"Tỷ tỷ, em lạc đường rồi."
Rầm, rầm. . .rào. . .
Tiếng sấm chớp hòa vào cùng tiếng mưu to ầm ĩ nhưng thanh âm từng chữ một lại vang lên rõ mồm một. Tại sao? Đó là câu hỏi duy nhất và cũng là câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu của Hoa ThủyTiên.
Đứa bé thật dễ thương làm sao!
"Ở nơi nào?"
Mạnh Thi đứng dậy. Gương mặt đẹp, sóng yên biển lặng. Hoa Thủy Tiên ở bên cạnh sẽ thấy được một đôi mắt u buồn kỳ lạ, nghiêng đầusang một bên trầm ngân và thốt lên lời khó hiểu. Mạnh Thi nhẹ nhàng đi đến một góc miếu kéo một mảnh vải màu trắng đã ngả sangmàu xám, bụi rơi mù mịt.
"Tại sao lại không được?" đứa bé chớp chớp đôi mắt to tròn rấtđẹp nhìn hành động củaMạnh Thi.
"Ta thấy kỳ quái!"
"Kỳ quái?"
"Đúng, chính là điều ta đang nhìn. Rất kỳ quái."
"Chưa hẳn?!"
"Huh? Có lẽ là thế."
Thế là Mạnh Thi cùng đứa bé: ta một câu, ngươi một câu.
Liên tục đối đáp nhau những lời khó hiểu. Trên đầu Hoa Thủy Tiên đầy quạ đen bay vòng vòng @.o
Này hai người kia. Làm ơn nói rõ cho ta biết gì đi chứ? Các ngươi cứ 'ta 1 câu, ngươi 1 câu' sống chết dùng đôi mắt sát ýtrừng nhau là sao? Bỏ mặc nữ chính xinh đẹp như ta đây làm đồ trang trí à? Mà làm đồ trang trí nhà hoang, à không, là miếu hoang mới đúng? Điều mà ta thắc mắc từ nãy giờ là. . .
"Hai người quen biết nhau đấy à?"
"Tỷ tỷ!" vui mừng nga.
"Thủy Tiên!" đừng có nhiều lời ở đây.
". . ." làm sao thế?
Tí tách. . .tí tách. . .
"A? Mưa tạnh rồi." Hoa Thủy Tiên vui vẻ kêu lên.
"Ha? Là thật?" Mạnh Thi liếc xéo đứa bé.
"Hứ!" đứa bé quay mặt đi chỗ khác.
"Này, em tên là gỉ?" HoaThủy Tiên kéo kéo đứabé lại.
"A? Quên rồi?" đứa bé tỏ vẻ chán nản.
". . ." này! Đủ rồi đó.
"Càng tốt chứ sao nữa." Mạnh Thi nhanh chóng tiến lên lôi nàng đira khỏi cửa.
"Em là đệ đệ của tỷ. Hoa Kiểu Lam đây mà. . ."
''. . ."
. . .vù. . .vù. . .
Tiếng gió thổi chiếc lá vàng bay đi mất trong chiều gió tà màu hoàng hôn rực rỡ.
. . .Cái gì cơ???????????!!
Tạch! Dường như có ai đó đang bị chứng bệng hóa đá khẩn cấp. Tượng đá Hoa Thủy Tiên ở khu rừng Hắc Dạ.. . . . . . .
. . .15 phút sau
Ở Hoa Thiên quốc đây, dưới thân phận tam hoàng tử Hoa Kiểu Lam tức là Dương Thu Nguyệtlinh hồn, là em trai (đệ đệ) của Hoa Thủy Tiên tức là Dương Minh Nguyệt linh hồn. Vậy tam công chúa là sao? Nàng không có huyết thống hoàng thất, nàng là hàitử bí ẩn được hoàng hậu đem về sau khi người cùng hoàng đế xuất cung.
Ha, thật nhảm nhí làm sao! Thật không ngờ? Hóa ra ta tưởng cuộc đời vô vị nhưng mảnh ghép cuộc sống rất thú vị a. Thật làm ta càng ngày càng hứng phấn lắm nga.
"Mạnh Thi, huynh đã biết từ lâu?"
"Không hẳn là thế. Ta biết từ lúc nàng hỏi ta 'Hoa Kiểu Lam là ai?' nên ta đã đi hỏi một người cấp trên của ta a. . ."
>> Hiện trường lúc đó:
Trong Vương Trường cung, ánh đèn đã thấp sáng khá lâu. Đêm đã khuya, trời sắp sáng. Một người trung niên vẫn còn nét trẻ trung đang phê duyệt tấu chương, u buồn trầm ngâm. Cách cửa hé mở ra, xuất hiện 1 thiếu niên lục y đang tiến đến gần.
"Mạnh vương gia, hôm nay sao có tâm tình đến tìm ta thế? Chậc chậc. Lát nữa nhất xảy ra dịtượng cho mà xem. . ." Hoa Đào Vương đóng tấu chương lại.
"A, thật nhẫn tâm a! Ta có nhiều thắc mắc a?" Mạnh Thi cười.
"Gì cơ?" Hoa Đào Vương kinh ngạc thốt lên.
Có gì mà đáng kinh ngạc đâu nhỉ?!
Mạnh Thi nhíu nhíu mày"Hôm nay, sau lúc ngươi đi. . .nàng đã hỏi ta chuyện."
"Nàng? Là con gái ta Thủy Tiên à?" Hoa Đào Vương nheo mắt lại cười nham hiểm. (ông này làm sao thế? ="=)
"Đừng có hiểu lầm nga."Mạnh Thi mặt không đổi sắc "Nàng hỏi ta 'Hoa Kiểu Lam là ai?' hoàng thượng biết chứ?"
Rầm!
"Hoàng thượng?"
"A? Ngươi đã biết?"
"Ta chỉ đoán mà thôi."
"Ha ha." Hoa Đào Vương cười lớn "Đoán ư? Nếu không phải ta chứng kiến ngươi nói 'đoán' từ, ta còn không tin nổi. Ha ha."
". . ." đừng có nói nhiều chuyện vớ vẩn ở đây.
"Ngươi muốn biết?"
"Cũng tùy vào hoàng thượng mà thôi?!"
Hoa Đào Vương trầm ngâm, hắn nheo mắt nhìnnhư hổ rình mồi ánh mắt xem Mạnh Thi. Bất giác, đưa tay vuốt cầm, cười, cười nham hiểm. Không biết ai đó nhìn thấy cảnh này đã bị rùng mình.
"Hoa Kiểu Lam là con ta, là tam hoàng tử, đệ đệ của Tiên nhi."
"Sao?" Mạnh Thi giật mình "Nếu là như thế, có nghĩa là. . ."
"Muốn nghe câu chuyện của hai 'đứa bé' đó không?" (làm như người ta nhỏ lắm hay sao mà kêu là 'đứa bé' ="=)
"Ân.''