Ái Du ngạc nhiên quay đầu lại thì nghe đầu “BANG!” một tiếng.
Đây không phải là Bạch Uyển Uyển nhà cô sao, trời ơi, bây giờ từ cô học sinh tết tóc hai bím, ngoan ngoãn hiền lành trở thành cô nàng váy đỏ rực, xách túi Channel, xõa tóc xinh đẹp rồi.
Ngày xưa, cô đối với Uyển Uyển như tỷ muội thân thiết, làm sao quên được…
Bạch Uyển Uyển dường như cũng nhận ra cô.
Đôi mắt cô (Bạch Uyển Uyển) khẽ vụt lên một tia sáng rồi lại quay lại trạng thái vô cùng đáng yêu, mừng rỡ nói:
“Học tỷ Thừa!”
“Uyển Uyển!”
Nhất Thiên khó hiểu, quay sang hỏi Ái Du:
“Đây là?”
Ái Du đang định giới thiệu thì Bạch Uyển Uyển đã cười tươi rói:
“Xin chào anh! Em là Bạch Uyển Uyển năm nay 15 tuổi, đang làm việc ở Nhà Hàng Lẩu Deguse.
Anh chắc là Dương Nhất Thiên, em thấy anh trên tivi nhiều lắm đó nha! Cực kỳ hâm mộ anh luôn đó.”
Ái Du ngạc nhiên:
“Bạch Uyển Uyển! Sao em lại nghỉ học chuyển qua làm bồi bàn???”
“Huhuhu, chính là vì mẹ tiếc tiền cho em đi học a~ Nhà em nghèo thế mà, em phải cố gắng mưu sinh để nuôi mẹ với ông bà thôi ~”
“Kia là…”
Bạch Uyển Uyển có vẻ bối rối, mỉm cười gượng gạo:
“Là anh trai nuôi của em… Không cần để ý tới anh ấy, chúng ta lâu lắm mới gặp nhau.
Em mời hai người một bữa!”
Ngồi trước một bàn toàn đồ ăn, cuối cùng chỉ có Bạch Uyển Uyển từ đầu tới cuối liên tục nói, đặc biệt nói chuyện với Ái Du rất ít, chỉ có hỏi han Nhất Thiên là nhiều.
Nhưng Nhất Thiên không để ý lắm, ánh mắt chỉ chú tâm đặt trên người yêu.
Ăn cơm xong, Bạch Uyển Uyển đứng dậy đi trả tiền.
Ái Du lập tức đứng lên dắt Nhất Thiên dành đi trả.
Nhân viên đang bận vài việc nên phải chờ lâu, Nhất Thiên khẽ quay đầu sang Ái Du:
“Du Du, anh thấy học muội của em…”
“Em biết rồi…”
Ái Du nhìn về phía Bạch Uyển Uyển, ánh mắt đầy thất vọng.
“Em ấy, không còn là cô gái nhỏ mà em biết.
“Anh nuôi”, danh xưng thật buồn cười làm sao, “mời đi ăn cơm”, cái cớ thật hay ho làm sao.
Em dành trả là muốn sau này cô ấy không thể dây dưa chúng ta nữa.
Thật ra, cưng à ~ Em vô cùng tin tưởng anh đó.
Đừng phụ lòng em nha~”
Nhất Thiên khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô.
Anh biết, tuy cô có vẻ thế thôi chứ thật ra tâm tư đều đang rối bời.
Rời khỏi nhà hàng, Bạch Uyển Uyển xin SĐT của Nhất Thiên.
Và…
“Xin lỗi, nếu cô muốn SĐT của tôi thì phải xin Du Du trước đã.
Trong danh bạ của tôi cô ấy chỉ cho lưu bốn người phụ nữ là cô ấy, mẹ và hai người bạn.”
Ái Du giật bắn mình, cái tên này đúng là lôi cô ra làm bia đỡ đạn mà… Rõ ràng chính hắn chỉ lưu mỗi mẹ, An Lệ, Bảo Anh, cô.
Hờ hờ, đến cả em gái của không thèm lưu… Cuối cùng Ái Du nhẹ nhàng từ chối rồi lôi Nhất Thiên đi mất.
Tưởng chừng như buổi hẹn hò bị phá hỏng hoàn toàn nhưng ai ngờ bỗng Nhất Thiên lôi ra hai vé khu vui chơi giải trí.
Ái Du ngạc nhiên:
“Sao anh biết trước mà chuẩn bị nhanh vậy?”
“Biết em đi shopping sẽ buồn chán.”
Trời ạ, đây là vé đi khu vui chơi Sunny Rainbow đấy! Sợ rằng cái nơi này một trò chơi cũng không thiếu…
“Vé có đắt không? Anh thực sự phí tiền quá.”
“Em thích chơi mấy cái này mà.”
Ôi…Ý anh chính là nếu cô thích thì không hề phí tiền đây mà, cô cảm động muốn khóc mất.
“Nhưng tuy làm em vui nhưng dù gì vé cũng rất đắt, anh cũng thấy quá phí.”
Nhất Thiên tỉnh bơ làm một câu như dội gáo nước lạnh lên người cô.
“Đồ thần kinh này!”
“Hahaha.”
Ái Du nhíu đôi mày xinh đẹp, nhăn trán.
Chẳng hiểu sao Nhất Thiên thấy người yêu mình đáng yêu quá đi mất, khẽ hôn nhẹ lên trán cô, rồi cúi người xuống.
“Ơ…”
“Không phải vừa nãy em than mỏi chân sao, công chúa lên đây anh cõng nào.”
“…” Cô thật đổ rập với tên này\=_\=
***
“Này này, nhìn kìa, cặp đôi đó…”
“Ôi, nhìn dễ thương quá đi! Quào! Bản tính dân ngôn của chị đây đã được thỏa mãn rồi!”
“Anh chàng đó đẹp trai nhỉ? Nhìn có chút quen…”
“Cô gái đó cũng thật quá xinh đẹp đi…”
Thấy trong khu vui chơi có nhiều người cứ nhìn chòng chọc mình, đã vậy còn cười cười, Ái Du ngây ngốc.
Vì đang được anh cõng nên cô khẽ thì thầm vào tai anh (Tác giả: Bảo bối của tôi à, bạn làm thế chính là dùng một ngón tay làm đổ bức tường thành đó…):
“Sao mọi người cứ nhìn bọn mình vậy?”
“…”
Đợi mãi không thấy anh trả lời, cô mới khó hiểu nhướn cổ nhìn thì thấy má anh hơi phiếm hồng.
Ái Du vừa nghĩ lại hành động của mình, phát hiện ra lí do bỗng cười gian một cái, trực tiếp từ lưng anh tụt xuống.
Cô lạch bạch chạy ra trước mặt anh, hôn “chụt” lên má Nhất Thiên một cái.