Lãng mạn a lãng mãn a ~~
Trong tiếng nhạc dịu dàng mà du dương khéo đưa một hình ảnh màu bạch y tuyết xinh đẹp. Trong hương thơm nhẹ mà quyến rũ, cánh hoa mỏng manh như thủy tinh xỏa tung bay khắp nơi. Thân ảnh tuyệt hảo trong điệu múa lúc ẩn lúc hiện sống động mà dần mờ ảo đi.
Mái tóc màu tuyết nguyệt dài mượt như không giới hạn mà tung bay nhẹ nhàng theo nhịp điệu múa bí ẩn. Thân ảnh dáng dấp thon thả vận bạch y trông thật tinh khiết như nước mà lại ôn nhu tựa không khí vô hình mà thêm bí ẩn trong màn đêm ánh màu lửa đỏ. Làn da trắng mà hồng như tỏa mùi hương thơm của loài hoa sen, lại phi thường hảo mềm mại. Đôi tay thon dài thon thắt nhanh nhẹn ẩn hiện múa như họa thêm đôi chân dài mà gợi cảm. Gương mặt như trái xoa khuynh quốc khuynh thành mà lại che nửa mặt thêm chiếc khăn lụa trắng tuyết thật mịn màng, nhưng nhấn mạnh là đôi mắt đỏ tươi đầy sức sống như thể thể tình yêu của mình cùng đôi môi đỏ căn mọng, mi dài cong đầy quyến rũ cùng mày phượng.
Nhẹ nhàng mà di chuyển múa bài ca của loài hoa sơn dã kỳ bí, bạch tuyết thân ảnh múa lượn như loài chim phượng hồng rực rỡ tô thêm sắc xuân xanh. Nhẹ nhàng mà cơn gió thơm mát thổi bay đi cùng cánh hoa nhỏ xỏa theo chiều gió bay. Nhẹ nhàng mà đôi môi xinh đẹp ấy mỉm cười đầy một cách quyến rũ, hớp hồn đi trái tim mọi người. Leng keng một chút chiếc lắc tay, lắc chân theo nhịp đà của âm nhạc hòa điệu nhảy như thần tiên.
Khi bắt đầu cũng là khi kết thúc, người ta tự hỏi nàng là ai? Lần đầu tiên cứ ngỡ nàng là tiên nữ hạ phạm. Hay là tuyết tinh linh băng giá xinh đẹp trong động tuyết ngàn năm. Nhưng không a. Dựa vào bề ngoài nàng ta có liên tưởng nàng là ai nhưng quan trọng nàng là người tộc Phi Ban ở Sơn Minh trang ở sâu trong thung lũng Ắt Cư đầy nguy hiểm. Nàng là một trong các tộc nhân trong đà sắp 'tuyệt chủng' và mãi mãi sẽ không bao giới xuất hiện trên thế giới.
Nàng là ai? Nàng là. . . A, tên của nàng là mang tên của một loài hoa nói lên sự thanh cao cùng kiêu hảnh đầy vương giả. Hoa Thủy Tiên ~~
(tác giả: khụ, ta kham khảo ngôn ngữ, ý nghĩa của các loài hoa. Thấy hay nên...ok luôn. Khụ, có gì sai xót xin thứ lỗi.)
. . .
Giờ phút này, Hoa Thủy Tiên tay chống cằm đang nhìn một người đang đánh cờ vây mà thất thần. Nàng nhìn a nàng nhìn. Nhìn đến khi bị một bàn tay đập trên vai dọa nàng giật mình thu lại hồn vía đã bị thất thần mà bay đi đâu mất tiêu.
"Thủy Tiên, nhìn gì nhìn đến ngẩn ngơ vậy hả?" Minh Hà cười.
"A a, dọa ta chết kiếp rồi đây này." Hoa Thủy Tiên vỗ ngực sau đó đỏ mặt "Ta đâu nhìn ai đâu."
"Hả˙▽˙? Nhìn ai?" bỗng nhiên Minh Hà chộp tay này nàng cười nham hiểm mà gằng từng chữ "Muội, nhìn, ai?"
⊙0⊙Á? Hoa Thủy Tiên kinh ngạc cùng sợ hãi, lắp bắp nói:"Không. . .không có. . ."
"Xạo." tay bị siết chặt hơn.
"A. . ." Đau quá!
"Hà nhi, nàng đang làm gì vậy?" Hoa Mạt Hương bỗng hô to chạy đến tách hai người ra.
Cái này gọi là ghen à nha. Nhưng mà trường hợp ghen kiểu này hơi bị ngộ à nha