>>> Quay về hiện tại:
Hoa Thủy Tiên đầu đầy quạ đen cùng sao bay vòng vòng trên đầu choáng váng nặng nề. Từ nãy giờ nàng ngồi cố gắng kiềm chế xúc động của mình, hết kinh ngạc, rồi giật mình, lại lolắng, tùm lum tùm la. . . Cứ nghe hai tên một lớn một nhỏ, Mạnh Thi cùng Hoa Kiểu Lam, người là vương gia người là hoàng tử đang thi nhau kể lại 'câu chuyện xưa' cho nàng nghe. A a a a a, cứ như là đang xem phim ở rạp chiếu phim cực lớn vậy. Oa oa... Thật không tin nổi được, nàngtrừng mắt nhìn hai người trước mặt mình.
"Này. . ."
Đứa bé, ách, là Hoa Kiểu Lam bỗng nhiên đứng dậy phất tay một cái. Bụi phấn từ đâu đó tản ra nhẹ nhàng cùng ánh sáng như huỳnh quang phản chiếu bao xung quanh người của Hoa Kiểu Lam. Một ánh sáng màu lam lóe lên rồitan biến đi. Một thiếu niên khoảng 17-18 tuổi, tóc bạc phi tuyết, mắt lam lung linh khẽ chớp hàng mi... Trên người bạch y trắng ngời, còn tỏa ra một mùi hương sen ngọt ngào... Người người đều có cảm giác thanh khiếu kỳ lạ khi gặp, đây chính là Hoa Kiểu Lam.
"What? What?" Hoa Thủy Tiên nhảy dựng lên kêu thất thanh.
"A? Ngươi..." Mạnh Thi cũng bị dọa ngây người.
"Ứ? Đừng dùng vẻ mặt đó nhìn ta a~~, ta phi thường xấu hổ
" HoaKiểu Lam nhìn thấy Hoa Thủy Tiên và Mạnh Thi đang hóa đá trân trân nhìn mình, a, ta có mị lực quá mà. (ngươi tự kỷ quá?! T.T)
". . ." Hứ! Ai thèm nhìn ngươi cơ chứ!
". . ." ngươi làm cái gì mà đỏ mặt hả? Ta có làm gì ngươi đâu! ! !
. . . . . .sáng hôm sau. . . . .
Ông mặt trời sáng sớm tinh mơ đã xuất hiện tỏa ra một thứ ánh sáng hào quang kỳ lạ ấm áp và gần gũi. Lung linh hạt sương động trên hoa lá mượt mà rơi xuống trên nền đất ẩm ướt. Đóa hoa nho nhỏ màu hồng phấn như mỉmcười, nở ra những cánh hoa mềm mại và mỏng manh, hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu tỏa ra khiến người hay độngvật đều thích~~
"Đây chính là Thuốc giải?"
"Ừm."
Hoa Thủy Tiên nhìn đóa hoa trên tay của Hoa Kiểu Lam mà im bặt. Cho tôi xin đi! Ta không có biết phân biệt hoa Hắc Ngụy hay Bạch Ngụy nữa, làm sao mà biết nó là thuốc giải hay thuốc độc a.
"Đây là Hắc Ngụy chế raDương hắc sát." Mạnh Thi chỉ vào bông màu đen. "Đây là Bạch Ngụy chế ra Âm bạch sát." chỉvào bông hoa màu trắng.
"Ơ? Đơn giản vậy sao?" Hoa Thủy Tiên đôi mắt nheo lại.
"Bingo!" Hoa Kiểu Lam phất mái tóc bạc tuyệt đẹp.
"Thông minh kém." Mạnh Thi xoa đầu Hoa Thủy Tiên.
". . ." hai người...chết đi! Dám giỡn mặt với bà đấy à? Hừ.
"Đừng giận."
"Ai? Ai giận? Bớt lo chuyện bao đồng đi. Hừ."Hoa Thủy Tiên đẩy tay Mạnh Thi ra.
"Rõ ràng là giận." MạnhThi cười cười.
"Không có."
"Có."
"Không có."
"Có."
. . .
"Hai người kia, mau đi thôi. Đứng đó ngắm cảnh à? Mau đi ra khỏi nơi đây trước khi trời tối. Còn muốn gì thì tính sau! Quyết định vậyha." Hoa Kiểu Lam cất mấy bông hoa vào túi vải rồi đi về phía trước.
". . ." tên kia có phải là đệ đệ ruột của ta không?
". . ." ta ghét tên này!
. . .
Giờ phút này ở kinh thành, Tại Ngọc phủ...
"Minh Hà, muội hôm nay có đi thăm đại hoàng tử không?" Ngọc Quỳnh cười.
"A? Muội...muội cảm thấy không thích hợp." Minh Hà (tức Ngọc Minh Hà) cười nhạt nhìn tỷ tỷ của mình.
"Ai, có gì đâu mà không thích hợp. Muội thích là được rồi." Ngọc Quỳnh nắm lấy đôi bàn tay củamuội muội mình.
"A? Cái gì?!" Minh Hà đỏmặt cúi đầu xuống.
"Hì hì, thật đáng yêu."
"A, đúng rồi. Đại hoàng tử sao rồi?" Minh Hà độtnhiên lớn tiếng.
"Ừm, thái y chuẩn kim (?)và uống Liên Hỉ nên cầmcự được thêm vài ngày nữa. Ai, mong rằng tam công chúa và Mạnh vương gia tìm được thuốc giải nhanh chóng về." Ngọc Quỳnh đôi mắthơi buồn.
"Vậy...vậy sao?" thật đáng lo lắng.
"Ừm...đừng lo lắng." xoa xoa đôi má mà cười dịu.
"Ân."
Minh Hà nhìn tỷ tỷ của mình mà mỉm cười nhạt như có lệ. Đôi môi cong lên tạo một đường cười bí hiểm cùng đôi mắt đang khép mờ như ngủ. Thật mong rằng 'sẽ' nhanh chóng mà 'về nhà' nha tam công chúa.
Xem chương 28