“Sư huynh.” Hắn nói. “Anh xem đây là ai.”

Thường Tịch mở to mắt, nhìn về phía người kia.

Thường Tịch: “Lại là gã.”

Lâm Tầm cười đến tắt thở, cầm điện thoại lên chụp mười mấy bức.

Vừa chụp vừa nói: “Gã bị quỷ nước biến thành kẻ chết thay rồi sao? Còn cứu được không?”

Chụp xong, hắn lưu lại trước.

Trên ảnh, một nhân ngư bẩn thỉu đang mơ màng cuộn lại bên trong đám rong, thậm chí còn hôn mê bất tỉnh, chỉ có một khuôn mặt tái nhợt là rõ ràng.

— mà gương mặt này, ngũ quan đoan đoan chính chính, nhìn riêng cũng không tệ, nhưng hợp lại cùng nhau thì có vẻ thiếu đòn, không phải ai khác mà chính là Kỳ Vân đã mất liên lạc hai ngày!

Kỳ Vân mất liên lạc hai ngày, đúng là làm cá ở trong hồ nhân tạo của công ty, Lâm Tầm nghĩ gã đừng lấy nghệ danh là Kỳ Vân nữa, gọi là Vây Cá Vân(*) luôn đi.

(*) Chữ Kỳ trong Kỳ Vân là chỉ cờ, quân cờ (棋), còn chữ Kỳ (鳍) nghĩa là vây cá.

Hắn vỗ mặt Kỳ Vân.

“Kỳ Vân? Tỉnh.” Hắn nói: “Luyện kiếm.”

Không tỉnh.

Hắn tiếp tục vỗ: “Thực tập sinh, khiêu vũ.”

Vẫn không có phản ứng.

Lâm Tầm suy nghĩ một chút, hơi cúi người: “Anh mất kiếm rồi!”

Kỳ Vân vẫn bất tỉnh.

Lâm Tầm cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nói thầm vào tai gã.

“Ca ca, anh lên hot search kìa!”

Hô xong, hắn lại vỗ ngực Kỳ Vân.

Kỳ Vân ho ra một ngụm nước. Lâm Tầm lập tức vớt gã dậy, dùng sức đập lưng gã.

Lưng gã để trần, đây là điều đương nhiên, bạn không thể trông cậy vào quỷ nước mặc quần áo được. Lâm Tầm nhìn xuống, lại không trông thấy chân của gã, chỉ nhìn thấy một cái đuôi cá thôi!

Màu xanh sẫm, cùng với màu của quỷ nước.

Thường Tịch vẫn đang dùng Phật quang độ hóa, vết bẩn ma khí màu đen trên người gã dần dần tản đi — chính bởi vì tản đi, nên đuôi cá từ eo trở xuống càng thêm rõ ràng.

“Sư huynh.” Lâm Tầm nói: “Có cái gì để che gã lại không? Ảnh hưởng không tốt.”

Ban đầu có vẻ Thường Tịch muốn cởi áo khoác, nhưng áo khoác chỉ che được thân trên, lại lộ đuôi cá, che đuôi thì nửa người trên lại không mặc gì — mặc dù tóc dài có thể che được một chút, thế nhưng cũng không hợp lí lắm.

Cuối cùng, Lâm Tầm trông thấy anh ta cầm ba lô để ở một bên lên, lấy từ bên trong ra một chiếc —

Một chiếc áo cà sa đỏ kim, sáng chói huy hoàng.

Thường Tịch khẽ quấn cà sa lên người Kỳ Vân, bọc cả người cá lại.

Lại ho không ít nước, lông mi Kỳ Vân run rẩy, cuối cùng đã mở mắt ra — con ngươi của gã cũng toả ra ánh sáng màu xanh lục kì dị.

“Tôi…” Giọng gã rất suy yếu.

Lâm Tầm: “Chúc mừng anh đã biến thành mỹ nhân ngư.”

Hai mắt Kỳ Vân dại ra, quay mặt lại nhìn hắn.

Lâm Tầm đã chuẩn bị sẵn gã sẽ cảm động đến rơi nước mắt, lúc này, dù cho Kỳ Vân gọi hắn là ba ba, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.

Kỳ Vân: “Sao cậu… sao bây giờ cậu mới đến?”

Lâm Tầm: “?”

Hắn vung tay ra.

Cả người cá của Kỳ Vân lăn lông lốc trên cầu, suýt nữa thì rơi xuống.

“Đờ mờ, cậu… ” Kỳ Vân chống người dậy, có vẻ định bò lên.

Mà vừa làm động tác này, gã liền thấy đuôi cá của mình.

Kỳ Vân ngây ra.

“Đờ mờ.” Gã hô một tiếng ngắn ngủi, sau đó vạch cà sa ra — một cái đuôi nhân như màu xanh sẫm hiện lên rõ mồn một.

Hắn mở to hai mắt nhìn về phía Lâm Tầm.

Lâm Tầm ra hiệu hắn lực bất tòng tâm.

“Tôi bị làm sao vậy!” Kỳ Vân chấn động, cầm lấy cái đuôi của mình, sau đó như bị điên nhìn ngón tay mình.

Sau khi được Thường Tịch loại trừ ma khí, tình trạng ngón tay gã đã tốt hơn trước nhiều, chỉ hơi tái nhợt một chút, cũng không còn màng nữa, nhìn từ xa vẫn là người bình thường.

Gã lại cầm lấy mái tóc dài của mình — Lâm Tầm nhớ không nhầm thì người này vẫn luôn có kiểu tóc cợt nhả nói ngắn cũng không ngắn nói dài cũng không dài, nhưng mà trong vòng một đêm đã biến thành tóc dài đến eo. Chuyện kì dị cũng không dừng ở đó, tai gã cũng thay đổi thành tai nhân ngư nhọn hoắt, cả người có vẻ rất yêu tà.

Kỳ Vân nhìn mình thật kĩ, nhìn về phía Lâm Tầm, lại nhìn về phía Thường Tịch: “Tôi biến thành cá chép tinh rồi?”

“Chúng tôi cũng không biết, vừa rồi anh còn đánh tôi.” Lâm Tầm nói: “Cho nên sao anh lại rơi vào trong hồ thế?”

“Tôi…” Kỳ Vân giống như đang hồi tưởng, mười mấy giây sau, gã nói: “Trong hồ có thứ gì đó, thật ra trước đó tôi cũng đã cảm thấy không đúng, nhưng lại muốn đến quan sát.”

Lâm Tầm gật đầu — thế mà Kỳ Vân còn biết phải quan sát.

“Sau đó, hôm ấy tôi đang ăn cơm cùng người khác, bỗng nhìn thấy một thứ… một thứ… ” Kỳ Vân tổ chức ngôn ngữ, cuối cùng nói: “Một thứ rất xấu.”

“Thứ rất xấu kia bò dọc theo tường, sau đó bò tới cửa sổ, tôi vừa vặn nhìn thấy — nhưng nó xấu. Miệng cực kì lớn, có hai cánh tay xấu xí — có ma khí, là một ma vật, tôi nhìn thấy nó đẩy cửa sổ ra, chắc chắn là muốn vào ăn người.”

Lâm Tầm: “Sau đó, không biết vì sao lại cúp điện, anh liền nhảy ra ngoài đánh nó?”

“Không phải, cắt điện là tôi làm.” Kỳ Vân nói: “Có đôi khi tôi luyện kiếm không muốn bị camera quay được, cho nên để một kiếm khí ở chỗ cầu dao, muốn cắt lúc nào thì cắt lúc đó.”

Đù.

Lâm Tầm: “Sau đó anh liền ra ngoài đánh nhau với nó, đánh vào tận trong hồ?”

“Cũng không phải.” Kỳ Vân: “Chắc hẳn thứ xấu xí kia có tu vi Kim Đan hậu kỳ, tôi là Trúc Cơ, nhưng tôi là kiếm tu, tôi đánh nó cũng dư xài.”

Lâm Tầm nghe gã ăn nói bậy bạ.

“Nhưng chúng tôi đánh nhau bên ngoài toà nhà, vị trí quá kém.” Kỳ Vân nói. “Tôi không cẩn thận làm rơi kiếm xuống.”

Lâm Tầm lại cười ra tiếng.

“Cậu đừng cười.” Kỳ Vân tức giận nói: “Tôi liền nhảy xuống tìm, có thể là rơi vào trong hồ, tôi và kiếm có cảm ứng, dự định xuống hồ để vớt, nhưng không ngờ thứ xấu xí kia cũng xuống.”

Kỳ Vân gãi đầu: “Sau đó tôi liền quên mất, hình như tôi đã bị ăn, nhưng tôi không muốn chết, liền… vẫn luôn không muốn chết.”

Thường Tịch nói: “Gã thành kẻ chết thay, nhưng quỷ nước cũng không thể tiêu hóa gã hoàn toàn, cho nên còn có thể duy trì một phần hình người.”. ngôn tình hay

Lâm Tầm nhìn chằm chằm vào Kỳ Vân: “Tốt lắm, anh biết không, anh và thứ xấu xí kia đã hợp thể.”

Kỳ Vân nóng nảy: “Cậu còn dám nói nữa?”

Lâm Tầm: “Anh nên cám ơn trời đất, biến thành nửa người trên và đuôi cá, mà không phải là đầu cá chân người.”

Kỳ Vân: “ĐM.”

Kỳ Vân: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ?”

Hắn vỗ đuôi cá lên mặt đất mấy lần, muốn dựng thẳng người lên, nhưng vẫn chưa thoả mãn.

“Không thể làm sao được” Lâm Tầm nói: “Nhưng hình như anh sắp nổi tiếng.”

Kỳ Vân mừng rỡ: “Cái gì?”

Lâm Tầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhà cao tầng xung quanh.

Gần nhất chính là công ty quản lý của Kỳ Vân, lúc này tất cả các cửa sổ đều đã mở, vô số cái đầu xem náo nhiệt nhô ra ngoài.

Lại nhìn sang bên cạnh, cũng không ngoại lệ.

Mà trên đường bên cạnh hồ cũng có một vòng người, bọn họ tụ tập lại, rướn cổ lên nhìn sang bên này, vẻ mặt có kinh ngạc, có sợ hãi, còn có xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Lâm Tầm: “Toi rồi.”

Hắn nhớ lại vừa rồi bọn họ đã làm gì.

Khu vực công cộng, dưới ánh mắt của vô số người, đánh nhau với quỷ nước trên mặt nước, toàn bộ quá trình Thường Tịch sư huynh lơ lửng ở giữa không trung thì thôi, hắn cũng bay tới bay lui, thậm chí còn biểu diễn lướt trên nước. Tình hình này giống một bộ phim viễn tưởng, cũng bởi vì hiệu ứng không đủ lộng lẫy mà trông rất phèn, quan trọng là — người có mắt đều có thể nhìn thấy, bên hồ cũng không có dây cáp(*).

(*) Dây cáp để treo người lên đánh nhau trong mấy bộ phim cổ trang ớ.

Cuối cùng, quái vật quỷ nước dữ tợn khổng lồ còn biến thành một nhân ngư.

“Tôi không phải người, bọn họ còn nhìn thấy.” Kỳ Vân lấy tay che mặt: “Cậu giết tôi rồi.”

Việc đã đến nước này, Lâm Tầm cũng đang điên cuồng suy nghĩ đối sách.

Nhưng vào lúc này, hắn trông thấy một chiếc xe chậm rãi lái tới.

“Không chết được, không sao. Đừng khóc.” Hắn an tâm, vỗ vỗ đầu chó của Kỳ Vân.

Kỳ Vân lòng như tro nguội: “Ai cũng cứu không được tôi.”

“Tôi hát cho anh một bài nhé…” Lâm Tầm nói.

Kỳ Vân: “Đờ mờ cậu còn…”

“Trẻ con không có mẹ giống cây cỏ, chính là nói anh đó.” Lâm Tầm nói: “Tôi và sư huynh lại khác, chúng tôi có phụ huynh.”

Hắn vừa nói xong, một cái bóng màu lam đã chậm rãi dừng lại ở bên hồ — Hồ Điệp phu nhân mặc một chiếc váy dài tím đậm, đi giày cao gót đến bên này, phía sau cô là Khổng Tước phu nhân mặc váy lam. Ngay sau đó, hai vệ sĩ có hình xăm Miêu tộc trên mặt thường đi theo phu nhân cũng xuống từ một chiếc xe khác.

Ánh mắt của mọi người lại chuyển qua người phu nhân, bắt đầu chụp ảnh — đãi ngộ của ảnh hậu chính là như thế.

Chỉ thấy phu nhân bước nhanh tới, trong giọng nói có chút oán trách: “Các cậu chẳng bao giờ làm người khác bớt lo.”

Lâm Tầm đi qua đỡ phu nhân, bắt đầu giả ngoan: “Không phải là biết phòng làm việc của phu nhân ở gần đây sao.”

“Nếu không phải Chu Thiên Tinh Đấu trận cho thấy nơi này có ma khí dị thường.” Phu nhân cũng không tha cho hắn. “Tôi cũng muốn xem ba người các cậu định giải quyết thế nào.”

Lâm Tầm: “Lần sau, lần sau chúng tôi sẽ không ra ngoài riêng lẻ nữa.”

Một con hồ điệp màu tím đậu lên vai phu nhân.

Sau lưng cô, Khổng Tước phu nhân lấy ra một cái sáo bằng xương, nhẹ nhàng thổi.

Càng ngày càng nhiều hồ điệp bay tới, tung cánh rắc bột phấn nhạt màu, Lâm Tầm cảm thấy có chút mê muội.

Hồ Điệp phu nhân nói: “Tôi giải quyết tình hình, các cậu mau trở lại trong xe đi.”

Dứt lời, cô lại nhìn con cá trên mặt đất: “Cũng ôm thứ này về đi.”

Lâm Tầm: “Gã còn có thể biến về không?”

Phu nhân: “Làm hết sức mình, nghe thiên mệnh thôi.”

Cả người cá của Kỳ Vân nửa chết nửa sống.

Lâm Tầm không biết mình có ôm được không, cũng may Thường Tịch đã tiến lên một bước, ôm ngang gã lên, đuôi cá thật dài khoác lên một cánh tay anh ta.

Kỳ Vân bị quấn trong cà sa, cả người không có chỗ dựa, chỉ có thể đặt cằm lên trên vai Thường Tịch, không còn gì luyến tiếc mà nhìn Lâm Tầm phía sau, bởi vì sắc mặt tái nhợt, vậy mà trông gã có chút đáng thương.

Lâm Tầm cười.

Nhưng ngay lúc rời khỏi hồ, cái đuôi của gã bỗng nhiên cứng đờ.

“Tôi khát quá.” Gã kêu lên: “Tôi là cá! Tôi không thể rời khỏi nước!”

Thường Tịch không để ý đến gã, nhét gã vào chỗ ngồi phía sau.

Lâm Tầm tỏ ra ngây thơ, ôm Con Trỏ Chuột vẫn luôn ở bên ngoài vào trong xe.

Kỳ Vân giãy giụa: “Tôi sắp chết, các người mưu sát, tôi sắp chết khát.”

Lâm Tầm: “Anh là nhân ngư, động vật lưỡng cư, anh có thể, đợi lát nữa sẽ cho anh một cái bồn tắm lớn.”

Kỳ Vân: “Cậu chết đi.”

Lâm Tầm: “Anh tỉnh lại đi.”

Phản kháng không có kết quả, Kỳ Vân uể oải nằm ở chỗ ngồi phía sau, bọc kín cà sa, nói: “Tôi muốn điện thoại. Điện thoại của tôi rơi xuống nước, kiếm cũng không mò được.”

Lâm Tầm nhìn gã có vẻ rất tủi thân, liền đưa điện thoại của mình cho gã.

Kỳ Vân cầm điện thoại của hắn, nói thầm: “Lúc tôi chưa tỉnh hình như nghe thấy có người nói tôi lên hot search.”

Lâm Tầm: “…”

Phải, tôi bịa đấy.

Hắn đang định đánh vỡ ảo tưởng vô vị của Kỳ Vân, lại thấy đuôi cá của Kỳ Vân bỗng nhiên đập xuống sàn xe.

Kỳ Vân: “Lên thật nè!”

Kỳ Vân: “Còn kéo cả cậu lên nữa!”

Lâm Tầm: “?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play