“Mau nhìn, mau nhìn!” Kỳ Vân đưa di động đến trước mặt hắn.

Lâm Tầm tập trung nhìn vào.

Hot search no.1, không phải là Kỳ Vân, cũng không phải Lâm Tầm.

Là #Đông Quân#.

Một cái bên dưới là #Bạn trai của Đông Quân có quan hệ với Kỳ Vân#.

Còn có một cái là #Tạo hình nhân ngư của Kỳ Vân#.

Lại xuống một cái là #Kỳ Vân phỏng vấn#.

“Công ty của anh mua?” Hắn hỏi.

Kỳ Vân: “Có lẽ thế, người đại diện của tôi vừa gửi Wechat bảo tôi làm rất tốt.”

Hắn cảm thấy khó hiểu, nhấn vào #Đông Quân# đầu tiên.

Đứng mũi chịu sào chính là bốn chữ “Trong giới thật loạn”.

Xuống chút nữa.

Lại thấy được người quen.

Ngân Hà – Bà chủ: Hôm nay nhìn thấy bạn nhỏ cõng meo meo đến công ty tìm người, đúng, không nhận sai đây, chính là bạn nhỏ đấy, hắn hóa thành tro tôi cũng nhận ra. Bạn nhỏ nói nghệ sĩ Kỳ Vân của công ty là ca ca hắn, tôi cho rằng chỉ là tìm người bình thường, kết quả lại phát hiện chuyện khó lường.

— còn kèm theo một đoạn ghi âm, chính là đoạn Lâm Tầm tìm người.

Sau đó là hai video.

Cái thứ nhất là một mình Kỳ Vân.

Người này dựa vào phát sóng trực tiếp rap và các video clip để lập nghiệp, có chút lắm lời, lúc gã vẫn còn là một người chưa có tên tuổi đã lải nhải rất nhiều với người xem rồi.

Trong video cách ăn mặc của Kỳ Vân vẫn còn chưa cợt nhả như vậy, dùng giọng điệu rất bình thường để trả lời câu hỏi bình luận. Bình luận hỏi hắn chạy vào trong núi tuyết quay video, người trong nhà không lo lắng à.

“Không lo lắng, trong nhà của tôi không có ai.” Kỳ Vân cười hì hì nói: “Tôi không có người thân không có bạn bè, là sư phụ nuôi lớn, bình thường cũng chỉ chơi với sư đệ.”

Video đến đây thì dừng.

Thật ra cũng không có gì.

Hắn nói Kỳ Vân là anh hắn, mâu thuẫn với lí do của Kỳ Vân, điều này không sao cả.

Chỗ chết người nhất chính là video tiếp theo.

Internet là có ký ức — có một đoạn năm xưa video bị đào ra.

Nói là video năm xưa, thật ra cách đây không lâu, nhiều nhất chỉ là mười ngày trước, đó là lần đầu Kỳ Vân lên hot search, hot search kia tên là “Kỳ Vân đờ mờ”, nội dung là Kỳ Vân đứng trên sân khấu muốn mang đến cho mọi người một đoạn rap, tên của nó là…

Sau đó, Kỳ Vân thốt ra một câu “Đờ mờ”.

Lúc ấy đã có người so sánh từng góc độ video, đào ra nguyên nhân Kỳ Vân ca ca thốt ra từ không văn minh là một chàng trai khác dưới sân khấu. Ngay lúc Kỳ Vân mới đi lên, anh chàng kia đã bật cười nhìn Kỳ Vân trên sân khấu, đồng thời tiếp tục “cười nhẹ nhàng” — đây là định nghĩa của dân mạng. Sau đó, Kỳ Vân đảo mắt nhìn khắp nơi, đương nhiên cũng nhìn thấy chàng trai ngồi đầu tiên này, lúc ấy Kỳ Vân nhìn hắn chốc lát, một giây sau liền nói ra một tiếng “đờ mờ” không biết rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Nghe được câu nói đó, anh chàng kia càng cười mạnh hơi.

— Lúc đoạn video này được đăng lên, còn có người ship thuyền Kỳ Vân và người này. Đáng tiếc không có nhiều lắm, nhưng mà bây giờ nó đã nổi lên, thu được vô số chia sẻ.

Nguyên nhân là bọn họ phát hiện, người trong video hình như chính là người bạn nhỏ kia của Đông Quân.

Cuối cùng, Bà Chủ nói: “Trực giác nói cho tôi chuyện này không đơn giản, bạn nhỏ, cậu cười cũng đẹp quá.”

Cười đẹp?

Lâm Tầm nhớ lại lúc đó.

Đúng là hắn đã cười, còn cười rất vui vẻ, nhưng mà là cười nhạo — cười phạm vi nghiệp vụ của kiếm tu rộng như vậy, lên cả sân khấu.

Nhưng dân mạng không nghĩ như vậy.

Hắn cười, và Kỳ Vân thất thố, quá trùng hợp.

Trong phút chốc, trên người Đông Quân liền toả ra một loại ánh sáng nào đó không dễ nhìn lắm.

Lâm Tầm thật sự không nghĩ tới, hắn lại còn có thể tạo ra quan hệ này với Kỳ Vân. Hắn nghĩ, chắc hẳn Kỳ Vân cũng chán ghét.

Lại không nghĩ rằng, Kỳ Vân nhìn say sưa ngon lành, không chỉ gật gùt, còn nói với Lâm Tầm: “Vậy cậu xào cp với tôi luôn đi.”

Lâm Tầm: “Không xào.”

Kỳ Vân: “Cơ hội tốt như vậy, ba ba dẫn cậu debut vị trí C.”

“?” Lâm Tầm lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu không phải tôi và sư huynh tới, anh đã được đưa tang vị trí C rồi.”

Nói thật, Kỳ Vân đã là người chết một lần, nếu không phải dựa vào ý chí muốn sống kia, bây giờ thần trí đã hoàn toàn biến mất, hoàn toàn biến thành một con quỷ nước không có chút nhân tính nào, sau đó bị Lâm Tầm, Thường Tịch, hoặc là các tiền bối khác của giới tu chân đánh chết.

“Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp.” Kỳ Vân nói: “Cậu xem, tôi dẫn cậu nổi tiếng, không phải là báo đáp sao.”

“Anh nghĩ rõ vào, tôi là một lập trình viên.” Lâm Tầm nói: “Thứ này có ý nghĩa gì với tôi sao?”

“Cậu làm người đại diện cho mình chứ sao.”

Lâm Tầm: “…”

Vậy mà hắn không cách nào phản bác.

Một vòng tranh luận, hắn rơi xuống thế yếu, Kỳ Vân càng ngày càng hăng hái: “Cậu xem, tôi lên hot search mờ ám như vậy, cậu cũng không vẻ vang, cái này gọi là hắc hồng(*), hắc hồng cũng là nổi tiếng, rất có tiền đồ.”

(*) Tự bôi xấu bản thân để nổi tiếng, nổi bằng scandal

Lâm Tầm: “Tôi không.”

Lâm Tầm: “Bây giờ tôi rất phiền.”

Lâm Tầm: “Tôi phiền chết.”

Kỳ Vân: “Cậu thế nào.”

Ngay cả Thường Tịch cũng lên tiếng: “Hư danh đều là hư ảo, cậu không cần quan tâm.”

“Không.” Lâm Tầm ôm chặt Con Trỏ Chuột, vuốt lông nó, hai mắt đờ đẫn: “Tôi…”

“Tôi…”

Kỳ Vân: “Cậu cái gì?”

Lâm Tầm quay đầu đi, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào gã: “Tôi có bạn trai rồi.”

Kỳ Vân: “Cho nên?”

“Cho nên.” Lâm Tầm nói: “Bọn họ có ý là, tôi cắm sừng Đông Quân rồi. Không, anh cắm sừng Đông Quân rồi.”

Kỳ Vân: “???”

Gã dường như ý thức được cái gì, từ vui sướng lướt hot search, đến sợ hãi lướt hot search.

Lâm Tầm cũng nhìn với gã, phát hiện ý kiến của dân mạng chia làm hai nhóm.

Thứ nhất, người bạn nhỏ, bình hoa nhỏ không biết xuất hiện từ nơi nào, là tiểu thịt tươi sắp được Đông Quân cho debut, không chỉ được Đông Quân rêu rao thừa nhận, còn nhiều lần đi theo Đông Quân ra vào toà nhà Ngân Hà, nhìn như vậy, chỉ sợ sẽ là chính cung tương lai — thay vào đó người có tính lẳng lơ, đã có Đông Quân, hắn còn câu kết làm bậy ở bên ngoài, sinh tình với Kỳ Vân, chậc chậc chậc, có thể thấy được cho dù là Đông Quân, cũng có lúc không biết nhìn người.

Thứ hai, Kỳ Vân này là một nghệ sĩ hát nhảy, dáng dấp cũng tạm được, nhưng trình độ nghiệp vụ không được, hát rap vừa khô vừa chán, một thực tập sinh nho nhỏ cũng không có tài sản gì, cho dù là phương diện nào đều không thể sánh được với nam thần không có góc chết như Đông Quân, thế mà còn có thể cắm sừng anh, cao thủ, cao thủ, chẳng lẽ còn có chỗ nào đặc biệt không muốn người ta biết?

“Cái gì.” Kỳ Vân nói thầm: “Khen ông xã cậu thì thôi, dẫm tôi làm gì?”

Lâm Tầm: “Dù sao anh chết rồi.”

Kỳ Vân: “Tự cậu ngoại tình, đừng liên lụy đến tôi, tự cậu chết.”

Lâm Tầm: “Sao tôi lại ngoại tình?”

Kỳ Vân: “Ha, cậu chưa  vượt quá giới hạn — không đúng.”

Gã chậm rãi đảo tròn mắt, trong ánh mắt hiện ra vẻ hoảng sợ: “Vậy anh ta sẽ không làm gì tôi chứ?”

Gã chống người lên, nhìn chằm chằm vào Lâm Tầm: “Hình như ông xã cậu rất lợi hại.”

Lâm Tầm nhìn chằm chằm vào gã: “Anh mới biết à.”

Kỳ Vân: “Lợi hại thế nào?”

Lâm Tầm: “Anh ấy mua công ty quản lý của anh giống như mua một hộp kẹo.”

Kỳ Vân: “…”

Kỳ Vân: “Vậy cậu mau nhận lỗi đi, nói gì đó dễ nghe.”

Gã bắt đầu bày mưu tính kế.

“Ông xã, em sai rồi, hôm đó em không nên cười Kỳ Vân ba ba, em và gã chỉ là quan hệ cha con.”

“Ông xã, em xin lỗi, về sau em sẽ không lên hot search với người đàn ông khác nữa.”

“Ông xã, anh không bị cắm sừng, thật đấy.”

Trí thông minh của Lâm Tầm bị Kỳ Vân kéo thấp, tay run một cái, suýt nữa thì gọi hai chữ “ông xã” này thật.

Hắn dùng cà sa bọc đầu Kỳ Vân để gã ngậm miệng, sau đó cẩn thận từng li từng tí gửi một icon cho Đông Quân.

Một con trỏ chuột vui vẻ: QwQ

Kỳ Vân ghét bỏ: “Cái này thì làm được gì?”

Lâm Tầm: “Tôi thăm dò tâm trạng anh ấy trước. Thật ra tôi cảm thấy anh ấy nhìn một cái là có thể nhận ra đây chỉ là lời đồn, chỉ là tôi sợ anh ấy không vui.”

Dứt lời, hắn tiếp tục nói: “Nếu anh ấy hỏi tôi ‘Sao thế?’, nói rõ tâm trạng cũng không tệ lắm, nếu trả lời tôi là ‘Hả?’ nói rõ tâm trạng không tốt lắm, nếu chỉ nhắn một dấu ‘?’, nói rõ tôi sẽ chết.”

Kỳ Vân cà lơ phất phơ: “Chết như thế nào?”

Lâm Tầm không để ý đến gã.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Xe đều đã chạy đến khu biệt thự của Hồ Điệp phu nhân, chậm rãi ngừng.

Kỳ Vân: “Vậy anh ta không trả lời cậu, nói rõ cái gì?”

Lâm Tầm trầm tư.

Trầm tư không có kết quả.

Xe dừng lại.

Kỳ Vân liếc mắt liền nhìn thấy bể bơi trong sân biệt thự.

“Nhanh, mau thả tôi vào!” Gã nói: “Tôi sắp chết khát!”

Thường Tịch không nói gì, vẫn bế Kỳ Vân với cái đuôi không còn ánh sáng lên như cũ, ném vào trong hồ bơi.

Chỉ thấy Kỳ Vân điên cuồng giãy giụa trong đó.

Lâm Tầm khoanh tay đứng nhìn.

Thường Tịch cầm thiền trượng vớt gã, người này bám lấy thiền trượng, cuối cùng đã trèo lên được thành bể bơi. Đuôi cá của gã được ngâm nước, vây đuôi màu xanh sẫm giãn ra, phần đuôi giống như tấm vải mỏng rất quý báu, cũng rất xinh đẹp.

Nhưng bản thân người này lại phá hư phong cảnh.

Chỉ thấy gã ho ra mấy ngụm nước, bám lấy thành hồ, thò đầu ra nhìn người trên bờ: “Tôi không biết bơi.”

Lâm Tầm: “Cá dùng mang hô hấp, anh có mang không?”

Kỳ Vân: “Cái gì? Tôi dùng mũi để hô hấp, vừa rồi suýt nữa là chết đuối.”

Lâm Tầm: “Vậy anh khát cái gì?”

Kỳ Vân: “Cái đuôi tôi khát.”

Đúng vào lúc này, Con Trỏ Chuột thăm dò đi đến bên cạnh hồ bơi, duỗi móng vuốt ra, có vẻ muốn mò cá.

“Mèo!” Cái đuôi của Kỳ Vân giật nảy một cái, muốn vọt xuống chỗ nước sâu — kết quả cả người còn chưa vào trong nước đã bị sặc.

— Cuối cùng vẫn là Thường Tịch lòng dạ từ bi, ném cho gã một cái phao cứu sinh, gã trôi nổi ở trong nước, cái đuôi dưới nước, đầu ở trên nước, còn cạc xa mèo trên bờ, cuối cùng đã yên tĩnh.

Được rồi.

Bể bơi quá sâu. Lâm Tầm nghĩ, tên này đáng phải ở trong bồn tắm lớn cả đời.

— Ngâm bể bơi còn phải đeo phao, đuôi cá cũng không thể giúp gã học cách bơi lội, chỉ sợ trên thế giới này không có nhân ngư nào mất mặt hơn Kỳ Vân.

Nhưng người này rách việc, nếu thật sự ở trong bồn tắm, chỉ sợ sẽ có cảm giác không gian chật hẹp.

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Kỳ Vân đập đuôi kéo phao cứu sinh bơi tới: “Còn có một việc.”

Gã vắt tóc qua vai, nhìn Lâm Tầm trước, lại nhìn Thường Tịch: “Tôi tìm không thấy tôi… Tôi… “

“Tôi… cái ấy.”

Thường Tịch cau mày: “Cái gì?”

Kỳ Vân muốn nói lại thôi, lại chuyển ánh mắt về phía Lâm Tầm: “Hòa thượng không cho nói cái đó.”

“Ồ.” Lâm Tầm hiểu ra: “Bộ phận sinh dục của anh.”

Kỳ Vân: “Ở đâu?”

“Tôi không phải cá.” Lâm Tầm cúi đầu nhìn Wechat vẫn không được Đông Quân trả lời, tiếp tục nói: “Chờ lát nữa chúng tôi vào nhà, anh cứ từ từ mà tìm, ngoan. Tìm không thấy cũng không sao, dù sao trên thế giới cũng chỉ có mỗi anh là nhân ngư.”

Con Trỏ Chuột lại vồ tới. Là một con mèo, dường như nó có hiếu kì đặc biệt với cá — thế là Kỳ Vân lại bị ép lui về trong hồ.

Gã giống như một con cá chết: “Tôi còn có thể biến thành người sao?”

“Chờ phu nhân về đi.” Tâm trạng của Lâm Tầm cũng có chút sa sút.

Đúng lúc này, điện thoại của hắn rung lên, cũng không là Đông Quân, mà là Hồ Điệp phu nhân.

Phu nhân: Bảo bối, đưa ID Weibo cho tôi, tôi làm sáng tỏ cho các cậu.

Lâm Tầm lại do dự.

Không phải hắn không muốn cho, mà là Weibo của hắn có vài thứ không thể để ai biết, hơi nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play