Editor: Ruan Hua
Beta: An An
-------
Ngày đầu tiên mọi người tấp nập đến trường đại học báo danh, Đào Lễ là cô gái không giống như những người khác lôi kéo vali to oành đi qua đi lại khắp trường, nhưng nàng lại vô cùng phấn khởi.
Giờ phút này nàng đang đi lên cầu thang, dự định đến phòng tài vụ ở tầng năm để nộp học phí, mà đập vào mắt là một cái váy hoa siêu dài bay phấp phới. Chủ nhân của cái váy hoa ấy cũng là tân sinh viên, Đào Lễ nhìn nàng kéo vali to, mồ hôi chảy như mưa, bán mạng già để lên thang lầu, động tác cực kỳ thong thả. Đào Lễ muốn nói
"Có thể nhường đường chút không?"
Nhưng thấy hành lang chật hẹp, lại có rất nhiều người đã nộp xong học phí đang từ trên lầu đi xuống dưới, tình trạng thập phần hỗn loạn, vì thế Đào Lễ muốn nói lại thôi , ai ya thôi thì cứ đi theo sau cũng tốt mà.
Đào Lễ vốn là muốn ba mẹ cùng đi với mình, nhưng lại vô tình bị cự tuyệt. Đào cha Đào mẹ nói, hài tử lớn đầu như vậy, nên hảo hảo rèn luyện một chút tính độc lập tự chủ, không thể chỉ vì việc nhỏ nhặt như đến trường báo danh mà cần có người giám hộ đi cùng. Đào Lễ bất đắc dĩ, đây không phải là vì phải mang theo một đống tiền ra đường sao? Vạn nhất gặp phải cướp bóc, ngày sau báo chí đề tít: " Phẫn nộ nữ sinh viên đại học Thượng Hải đi nộp học phí bị cướp, khóc thương tâm đầu đường". Lại phối hợp ảnh chụp bộ mặt như bị ngựa đá, chuyện này các ngươi làm sao chịu nổi a!
Bạn học nhỏ Đào Lễ của chúng ta mải lo chuyện rối rắm trong lòng mà xem nhẹ nguy cơ trước mắt. Nữ sinh mặc váy hoa kia vì xách vali mà thân thể lao lực quá độ, chậm rãi ngừng lại một chút, Đào Lễ vẫn còn đang thất thần, một cước đạp phải cái váy kia lại không ý thức được, nữ sinh váy hoa hít một hơi, chuẩn bị lên tinh thần để đi nốt vài bậc, đáng tiếc nàng xuất sư vị tiệp, thân tiên tử (trích thơ của Đỗ Phủ, nghĩa: xuất quân, chưa báo tin thắng trận, thân đã chết), ngay lúc nàng nhấc nửa bước chân đầu tiên, đột nhiên sau mông chợt lạnh, thân mình thì đang đi lên, váy thì an vị dưới chân Đào Lễ.
"A !!!!!"
Một tiếng thét kinh hãi như muốn xé toang bầu trời.
Đào Lễ sợ tới mức khẽ run rẩy, ngẩn đầu nhìn lên, ách? Thịt... thắt lưng quần lót màu nude??
Cô gái váy hoa kia ngay cả vali cũng không muốn giữ vội vàng dùng hai tay kéo lại cái váy bị tụt đến nửa đùi, nhưng là kéo không được, phẫn hận quay đầu lại, nhìn cái mặt vô tội của Đào Lễ, rít gào qua kẽ răng, nói
"Nhấc chân!!"
Đào Lễ phản xạ có điều kiện nhấc chân lên.
Hành lý của cô gái váy hoa vì thoát khỏi khống chế của chủ nhân, có vẻ đặc biệt sung sướng, theo thang lầu một đường chạy xuống, mọi người sôi nổi nhường đường, cuối cùng đáp xuống mặt đất bằng phẳng, đồ đạc đều bị quăng ra. Một rương áo lót quần lót váy tất bay đầy đất.
Người xung quang bu lại xem, tiếng cười tinh tế thỉnh thoảng lại truyền ra, trên mặt mỗi người đều cố nén cười.
Cô gái váy hoa đỏ bừng cả khuôn mặt, đôi mắt phượng dài trừng trừng Đào Lễ như muốn đem nàng làm thịt, một câu "tên sắc lang" ngăn ở trong cổ họng muốn bùng nổ, lại bất đắc dĩ nhìn người trước mặt dùng chân lột quần nàng là một nữ sinh.
Đào Lễ vô tội nhìn nữ nhân hung dữ trước mặt, cười trừ một cái nói
"Tôi xin lỗi..."
"Nghe không hiểu!"
Cô gái váy hoa nổi giận đùng đùng mắng.
"Tôi nhớ mặt cô đấy!"
Sau đó mặc váy rồi cực kỳ nhanh chạy xuống lầu thu thập hành lý. Đào Lễ cũng chạy xuống theo, suy nghĩ giúp nàng cùng thu thập, moi lên cái gì đó trên mặt đất nhìn nhìn, ách, thế nào lại như vậy, vừa nhặt lên đầu tiên lại là một cái quần lót màu nude?
"Cô... Cô mau cút!"
Cô gái váy hoa một phen túm lấy quần lót trong tay Đào Lễ, một phen lộ ra bộ dạng muốn khóc.
Đào Lễ không phản bác được.
Hôm nay là ngày mấy? Sách chiêm tinh hẳn nên viết "Kị quần lót màu nude" đi.
Sau khi hoàn tất thỏa đáng thủ tục nhập học, Đào Lễ tìm được học tỷ thời trung học của nàng, tên San Sát. San Sát biết Đào Lễ muốn đến trường học của các nàng, rất vui vẻ nói nhất định phải liên hệ nàng, hoàn cảnh khá nha, có người quen chiếu cố tốt. Điều này đối với Đào Lễ sinh ra lòng ỷ lại, có bằng hữu mà nói không chuyện nào tốt hơn, chưa kể học tỷ là người tốt lại còn xinh đẹp nữa chứ!
Buổi sáng San Sát có tiết, sau giờ học liền mang theo Đào Lễ đến canteen ăn cơm. Canteen trường thật sự rộng lớn, có lẽ là vừa mới khai giảng, học viên rất đông, San Sát nhường Đào Lễ đi giành chỗ trước, nàng đi gọi cơm. Đào Lễ ngồi vào chỗ trống phía trên, nhìn xung quanh, cố gắng thích ứng hoàn cảnh mới.
"A! Bạn học sát thủ quần lót!"
Một giọng nữ thanh thúy mang theo ý cười vang lên phía sau Đào Lễ, nghe được hai chữ "quần lót" Đào Lễ có dự cảm thập phần bất hảo, vừa quay đầu lại, quả nhiên, một nữ sinh đoan chính cầm cơm hướng về phía nàng cười, nụ cười kia mang theo vẻ mặt như đám người vây quanh xem Hầu Tử ở vườn bách thú, vui sướng khi thấy người gặp họa.
"..."
Đào Lễ không phản bác được, chẳng lẽ nàng nhanh như vậy đã có danh tiếng rồi sao?
Nhìn nữ sinh kia là mỹ nữ có phong cách thời trang điển hình của dân Thượng Hải, tóc quăn thật dài, đơn giản lại có phong vị, vừa ốm vừa cao, lại còn trang điểm xinh đẹp, làm Đào Lễ không kháng cự được hình tượng này. Xem ra cô gái này không giống như là tân sinh viên, chắc cũng là học tỷ.
Nữ sinh kia cười đi qua Đào Lễ, còn bất chợt quay đầu lại nhìn nàng, Đào Lễ cảm thấy phi thường quýnh quáng, chính là cảm thấy được bộ dáng học tỷ này thật sự đẹp mắt. Cuộc sống này mở màn không tầm thường, có bất đắc dĩ, có điều giống như lại thực làm cho người ta mong đợi.
Đại học, là nơi mỹ nữ đầy như mây!
Cứ như vậy, mở ra bức màn cuộc sống bốn năm đại học của Đào Lễ.
Sau khai giảng một tháng, Đào Lễ mới dần dần thích ứng hoàn cảnh mới. Đối với bản thân nàng khó chấp nhận với sự thay đổi cảnh vật xung quanh, thành thật mà nói bây giờ thật yên ổn.
Bạn học cùng phòng không tính là bằng hữu tri kỷ, không có quan hệ thân thiết đều từ từ tiến triển. Học tỷ San Sát luôn luôn rất chiếu cố nàng, không chỉ mang nàng làm quen toàn bộ trường học còn có cả người xung quanh, giới thiệu bằng hữu cho nàng nhận thức, còn thường xuyên lấy đồ ăn cho nàng ăn. Có một học tỷ như vậy, thật sự là mệnh tốt a!
Khoảng thời gian hưởng thụ đầy đủ cuộc sống đại học, Đào Lễ lại gặp vị học tỷ hứng chí như đi sở thú kia.
"Bạn học sát thủ đồ lót!"
Vào một ngày đẹp trời nào đó, Đào Lễ đi đăng ký làm thẻ mượn sách ở thư viện, suy nghĩ dành thời gian buổi chiều nhàn nhã chạy đến thư viện đọc sách, khí lạnh thổi tới. Ai biết vừa cầm sách ngồi vào ghế, đột nhiên nghe một tiếng nhẹ nhàng trên đầu. Đào Lễ quay đầu, lại thấy mỹ nữ học tỷ kia.
"A..Hi."
Đào Lễ lên tiếng bắt chuyện, coi thường những ánh mắt sôi nổi của đám sinh viên khi nghe được xưng hô "sát thủ đồ lót".
"Nhóc này thật rất khả ái."
Học tỷ xoa bóp mặt Đào Lễ, thật đúng là không sợ sinh khí.
Mặt Đào Lễ có phần ửng đỏ, cũng có chút xấu hổ, vội vàng lấy sách che khuất mặt mình. Học tỷ ha ha cười, kéo sách của nàng xuống, vì thế khuôn mặt xinh đẹp của học tỷ liền hiện ra trước mắt Đào Lễ qua khe hẹp trong quyển sách.
" Tôi tên Trương Thiên Trữ, em tên gì?"
"Tôi tên Đào Lễ."
"Tên cũng rất đáng yêu!"
Trương Thiên Trữ tươi cười thực sáng lạn, di động vang lên, nàng nhỏ giọng nghe điện thoại.
"Uy, Tiểu Ngưng, chờ một chút, mình lập tức đến ngay."
Cúp điện thoại lại xoa bóp mặt Đào Lễ nói
"Có thể cho tôi số điện thoại không? Lúc nào rảnh tìm em chơi a."
Đào Lễ không tiền đồ dâng lên số điện thoại của mình.
Trương Thiên Trữ thỏa mãn lấy số điện thoại của Đào Lễ lưu vào trong điện thoại mình, trước khi đi còn ném lại nụ cười ngọt ngào. Nhìn nàng đi ra cửa thư viện, Đào Lễ bò tới trên bàn, nghĩ:
"Chung quanh đều là học tỷ a, học tỷ thiệt nhiều a, hơn nữa đều có vẻ bề bộn nhiều việc."
P/s: Mới mới mới =)))) Điều quan trọng phải nói 3 lần.
Bộ này ngắn lắm nên mọi người yên tâm nha, edit được hơn 1/2 rồi =)) An sẽ up từ từ.
Cánh tay của các bạn đâuuuuuuu >...<
Điểm danh An coi coi nạ =))))
Nhớ mọi người quá T_T