"Xin chào, ta là Hoa Thủy Tiên, kia là đệ đệ ta Hoa Kiểu Lam."

"Hello."

Hoa Thủy Tiên cùng Hoa Kiểu Lam làm một màn xin chào kiểu phương Tây.

"A, xin chào. Ta là phu nhân của Mẫu Hàn. Ta tên là Mỹ Du Thiên." MỹDu Thiên mỉm cười trông rất hạnh phúc.

"Ừm. . ."

"Đúng rồi, còn một người nữa đâu? Ta nghenói là 3 người mà." Mỹ Du Thiên vỗ tay cái 'bốp' kêu lên.

"À, là Mạnh Thi. Huynh ấy về kinh thành đưa thuốc giải rồi." Hoa Thủy Tiên nhớ đến gì đó bỗng nhiên phì cười.

"Mạnh Thi gì đấy là người yêu của Tiên nhi à?" Mỹ Du Thiên cười xấu xa.

"Á? Không phải đâu." HoaThủy Tiên đỏ mặt xua tay xua tay.

"Hì hì, bây giờ không phải nhung sau này sẽ phải thôi." Hoa Kiểu Lam cùng Mỹ Du Thiên cười to.

"Hai người các ngươi đủ rồi." Hoa Thủy Tiên mặt càng đỏ hơn, thật là đáng ghét quá đi.

"Thôi nào mọi người." Mẫu Hàn cuối cùng phải can ngăn.

"Đúng đúng." Ái Trân hùa theo. "Đi ăn tối a, chắc mọi người cũng đói lắm rồi."

Hoa Thủy Tiên, Mỹ Du Thiên:"Ồ, ý hay đó."

Hoa Kiểu Lam tươi cười:"Mau mau đi a~~"

. . .tích tắc tích tắc. . .

Sáng ngày hôm sau, đó là một ngày đẹp trời đến không thể tả. Hàng cây xanh tươi phơi phới lung lay theo từng nhịp cơn gió mang mùi hoa thơm thổi qua. Chim chóc hót líu lo như ăn mừng, cùng âm thanh đồng quê vang lên trong nắng sớmmai lung linh.

"Đã đến lúc hai ta lên đường rồi. Chúng ta hẹngặp lại nhau ở kinh thành nha." Hoa Thủy Tiên cảm thấy hơi tiếc.

"Ân a, hẹn gặp lại." MẫuHàn cùng Mỹ Du Thiên mỉm cười nhìn nàng.

"Ô ô ô tiên nữ a~~ tại sao nàng lại bỏ ta mà đi? Ta đã làm sao điều gì? Ô ô ô. . ." Ái Trân khóc lóc ôm lấy đùi nàng. Thật quá mất mặt đi a T.T

"...buông ra, buông ra mau.. ." Hoa Thủy Tiên đen mặt lại cố đẩy Ái Trân ra.

"Ô ô ô không buông đâu hu hu. . ." Ái Trân càng khóc càng bi thảm khiếnngười ta chột dạ, đau lòng. . .

"Nín đi mà, bé ngoan phải nghe lời anh đây và...tiên nữ tỷ tỷ a. Nín đi. Không được khóc a, chúng ta sẽ sớm quay lại a. Ngoan ngoan." Chuyên giạ dụ dỗ trẻ em Hoa Kiểu Lam ra tay xuất hiện.

"Ân, híc. . ." Ái Trân nuốtnước mắt vào trong.

Hoa Thủy Tiên, Mỹ Du Thiên và Mẫu Hàn:". ..đồ chết bầm."

"Oan quá đi a~~" Hoa Kiểu Lam dở khóc dở cười.

. . .

Giờ phút này ở kinh thành, tại hoàng cung điện nguy nga và tráng lẹ đến mê người. Hà Nhưcung - tẩm cung của hoàng hậu hôm nay lại náo nhiệt phi thường.

Ở đây bỗng nhiên tập trung rất đông người bu lại a, nam nữ có, già trẻ lớn bé đều có. Ngay cả thái giám cung nữ cũng có mặt và đang ngồi dưới nền đất xi-măng khóc la ôm sồm ăn mừng. Tại sao nhỉ? Tại vì đại soái ca Mạnh Thi vương gia đã trở về còn kèm theo thuốc giải nữa, kỳ này đại hoàng tử được cứu rồi,hoan hô hoan hô. (tác giả: ta bán hoa đê, ai mua không? Khán giả thắc mắc: mua hoa là giả? Tác giả: mua hoa để chưng a. Khán giả đập bàn: dẹp đi.)

Có người thắc mắc hỏi tại sao tam công chúa không có theo Mạnh vương gia về nhà? Cung nữ bảo chắc nàng ham chơi đòi ở ngoài cung vài ngày ấy mà. Thái giám xua tay bảo nàng ta bởi vì quá xinh đẹp nên bị sơn tặc bắt về lám áp trại phu nhân. Lính gác cười hắc hắc bảo nàng ta lâu ngày chưa xuất cung nên chắc lạc đường rồi, có khi chết ấy chứ. Thái y thởdài bảo hồng nhan họa thủy mà. . .

"Dẹp. Dẹp hết. Các ngươichỉ biết đoán mò đoán bậy không hà. Cấm nói hết tất cả cho ta, ai mở miệng chém hết cho ta." Hoa Đào Vương đen mặt hét lên.

Toàn bộ hiện trường im bặt như không khí. . . Không biết đã im lặng đến bao giờ thì có binh lính xong vào bán:"Bẩm hoàng thượng, tam công chúa đã về."

"Ân, ngươi truyền người đến đây đi."

"Dạ."

Đợi sau khi binh lính kia đi mất, toàn bộ hiện trường trở nên xôn xao náo nhiệt hẳn. Đám cungnữ ở Hương Hoa cung vui mừng:"Tam công đã về a, kỳ này có lộc ăn a." (đám cung nữ ngươi chỉ biết ăn thôi ="= đấy à?)

Đám thái giám đen mặt lại:"Chết rồi, ta sẽ bị trừ lương bổng mất a." (này ="=)

Đám thái y mặt hưng phấn lạ thường:"Sư phụ đã trở về rồi a." (ặc, ta té xỉu đây T.T)

"Im lặng cho ta. Ồn ào cái gì mà ồn ào hả?" Hoa Đào Vương đập bàn.

"Tiên nhi đã trở về." Hà hoàng hậu vui mừng mỉm cười.

"Hoàng hậu, nàng cẩn thận. Mấy ngày nay vì lolắng cho Hương nhi mà mắc bệnh cho nên. . ." HoaĐào Vương đang nói thì bị cắt đứt.

"Hoàng thượng, ngài đừng lo lắng. Ta không sao." Hà hoàng hậu mỉm cười.

"Ân."

. . .

"Phụ hoàng, mẫu hậu. Tiên nhi đã trở về rồi đây." Hoa Thủy Tiên nhảy nhót hớn hở chạyvào Hà Như cung.

Đúng vậy! Nàng vui vì muốn nhanh chóng gặp họ. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play