Trong tuyệt vọng, Trần Ngọc Thuần đành phải quyết định, nuốt chửng tất cả những thứ dính chặt trong miệng xuống bụng, nhưng nghe những lời của Trương Đông, cô nhịn không được cắn nhẹ vào quy đầu một chút.
Hành động nhỏ bé thân mật này, Trương Đông tự nhiên giả vờ không trả lời, tiếp tục vỗ đầu Trần Ngọc Thuần, nói với giọng điệu cười: “ Ngọc Thuần, dậy đi, em sẽ không ngủ chảy nước dãi ra chứ? “

“ Ngủ như heo, thật đấy.

Anh ơi, anh nên cẩn thận, đừng để cô ấy chảy một ngụm nước bọt ra quần.

“ Trần Nan ngủ một giấc tinh thần liền thoải mái, cười với Trương Đông.
Ngươi mới chảy nước dãi! Ngọc Thuần hờn dỗi một chút, cô nhịn không được đập Trương Đông một cái, nhưng cô cũng hiểu ý nghĩa của những từ mà Trương Đông nói, bộ quần áo cô mặc vào mùa hè rất mỏng và trong suốt.

Nếu cô để lại một chút manh mối, thì mọi người có thể hiểu là cô chảy nước dãi.

.
Chỉ có Trần Ngọc Thuần không muốn bị bạn bè cười nhạo, lập tức quyết định và ngay lập tức hút lên quy đầu đang nửa mềm mại.
Trương Đông bị sốc ngay lập tức.

Anh cảm thấy cái lưỡi của Trần Ngọc Thuần như một con rắn, gần như rửa sạch toàn bộ tinh dịch còn lại với tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn nghe thấy tiếng chậc chậc nước bọt.

Cô đang dùng lưỡi để liếm toàn bộ những thứ sót lại, Trương Đông nghĩ thầm: Trần Ngọc Thuần hóa ra rất táo bạo, thật khiến cho người ta kinh ngạc và dễ chịu.
Sau khi Trần Ngọc Thuần cẩn thận hoàn thành việc liếm toàn bộ tinh dịch, đem quần Trương Đông mặc vào, sau khi toàn bộ bằng chứng được loại bỏ, cô giả vờ tỉnh táo và duỗi tay ra.

Cái đầu dưới lớp quần áo bắt đầu di chuyển và nói với giọng điệu rất không vui: “ làm cái gì vậy! Đừng làm ồn ào khi người khác ngủ chứ.



“ ngươi vẫn còn tỉnh à? “ Trần Nan nói với một nụ cười: “ ngươi không biết xấu hổ! Lớn như vậy mà vẫn muốn ngủ trên đùi anh trai ta.

Ngươi không được chảy nước dãi, nếu không người khác sẽ nghĩ rằng anh ta đái dầm.

“ “

Trần Ngọc Thuần không còn cách nào khác là phải nuốt toàn bộ tinh dịch.

Lúc này, cô lo lắng rằng trong miệng có mùi lạ.

Nên cô không dám nói chuyện.

Cô lấy quần áo vừa thức dậy và ngáp với cái nheo mắt.

: “ Ít nói bậy, ta không phải là ngươi.



Trần Nan cười khúc khích.
Trần Ngọc Thuần trừng mắt với Trần Nan, lại có chút u oán nhìn vào mắt Trương Đông, sau đó mới quay sang chỗ khác chộp lấy đồ uống của Trương Đông, và uống một vài ngụm.

Cô không dám nhổ nó ra.

Cô chỉ có thể trừng mắt với Trương Đông và nuốt thức uống với mùi vị của tinh dịch.
“ Ôi, xấu hổ quá.

“ Trần Nan mỉm cười, mặc dù cô sẽ không nghĩ về những khía cạnh khác, nhưng một cô gái lớn như vậy mà lại ngủ trên đùi của một người đàn ông, thật đáng xấu hổ.
“ Làm sao vậy? Mượn chân của anh trai ngươi làm gối một chút, ngươi ghen sao? “ Ngọc Thuần nhìn Trương Đông với một mối hận thù, bởi vì tình huống quá nguy hiểm và bị buộc phải nuốt tinh dịch, cô thực sự sợ muốn chết, tự nhiên sẽ không có một cái nhìn tốt với Trương Đông.
Trương Đông chỉ có thể giả vờ ngớ ngẩn, cười hắc hắc nghĩ thẫm: chẳng lẽ em muốn anh thừa nhận rằng miệng em rất thoải mái, và bắn tinh vào mồm cũng rất tuyệt? Nhưng vừa nãu thực sự sợ chết khiếp, cô em họ đột nhiên tỉnh dậy, nếu không có sự kích thích như vậy, Trương Đông cũng sẽ không bắn vào miệng của Trần Ngọc Thuần, khi đứa con tội nghiệp của anh sẽ phải chết vì quần áo bẩn.
Trương Đông nở một nụ cười nhếch mép, để Trần Ngọc Thuần bĩu môi, hờn dỗi một chút, nhưng bây giờ không phải là lúc để tán tỉnh, mặc dù khuôn mặt của cô ấy bình tĩnh, nhưng cuối cùng trái tim cô vẫn rất lo lắng vì đã làm một điều vô lý như vậy, khiến cô chột dạ không dám nói quá.
Trương Đồng thành thật trốn vào một bên, vô sỉ tạo ra dáng vẻ dịu dàng của một người anh lớn.
Sau khi Trần Nan tỉnh dậy, cô ấy rất phấn chấn.

Lôi kéo Trần Ngọc Thuần cùng chơi với máy tính bảng và thì thầm nói về những chuyện của các cô gái.
Trần Ngọc Thuần chột dạ nói chuyện với Trần Nan, thỉnh thoảng cũng vô tình liếc qua nhìn Trương Đông.

Cái nhìn mờ mịt cùng hờn dỗi khiến Trương Đông cảm thấy tỉnh táo muốn nhảy lên.

Phía cuối xe, Trương Đông nhớ lại màn đêm mơ màng, Trần Ngọc Thuần nằm phía dưới thân mình rên rỉ, cơ thể chập chờn dường như bị cuốn trong gió mưa.
Vẻ đẹp của cô gái mới lớn có dư vị vô cùng.

Khác với sự trưởng thành và gợi cảm của Lâm Yến, cảm giác trẻ trung và dịu dàng có một sự cám dỗ đặc biệt, khiến mọi người cảm thấy thương hại và yêu thương, và nhịn không được đắm chìm trong niềm vui thích dậy dỗ cô.
Trần Ngọc Thuần và Trần Nan cùng chơi với nhau, Trương Đông thì bị gạt ở một bên.

Khi thấy thời gian sắp đến, anh lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho A Long.
Vào buổi trưa, xe buýt đi xuống ranh giới của thành phố.

Những con đường rộng rãi và những tòa nhà cao tầng dọc đường khiến Trần Ngọc Thuần và Trần Nan nhìn đến thất thần.

Họ rất phấn khích khi lần đầu tiên đến thành phố, nhìn vào mọi thứ đang nhộn nhịp ở bên ngoài.
Mặt trời vào buổi trưa rất nóng bức.

Có rất ít người trên phố, làm nó trông rộng rãi và sạch sẽ.

Không hoàn mỹ chính là nó chỉ là giả tưởng, một khi đến giờ làm, thì tình trạng kẹt xe ở thành phố có thể khiến mọi người phát điên.

Chiếc xe từ từ đi vào bến, nhà ga rất ồn ào, với rất nhiều loại người.
Các trạm xe của thành phố tỉnh luôn luôn hỗn loạn, có những kẻ lừa đảo, móc túi và thậm chí cả những bà mẹ giả bầu ngồi khắp nơi, có thể nói là một phiên bản nhỏ hơn của thế giới phồn hoa.
Sau khi ra khỏi xe, Trương Đông giữ chặt tay Trần Ngọc Thuần và Trần Nan.

Khi họ bước ra, họ bị nhiều người nhìn chằm chằm.

Nếu anh không cẩn thận, hai cô bé này rất dễ bị lạc, ngay cả khi họ không bị bán đi, thì cũng rất nguy hiểm.
Trần Nan nhăn nhó một chút, nhưng cảm thấy là anh mình nên cũng chẳng có gì, để yên cho Trương Đông nắm tay.
Trần Ngọc Thuần vẫn còn một chút xấu hổ, nhưng nhìn vào khuôn mặt nghiêm túc của Trương Đông, Trần Nan cũng không cười cô ấy.

Tâm lý nóng lên, cô nắm lấy tay của Trương Đông và tận hưởng hành động thân mật nhỏ này trong mắt cô.
Quả nhiên, một khi ra khỏi nhà ga, một nhóm lớn các cô chú xô đẩy ở bên ngoài và những dịch vụ cũng bị vướng vào, và có nhiều kẻ lừa đảo đã bắt đầu công việc, nhưng Trương Đông cũng không nhìn chút nào, kéo Trần Ngọc Thuần và Trần Nan đi ra ngoài
Ra khỏi nhà ga, hơi nóng bốc lửa lập tức ùa lên mặt đất, sức nóng cực độ mang theo hơi ẩm ướt, khiến mọi người gần như ngất đi.
Lúc này, Trần Nan nhăn nhó và đỏ mặt nói: “ Anh ơi, em muốn đi vệ sinh.



Mặc dù Trần Ngọc Thuần không nói gì, nhưng nhìn thấy phản ứng của cô cũng cần thiết, dù sao thì họ cũng đã ngồi trên xe rất lâu.
Trương Đông không muốn ở lại nơi này trong một thời gian dài.

Khi anh quay đầu lại, anh ta lập tức hù dọa: “ Nhà vệ sinh ở nhà ga rất bẩn.

Khắp nơi đều là chuột hay gián, có nước ở khắp nơi.,cũng có mùi khó chịu.

Ngoài ra, còn có mấy kẻ hay trốn ở đó để nhìn trộm các cô gái đi tiểu, nếu em không sợ bị mọi người nhìn thấy thì cứ đi đi.


“ Quên đi, em sẽ nhịn.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play