh quẽ.
Thẩm Đường mở máy tính: “Ông nội, ông xem phim cùng con nhé?”
“Đương nhiên.” Ông lão hỏi: “Xem phim gì nào?”
“Con… ba… ba con.”
Xưng hô này phát ra từ miệng cô thực sự quá lạ lẫm.
Ông lão thoáng sững sờ: “Tại sao con đột nhiên muốn xem phim của ba con vậy?”
Thẩm Đường nói dối: “Con hòa giải với ba rồi. Khoảng thời gian này ba đối xử với con không tệ. Con cũng đã nghĩ thông, hận thù mệt mỏi quá. Cuộc
sống vốn ngắn ngủi nên sống vui vẻ, vô lo mới tốt.”
“Hòa nhau thật rồi à?”
“Con lừa ông làm gì, ông cũng biết tính con mà. Nếu không chịu buông xuống
nhất định sẽ không tha thứ. Hiện tại con chỉ muốn làm việc thật chăm
chỉ, sau đó yêu đương rồi kết hôn.”
Thẩm
Đường mấp máy môi: “Mấy tháng nay Triệu Trì Ý, Tạ Quân Trình cả Tưởng
Thành Duật nữa đều khuyên con buông bỏ xuống cho nhẹ lòng.”
Ông lão cao hứng, rơi lệ, cuối cùng ông đã có thể an tâm ra đi: “Đường Đường nhà chúng ta cũng là một đứa nhỏ có nhà.”
“Ông, ông khóc cái gì thế, không được khóc.” Thẩm Đường vội vàng lau nước mắt cho ông.
“Không, không có gì, chỉ là ông nội vui quá thôi.”
Thẩm Đường tìm mấy bộ phim gần đây của Trần Nam Kình, bật volume vừa phải, bắt đầu mở tập đầu tiên, im lặng ngồi xem cùng ông.
Cô ngồi bên mép giường, một tay cầm bàn tay già nua của ông nội.
Lão Thẩm tập trung xem, nghiêm túc nhìn từng đoạn phim, từng lời thoại.
Thẩm Đường xem không vào, thậm chí chỉ cần nhác nghe thấy giọng nói của Trần Nam Kình cũng cảm thấy chán ghét.
Đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, tất cả yêu ghét, hận thù sớm
đã buông bỏ, ông nội hẳn là cũng đến lúc muốn rời đi, đại khái ông đã
không còn oán trách Trần Nam Kình nữa, cô cũng không nỡ để ông cánh cánh mang theo sự lo lắng cho cô trên đường xuống hoàng tuyền.
Lời nói dối này có thể khiến ông an tâm, không còn gì tiếc nuối nữa.
Trong lòng ông nội, cô đã có ngôi nhà của chính mình, nơi cô có thể quay về.
Hôm sau, thân thể ông lão không chống đỡ nổi nữa, tiến vào trạng thái hôn mê.
Anh Thẩm giao lại việc quản lý nhà nghỉ cho vợ, vội vàng thay Thẩm Đường đưa ông vào nhập viện.
Trước đó Thẩm Đường đã bay qua Thượng Hải diễn tập cùng Hoắc Đằng.
Lúc quay chỉ cần rảnh rỗi cô sẽ ở nhà chăm chỉ
luyện đàn, tiện thể đàn vài khúc cho ông nội nghe. Ông nội nói so với
nghệ sĩ dương cầm, Đường Đường của ông đàn còn hay hơn.
Kỳ thực ông nội cô không hiểu về âm nhạc, có điều trong mắt ông cô cái gì cũng tốt.
Buổi hòa nhạc lần này, hẳn là lần cuối cùng ông nội có cơ hội nghe cô đàn hát trên sân khấu.
Buổi hòa nhạc đêm đó, khoảnh khắc Thẩm Đường xuất hiện trên sân khấu, khán
đài phía dưới kém chút mất khống chế, tiếng người hò hét huyên náo, vô
cùng kích động, căn bản không còn nghe được tiếng hát bên trên.
Chiếc váy đặc biệt nhất trong bộ sưu tầm đầu xuân của L di chính tay nhà
thiết kế nổi tiếng nhất nhãn hàng này thiết kế đang được mặc trên người
Thẩm Đường.
Dưới ánh đèn sân khấu lộng lẫy, Thẩm Đường cao lãnh, diễm lệ như một tiên nữ lạc xuống nhân gian.
Trần Nam Kình ngồi trong đám đông. Hôm nay ông cũng đến tham gia buổi hòa nhạc.
Ông còn đăng weibo video buổi hòa nhạc của Hoắc Đằng.
Phần lớn đoạn video là hình ảnh Thẩm Đường đánh piano, một phần ngắn khác là Hoắc Đằng hát. Vài giây an tĩnh, cả sân vận động lặng ngắt như từ, sau
đó bùng nổ trong tiếng hò hét của fan.
Status này của Trần Nam Kình, trong vài giây leo thẳng lên hot search, dưới
phần bình luận đa phần đều khen ngợi, hoặc trầm trồ trước trình độ đánh
piano của Thẩm Đường.
Mặc dù kỹ xảo vẫn
có chút tỳ vết, nhưng mà khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, cả một
khúc nhạc khiến cho cộng đồng mạng, cùng toàn thể khán giả có mặt tại
concert đều trầm trồ kinh ngạc.
Hot
Search lần này thành công khiến người vừa khó khăn lấy lại được bình
tĩnh như Phàn Ngọc, tâm tình lần nữa chao đảo, nổi sóng.
“Ông ta cuối cùng định làm cái gì?” Bà không không chế nổi cảm xúc, đáp mạnh điện thoại xuống đất.
Trần Nhất Nặc ngồi trên sofa lướt web, vừa vặn xem đến hot search này.
Cô thoáng giật mình, tay khẽ run lên.
“Mẹ, mẹ đừng thế nữa.”
Phàn Ngọc nhìn cô con gái duy nhất, tròng mắt đỏ lên: “Tiêu Chân đánh mẹ
không nói, giờ đến cả chồng mẹ cũng muốn gây chiến với mẹ. Con nói xem
rốt cuộc ba con đang nghĩ cái gì thế không biết? Có phải ông ta muốn nói cho Tiêu Chân kia hay, trong lòng ông ta để ý đến đứa con gái của bà ta thế nào?”
Trần Nhất Nặc nhặt điện thoại
lên: “MẸ, đừng ồn ào với ba, được không? Mẹ lại tiếp tục mặt nặng mày
nhẹ nữa, con gái mẹ sẽ không còn ba nữa đâu.”
Cô nhìn chiếc điện thoại đã vỡ tan tành, “Ngày mai cả nhà chúng ta ra nước ngoài du lịch. Ba mẹ đều rất lâu rồi chưa đi chơi cùng con. Lần này cả
nhà mình cùng đi hâm nóng tình cảm.”
Hot search này leo thẳng một đường lên top, 10 tiếng sau, đến khi Thẩm Đường về Thâm Quyến mới biết chuyện.
Thẩm Đường ghét nhất nhìn thấy tên mình và Trần Nam Kình xuất hiện cùng
nhau, cô lập tức nhắn tin cho ông: [Về sau đừng nói gì, làm gì liên quan đến tôi nữa! Thứ hư tình giả ý này chỉ có ông cảm động thôi! Giữa tôi
và ông mãi mãi không bao giờ có thể hòa giải được.]
“Ông nói không sai mà, con nhìn xem ai cũng khen con đàn tốt.” Ông lão Thẩm xem hết đoạn video anh Thẩm đưa, cao hứng nói.
Thẩm Đường thu lại điện thoại, cười cười: “Chúng ta nên khiêm tốn một chút ông à.”
Tình hình của ông ngày càng không ổn, khí lực lúc nói chuyện còn không bằng hôm qua.
“Đường Đường, tiểu Tưởng gần đây bận lắm à?” Ông lão nhịn không được thương nhớ “cậu cháu rể”.
Thẩm Đường: “Rất rất bận, công ty anh ấy nhiều việc lắm.”
Cô trợ lý trước đó còn thay cô lên tiếng đòi công bằng, bĩu môi phàn nàn,
nói Tưởng Thành Duật theo đuổi cô giống như kinh nguyệt không đều của nữ sinh vậy, có khi 1 tháng 2 lần, có khi 2 tháng 1 lần.
Thật là khiến cho người ta bực bội.