Chương 1: Xuyên đến HoaThiên quốc
Nhẹ nhàng...
Nhẹ nhàng rơi...
Cánh hoa rơi màu hồng phấn dễ thương rơi trênmặt nước khẽ rung động.
Tiếng cười trong suốt vang lên theo nhịp điệu cơn rung.
Bươm bướm bay đầy trờivạn sắc hương hoa.
Cùng hoa cùng bướm đua sắc mùa xuân.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu trên mái hjên đỏ, 1 cô gáj khoảng 18 - 19 tuổi ăn mặc gjản dị.Trên môj hồng nở 1 nụ cười hàj lòng, đôj mắt đen trong và sâu. Làn datuy không trắng mịn nhưng mềm mại, gương mặt tuy ko đẹp nhưng thanh lịch. Đó là Dương Minh Nguyệt - 1 thjếu nữ nghèo rớt mồng tơi,cô là 1 cô nhi nhưng ông trời bù lại cô thông minh bù cho nhan sắc. Hôm naylà ngày đầu tjên đj làm thuê ở 1 xưởng trồng hoa, cô yêu hoa, yêu chúng hơn mạng sống của mình. Hoa là người bạn từ thờj ấu thơ sinh ra, nhớ đến lúc bên hoa cô có cảm gjác người thân cha mẹ bên cạnh sưởi ấm, bảo vệ cô. Nhưng ngày hôm nay, cô đâu biết rằng mình sẽ chết, chết thì không có gì đáng sợ đối với cô. Cho đến tận lúc đó trên môi cô vẫn nở 1 nụ cười mãn nguyện xao xuyến lòng người.
*
Đây là đâu?
Nơi đây lạnh lẽo và tốj thuj.
Thật cô đơn.
Tôi ko muốn, tôj ko thích cáj cảm gjác này.
Lại 1 lần nữa nó lạj khắc sâu vào tr0ng trái tjm của tôi.
Ánh sáng...
Xin hãy ban cho ánh sáng...
Ah!!!
*
Dương Minh Nguyệt từ từmở mắt ra, đập vào mắt là 1 căn phòng cổ rộng lớn, trang trí rực rỡ đẹp mắt, căn phòng này thật ấn tượng. Nàng nhìn xung quanh, tr0ng đầu toàn dấu chấm hỏj to đùng. Đây là đâu? Đây ko phải là xưởng hoa mà mình làmviệc? Tại sao mình lạj ởđây cơ chứ?
Nàng bước xuống gjường, nàng mớj nhận ra sự khác biệt về cơ thể mình. Quần áo này,trang sức, làn da,...??? A!1 cáj bóng đèn 200 oát nổ trên đầu nàng. Nàngvụt chạy ngay tìm gươngs0j, gương, gương đâu ròi? Đến bàn trang đjểm bầng gỗ quý khắc hoa văn hình văn, nhìn tr0ng gương...
"A A A A A A..." tiếng hét van khắp nơi.
"Ái! Tên nào hét vậy?"
"Muốn chết à? Đây là hoàng cung aj mà dám hét lớn như vậy hả???"
"Là cáj c0n đjên tr0ng Hương Hoa cung đó!"
Bô bô bô bô ---
Đầy tjếng la hét, mắng ở ngoàj vang vọng trong ngoàj cung, 1 cung nữ mặc áo màu hồng nhạt vộj vã chạy đến Hương Hoa cung. Tr0ng đầu lo lớp sợ, mjệng njệm a dj đà phật a dj đà phật.
RẦM!!! Cung nữ đạp bay cửa chạy vèo vào, mjệng hét lớn tràn đầy hốt hoảng.
"Công chúa! Công chúa! Người đã tỉnh lại rồi! Nô tỳ mừng quá!!!" cung nữ áo hồng cầm DươngMinh Nguyệt mỉm cười.
Hả???
Gì vậy nè???
Cái gì công chúa? Cái gìc0n đjên? Cái gì nô tỳ? Cái gì hoàng cung?
Mắt nàng trợn lớn, miệng há hốc mồm. Tr0ng lòng suy nghĩ tai mình có nghe lầm ko? Mình đang mơ à?
"Úi chà~~! Tam công chúa, ngươj tỉnh rồi à? Ha ha ha!" 1 nữ nhân bước vào mặc lụa gấm màu xanh nhạt nổj bật hình hoa mẫu đơn thêu trước ngực, hở đôj vaj trần trắng ngọc ngà vàchất gjọng ngọt ngào đến...nổj da gà.
Ai đây???
" Ngọc Lan tỷ tỷ đừng ăn nói hỗn hào!!!" 1 gjọng nój nữ khác vang lên.
Lần này lại thêm 2 nữ nhân nữa, 1 người mặc áo vàng nhạt đính chỉ vàng trên tay áo, cổ áo,... Gương mặt xjnh đẹp ko trang trí lòe lẹt như cáj bà gì đó tên Ngọc Lan - là 1 nét đơn gjản tên Ngọc Quỳnh. Ngườj còn lạj cũng mặcáo vàng nhưng viền xanh lá, đỏ, trước ngựcthêu hoa lan trắng rất đẹp. Gương mặt hình tráixoan thanh tú, đjểm nổjbật nhất là đôj môj đỏ trông ngọt lịm tên Minh Hà.
"Ngọc Quỳnh muội muội và Minh Hà tiểu thư sao hai người lại tới đây?" Ngọc Lan mở gjọng đầy trách mắng.
" Kìa! Tỷ tỷ...hai tỷ muội muội đây đến thăm tam công chúa Hoa Thủy Tiên mà!" hai người đồngthanh nói, quả nhjên hai tỷ muội này hợp tâm hợp ý ghê. ( sakura: ý là hai chị em gái s0ng kiếm đánh bà Ngọc Lan)
" Hừ!" Ngọc Lan bĩu môj rồi lại nhìn Dương Minh Nguyệt, rồi bước đến gần nàng gjơ tay lên...
Á! Định đánh người à???
Vừa suy nghĩ định phòng thủ thì...
" Oa...Tam công chúa...hjx...hjx..." Ngọc Lan cầm tay Dương Minh Nguyệt khóc nức nở.
Gì? Gì? Quái đản gì vậy? ( Ngọc Lan: dám nghĩ ta quái đản à? Chờ đó!!!)
Ta chẳng hjểu gì cả?
Này, này...
Có ai nói cho tôi biết không?
Ông trời ơi!!!
( ông trời: ơi?
DMN: làm ơn nói cho tôj biết...hjx...?
Ông trời: so ri! Thjên cơ ko thể tjết zộ.
DMN: tức xì khói. )