“ Anh Đông, tôi thực sự xin lỗi.
“ Người quản lý tiếp tục xin lỗi và nói cẩn thận: “ Nếu anh sống với em gái, tôi nghĩ có thể mở một căn phòng tốt cho anh, sàn tốt, môi trường tốt.
Tôi có thể giảm giá cho anh, mặc dù giá cao một chút, nhưng ít nhất là sống thoải mái.
“
“ Loại phòng nào? ta nhìn một chút.
“
A Long có chút xấu hổ và ngay lập tức xông lên.
Rốt cuộc, mặc dù là cha anh mời khách, nhưng để Trương Đông uất ức thì trái tim anh có chút khó chịu.
“ Được rồi, anh Long, Anh Đông, hãy nhìn vào nó trước.
Nếu được, tôi sẽ cố gắng giảm giá cho anh.
“ Người quản lý rất nhiệt tình.
Không có gì lạ khi kinh doanh của khách sạn này rất tốt.
Chỉ cần nhìn vào thái độ phục vụ này, ngay cả khi nó đắt đỏ.
Người ta cũng cảm thấy vui vẻ.
A Long và Trương Đông chỉ liếc nhìn nhau một cách ngẫu nhiên.
A Long lập tức đưa thẻ lên và chỉ vào phong cảnh bên ngoài: “ vậy thì mở căn phòng này và chọn một tầng cao một chút.
“
“ Thế nào? ngươi có nhiều tiền quá sao? “ Trương Đông không vội trả tiền, nhưng mỉm cười và nói đùa: “ vừa rồi là ông già mời khách, còn bây giờ là ngươi vội vã trả hóa đơn, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (*).
“
--------------
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.
Ý nói những kẻ mưu mô lấy lòng kẻ khác để thực hiện mưu đồ của mình.
--------------
“ dù sao thì, tiền này sớm muộn gì ngươi cũng thua ta.
“ A Long hung hăng trợn mắt nhìn Trương Đông và khăng khăng muốn người phụ nữ ở quầy xoát thẻ, và người quản lý đưa cho giảm giá lớn.
A Long và người quản lý nói một chút, rồi đoàn người đi vào thang máy.
Trần Ngọc Thuần và Trần Nan không nói, nhưng tư thế nhăn nhó, có vẻ không thoải mái.
Trương Đông tự nhiên biết lý do, đột nhiên mỉm cười và nhìn Trần Ngọc Thuần và Trần Nan với suy nghĩ sâu sắc.
Trần Ngọc Thuần hung hăng trơn đôi mắt với Trương Đông, còn Trần Nan rụt rè cúi đầu.
Căn phòng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn.
Tầng này có đầy đủ các dãy phòng cao cấp, được trang trí độc đáo và yên tĩnh.
Căn phòng nằm ở phần trong cùng, Trương Đông mở cửa và mở đèn.
Trần Ngọc Thuần và Trần Nan hét lên cùng một chỗ, nở một nụ cười bất ngờ.
A Long nhìn nó và gật đầu: “ được, môi trường này thực sự rất tốt, đáng giá tiền.
“ Trương Đông mở tất cả các đèn trang trí, và nhìn vào môi trường trong phòng.
Anh cũng gật đầu hài lòng.
Ở bên trong là một phòng khách rộng rãi, được trang trí rất tốt.
Nó được trang trí với tông màu ấm áp và mang lại cảm giác rất thoải mái.
Tivi LCD trên tường rất lớn, ghế sofa trong phòng khách rất rộng rãi và thảm dày màu vàng nhạt.
Nó cảm thấy rất giản dị và mơ mộng, và có một cảm giác lười biếng ở nhà.
“ Anh ơi, nhà vệ sinh ở đâu? “ Trần Nan trở về từ niềm vui, và ngay lập tức nắm lấy tay của Trương Đông, hỏi một cách đáng thương.
Trần Ngọc Thuần gần như không nhịn được nữa, và cô ấy vội vã gần như phát hỏa.
Phòng khách lại đi vào là một căn phòng lớn có phòng tắm trong phòng.
Một tiếng nổ lớn, Trần Ngọc Thuần và Trần Nan ngay lập tức đóng cửa lại, có vẻ như đã nhịn gần chết.
Có một bộ trà và cà phê trên bàn trong phòng khách.
A Long lấy ra lá trà và bắt đầu đun nước.
Sau khi nhận được một cuộc điện thoại, anh ta nói với Trương Đông: “ Đầu to nói rằng hắn ta sẽ trực tiếp đến khi xong công việc.
Thuận tiện mời ngươi đi ăn tối.
Rồi sẽ đưa cho ngươi vài thứ.
“
“ Chết tiệt! Nói tốt một chút, còn không phải để thúc tiền.
“ Trương Đông cảm thấy đau nhức toàn thân, dựa vào ghế sofa, toàn bộ cơ thể giống như một khung hình rơi xuống.
“ Đại Đông, có thực sự chắc chắn không? “ A Long hỏi, khó có thể che giấu những lo lắng của mình.
Rốt cuộc, đầu to không phải là một kẻ bất hảo, nhưng uy tín của người đó không cao.
“ Đừng lo lắng.
“ Trương Đông gật đầu, nghĩ: lần này, Từ Hàm Lan bị hố đến điên rồi, cho Đầu to một chút đồ ngọt này cũng nên làm.
Mình đã kiếm được rất nhiều tiền, và Đầu to cũng kiếm được rất nhiều lợi nhuận.
Cuộc sống của anh chàng này thật sự rất tốt.
Mặc dù cả ngày đều kêu nghèo và không có tiền, nhưng Trương Đông chưa bao giờ thấy anh ta nghèo cả.
Hai người Trương Đông lấy một bình trà ra và nói chuyện với nhau vài câu, rồi nói về tình hình hiện tại của nhau.
Trần Ngọc Thuần và Trần Nan vẫn không ra khỏi phòng, cánh cửa đã đóng, không biết họ đang làm gì.
Nhìn vào thời gian, A Long nói: “ đầu to cũng sắp đến rồi, gọi mấy cô bé ra ngoài đi.
“
“ Quên đi.
“ Trương Đông suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, nói: “ Đầu to có miệng rất xấu.
cùng hắn ăn cơm thì không mang theo, hai đứa sẽ bị dạy hư mất.
“
“ cũng đúng, tên kia miệng rất tiện.
“ A Long gật đầu và bước ra ngoài, nói với Trương Đông: “ ăn ở trên tầng ba, ta đã đặt phòng, ngươi phân phó cho hai cô bé rồi xuống sớm đi.
“
Khách sạn có dịch vụ từng phòng.
Trương Đông lấy thực đơn và gõ vài lần trước cửa.
Anh nói: “ Ngọc Thuần, Nan Nan, hai đứa sẽ không rơi vào bồn cầu chứ? “
“ chán ghét, có anh mới rơi vào đó.
“ Giọng nói nhỏ nhắn của Trần Ngọc Thuần phát ra từ căn phòng.
Sau khi cánh cửa mở ra, Trương Đông thấy mái tóc của Trần Ngọc Thuần có phần hơi phân tán.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, và vẻ ngoài khó thở rất quyến rũ.
Tim Trương Đông run rẩy, nhịn không được mỉm cười với cô, và nuốt nước miếng một ngụm.
“ hai đứa đang làm gì vậy? “ Trương Đông ho khan và đầu anh khám phá quét vào bên trong.
Trần Ngọc Thuần và Trần Nan đều cởi giày.
Trên một chiếc giường bên trong, Trần Nan cũng mặc quần áo hỗn loạn, thở hổn hển, ngại ngùng mỉm cười với Trương Đông, rồi nhìn xuống đất với khuôn mặt ngượng ngùng.
Nhìn bộ dạng này, sợ rằng Trần Ngọc Thuần và Trần Nan sẽ không dám ra ngoài, và họ sẽ trốn ở trong phòng.
Lúc này, Trương Đông nhịn không được tưởng tượng ra trò chơi vô tận của những cô gái tuổi trẻ.
Trong căn phòng, hai chiếc giường đôi lớn trong phòng là đủ để ngủ.
Miễn là không có quỷ trong lòng, chen chúc một chút vẫn được.
Nhưng Trương Đông lại có quỷ trong tim.
Anh nhịn không được cười rộ lên với Trần Ngọc Thuần.
Vào ban đêm, hai cô bé này phải nằm trên giường để ngủ.
Sau khi họ ngủ, anh có thể bế Trần Ngọc Thuần chơi đùa!
Trần Ngọc Thuần nhận thấy anh mắt dâm đãng của Trương Đông.
Làm sao không biết anh đang nghĩ gì.
Cô lập tức lườm anh và giả vờ hỏi một cách khéo léo: “ Anh Đông, có chuyện gì phải không? “
“ hai đứa muốn ăn gì cho bữa tối.
“ Trương Đông cố định tâm trí của mình.
Hiện tại vẫn còn chuyện phải giải quyết.
Muốn làm thế nào thì cũng phải quay lại vào ban đêm.
Dù sao, miếng thịt đã dâng đến tận miệng.
Tại sao anh phải khẩn trương chứ?
Trương Đông nói với Trần Ngọc Thuần và Trần Nan rằng anh có chút chuyện phải đi.
Nhân tiện, anh đưa thực đơn cho họ.
Họ ngay lập tức cùng nhau nghiên cứu.
Hầu hết các món trong thực đơn là đồ ăn phương Tây.
Họ nhìn với vẻ thèm muốn, nhưng nhìn thoáng qua, giá cả thật khó xử.
Sau khi đọc nó một lúc lâu, cũng không nói mình muốn ăn gì.
Cuối cùng, Trương Đông đã dẫn đầu và gọi một loạt các món ăn.