Edit: An An
Beta: An An
---------
Đồng Ngưng lấy hết dũng khí bỏ qua hình tượng, cười rộ lên với ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu. Thiên Trữ a Thiên Trữ, không nghĩ tới chính cậu bị chính bản thân tố cáo, thật sự là...
Đồng Ngưng sung sướng cầm áo tắm đi phòng tắm tắm rửa. Đang lúc Đồng Ngưng làm xà phòng bay khắp nơi, nhàn nhã thư thái trong bồn tắm, ngón tay Trương Thiên Trữ đột nhiên rớt ra khỏi màn che xâm nhập, đứng ở trước mặt Đồng Ngưng,hai mắt sáng lên hung hăng nhìn chằm chằm nàng.
Đồng Ngưng sững sờ: "Làm sao vậy? Muốn cùng nhau tắm sao?"
"Cho nên nói, cậu đối với tiểu Đào tử là chân tình sao?" Trương Thiên Trữ đột nhiên không đầu không đuôi thốt ra một câu như vậy.
Đồng Ngưng thật ở không biết cảm giác bắt nguồn từ đâu để dẫn đến cái "cho nên" kia, chính là thấy vẻ mặt của Đào Lễ liền không kiềm được tâm tình mà bị cuốn hút, trả lời nói: "Tôi đã sớm nói tôi đối em ấy là chân thật, chính là cậu không tin."
Trương Thiên Trữ tựa hồ ở trong nháy mắt mất đi khí lực, hai tay rũ xuống tại bên người: "Được rồi..."
"... Cái gì được?" Đồng Ngưng phát hiện mặc kệ trải qua bao nhiêu năm, tâm ý trong lòng Trương Thiên Trữ vẫn làm cho người ta khó có thể đoán ra.
"Tiểu Đào tử là bạn tốt nhất của tôi, tiểu Ngưng, cậu lại càng... Cho nên tôi hi vọng các người có thể hảo hảo mà cùng một chỗ." Nói xong Trương Thiên Trữ liền xoay người đi ra ngoài, Cerrada dừng trước cửa phòng tắm buông ra một câu, "Tôi nghe tôi mẹ nói, mẹ cậu tháng sau sẽ trở lại . Tôi cũng là vô tình nghe được, cho nên đây không tính là là mật báo... Chính cậu tự thu xếp ổn thoả đi."
"Cái gì? Mẹ của tôi muốn trở về? Tôi như thế nào không biết tin tức động trời đó? ?" Đồng Ngưng kinh hô, thiếu chút nữa từ trong bồn tắm bay ra.
"Lúc mẹ của tôi cùng mẹ cậu gọi điện thoại tôi không cẩn thận nghe được, phỏng chừng các nàng là cố ý giấu diếm chúng ta. Hơn nữa, tựa hồ tiểu Chính sẽ cùng mẹ cậu trở về..."
"! !" Đồng Ngưng thất kinh đến không nói được lời nào.
"Đừng nói là tôi mật báo ha, biết không? Tôi đi về."
Sau khi Trương Thiên Trữ trở về, Đồng Ngưng bắt đầu xuất thần ngồi trong bồn tắm, mãi cho đến nước lạnh mới hồi phục lại tinh thần.
Mẫu hậu đại nhân! Mẹ cũng trở về đúng lúc quá đi ah! Còn mang theo người ngốc nghếch kia trở về! Thật là muốn chết mà!
Đồng Ngưng nhanh chóng theo trong bồn tắm đứng dậy đi ra. Không được, không thể tiếp tục lãng phí thời gian!Nhất định phải đem Đào Lễ ngồi cùng trên chiếc thuyền, xác lập cùng một chỗ trước khi mẹ trở về! Nhất định phải có bước tiến mới với nàng!
"Ngáp! ... Khụ khụ... Khụ khụ..." Đào Lễ cư nhiên lại bị cảm mạo, cố tình tại...thời điểm ba mẹ đều vắng nhà. Đào ba Đào mẹ từ sớm đã đi thăm bà ngoại rồi. Đầu vừa choáng váng vừa đau nhức lại không có ai ở bên chăm sóc, Đào Lễ oán niệm chui đầu vào chăn vùi mình như thói quen.
Lúc đang mơ màng muốn ngủ đột nhiên lại nghe được di động vang lên, cũng không buồn chui ra khỏi chăn mà vươn tay lung tung sờ soạng nửa ngày mới đụng đến di động.
"Uy..."
Đồng Ngưng nghe được bên kia điện thoại giọng nói của kẻ sắp chết đến nơi, nhíu mày hỏi: "Làm sao vậy? Bệnh rồi sao?"
"Chị thật là lợi hại, em mới nói có một chữ liền biết em bị bệnh, đúng là thần y ah."
"Chớ nịnh bợ lung tung, uống thuốc chưa?"
"Chưa..."
"Sao chưa? Không sợ chết à?"
"Ba mẹ em không ở nhà, em không muốn xuống giường."
"Phục em ..." Đồng Ngưng nói, "" Ai ya ở nhà cứ nằm im đó, đừng có đi đâu hết biết không?"
"Ân..." Cúp điện thoại Đào Lễ liền lại một lần tiến nhập trạng thái mê man, trong lúc nàng cảm giác đang nằm mộng, còn mơ mơ màng màng, hình như chính mình nghe được thanh âm gì đó, liền từ trên giường đi xuống, nhưng mà run rẩy ở trong phòng lảo dảo một hồi liền lại chui quay về trong chăn mền. Vốn ổ chăn rất lạnh, nay lại đột nhiên biến thành ấm áp, nàng cũng không cần biết kia là cái gì, người kia là ai. Đào Lễ vươn tay kéo kéo, dùng thân thể thiếp chặt cỗ ấm áp kia. Cảm giác vô cùng tốt đẹp, nàng lấy cả hai má cọ cọ lên "cứu tinh"
"Uy..." Có người nói chuyện?
"Thực thoải mái a." Đào Lễ đáp lại lên.
Thanh âm kia sẽ thấy cũng không còn vang lên nữa...
Ngày hôm sau Đào Lễ khi tỉnh lại mới phát hiện có chỗ kì lạ...
Di? Ngày hôm nay gối đầu sao lại mềm mại khác thường vậy, còn rất thơm nữa. Mở mắt buồn ngủ nhìn một cái, thiếu chút nữa đã hét lên kinh hoảng.
Này! Đây là cái gì? ? Hai ngọn núi lớn chắn trước mặt nàng! ! Đây là... Rõ ràng là ngực a! Đào Lễ vội vàng che miệng lại, sợ tiếng kêu sợ hãi chực trào bật ra ngoài.
Đây là có chuyện gì? ? Nàng chết chưa? ? Tri Chu tinh? ? Nàng cũng không phải thư sinh! Mẹ ơi! !
Lúc "thư sinh" Đào Lễ thất kinh cũng là lúc "Tri Chu tinh" tỉnh, trên mặt nàng nổi lên bộ dạng mê ly, nhìn thấy Đào Lễ hỏi: "Như thế nào tỉnh sớm như vậy? Sốt đã lui sao?" Nói xong liền giơ tay lên đặt trên trán Đào Lễ, "Ân, sốt hạ nhiều rồi, hù tôi mà, tôi còn tưởng rằng em bất tỉnh chầu trời luôn rồi ."
"Đồng học tỷ? Chị..." Đào Lễ con mắt trừng sắp rớt ra, vì cái gì học tỷ một thân trần truồng như thế yêu nghiệt lại nằm ở trên giường của mình? Này còn thể thống gì a!
Đào Lễ sửng sốt năm giây sau bật người hoả tốc nhấc mền lên, may mắn thay, quần áo của mình đều còn... Một khi đã như vậy, vì cái gì Đồng học tỷ sẽ không một mảnh vải được như vậy? Chẳng lẽ là tối hôm qua...
"Em công sao? ?" Đào Lễ rốt cục khắc chế không được rống lên.
Đồng Ngưng vân đạm phong khinh nhìn nàng: "Em công cái gì công? Em có khả năng làm công sao? Em không phải nói em sinh bệnh sao, tôi liền qua đây thăm em một chút, uy em uống thuốc, nhìn em còn run rẩy, liền chui vào chăn cùng em để cùng nhau ấm áp ."
Đào Lễ có chút không nói được gì... Như thế nào, vậy cũng hơi phóng khoáng đi a học tỷ.
Đồng Ngưng nằm lỳ ở trên giường, uyển chuyển lưng trần với mấy đường cong nhường Đào Lễ trong lòng từng đợt phát điên.
Đồng Ngưng giơ lên khóe miệng, tốc độ hé môi không nhanh không chậm, tư thế ngả ngớn ái muội nói: "Tiểu bằng hữu, em là đang ở đây xem cái gì đó a?"
Đào Lễ cảm giác trái tim của mình sắp chịu không nổi nét hấp dẫn kia rồi ... Học tỷ, không cần tiếp tục ...
Đồng Ngưng cúi đầu, tóc dài tán của nàng bóng loáng trên da thịt trắng nõn, làm nổi bật màu đen tuyền của sớ tóc, Đào Lễ không nhịn được nuốt nước miếng.
Học tỷ, sẽ xảy ra chuyện, thật sự sẽ xảy ra chuyện !
"Tiểu Đào tử... Em làm gì thế ngẩn người..." Đồng Ngưng vừa nhấc tay, chăn mền che trên người nàng liền chảy xuống, cảnh xuân chói mắt làm Đào Lễ hoàn toàn mất đi lý trí.
Là chị câu dẫn em a! Học tỷ!
Đào Lễ nghiêng người đem Đồng Ngưng đặt dưới thân, mắt nhìn thẳng vào mắt Đồng Ngưng, lưỡi không hề do dự hung hăng thăm dò vào hai hàm răng Đồng Ngưng. Đồng Ngưng ban đầu rất sửng sốt, thế nhưng vài giây sau đã bắt đầu hôn trả lại, hôn đến hai người đều nhanh thiếu dưỡng khí cũng không muốn buông nhau ra. Mền che ở giữa hai người Đào Lễ cảm thấy được rất vướng bận , vung tay một cái, Đồng Ngưng liền trần truồng lỏa thể trước mặt Đào Lễ.
Đồng Ngưng thân thể phi thường đẹp, màu trắng của ga giường đem thân thể của nàng ta càng tôn lên vẻ mị hoặc mê người. Tóc dài màu đen tuyền của nàng tán lạc tại sau đầu, hai tay chắn ở trước ngực, hai chân dài vừa nhỏ vừa bóng loáng có điểm không được tự nhiên bị Đào Lễ dùng tay tách rộng ra. Nàng nhìn biểu tình của Đào Lễ có chút phức tạp, thậm chí có điểm... Ưu thương? Tại sao vậy chứ? Vì cái gì Đồng học tỷ lại lộ ra vẻ mặt như thế?
Lúc ấy Đào Lễ cũng không biết đây là lần đầu tiên của Đồng Ngưng, nếu biết điều đó nàng nhất định sẽ càng ôn nhu một chút. Chính là Đồng Ngưng chưa nói, Đào Lễ ngốc nghếch cũng thật không nghi ngờ hoài nghi vấn đề này -- nàng cảm giác Đồng học tỷ đã có mị lực như thế, nhất định là tình trường vô cùng lão luyện, đâu dễ dàng nghĩ đến lần đầu của con gái có ý nghĩa ra sao?
Khi đó Đào Lễ nhất định là bị thân thể quá mức xinh đẹp củaĐồng Ngưng hấp dẫn quên hết thảy, cho nên mới lớn mật tiến quân thần tốc, không nghĩ qua là lúc tiến vào đến bên trong cơ thể Đồng Ngưng, thân mình người kia đột nhiên cương cứng đờ. Làm sao ngờ được tiểu Đào tử trong ngày thường luôn ngại ngùng đáng yêu lại có thể không nói một tiếng liền đi vào...
"Chậm một chút a đồ đần..." Đồng Ngưng cắn răng chịu đựng đau.
"Hảo..." Đào Lễ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Đồng Ngưng, ấm nóng ẩm ướt phía dưới cũng đồng dạng cắn chặt lấy ngón tay Đào Lễ, như là cực độ hoan nghênh -- cùng trước mắt của Đồng học tỷ mang dáng vẻ ẩn nhẩn thật có chút không đồng nhất.
Chính là như vậy, mới càng mê người chứ...
Mới sáng sớm, Đào Lễ chìm đắm thật sâu trong nơi xinh đẹp của Đồng Ngưng, khó có thể tự kềm chế.