"A a a a a a a a. . ."
Không biết từ đâu, trong màn đêm vang lên tiếng hét thảm thiết làm mọi người ngủ say bị đánh thức dậy. Phòng bên cạnh, hai người xông vào phòng vừa phát ra động tĩnh. Họ há mồm trợn mắt trước cảnh tượng sau đây: Ái Trân bị trói nằm dưới đất, Hoa Thủy Tiên liên tục đánh.
"A a a a. . .cứu mạng a. ..a a a!" Ái Trân thấy Mạnh Thi cùng Mẫu Hànliền kêu cứu mạng.
"Câm mồm! Nói nữa ta cắt lưỡi ngươi!" Hoa Thủy Tiên không hề để ý hình tượng thục nữ, tiếp tục đánh mắng.
"A a a a. . ." Ái Trân khócla.
"Thủy Tiên! Dừng tay, ách, dừng chân lại!" Mạnh Thi dứt khoát lôi Hoa Thủy Tiên.
"A! Mạnh Thi! Buông tay ra! Ta phải giết hắn!" Hoa Thủy Tiên cố gắng gỡ tay Mạnh Thi ra.
"Ai, bình tĩnh lại!" Mẫu Hàn lôi Ái Trân sang một bên.
"A! Mẫu Hàn, cởi trói giúp!" Ái Trân ủy khuất mặt đầy nước mắt.
"Ân!" Mẫu Hàn nhẹ nhàng thao tác cởi trói.
. . . .15 phút sau. . . . . . . . .
Sau khi kể hết toàn bộ mọi chuyện, ai nấy đều giật mình hết hồn. Qua lời kể của Ái Trân, ta biết được hắn là nam nhân chứ không phải là nữ nhân. Lý do hắn ăn mặc như thế bởi bị ăn cướp, lại bị rơi xuống hố bùn, bà cụ qua đường tội nghiệp cho hắn một bộ y phục, ai ngờ, y phục đó là y phục của nữ nhân. Quantrọng nhất hắn là vương gia của Mẫu Nhi quốc, nhận lệnh hoàng đế sang đây bảo vệ đại hoàng tử là Mẫu Hàn. Vốn bản tính là đam mê cái đẹp, hắn không kiềmlòng được nên mới xảy ra chuyện này.
"Ha ha ha ha!" Mạnh Thi ôm bụng cười ha ha.
"Đủ! Đừng cười nữa, có gì đáng cười đâu?" Hoa Thủy Tiên đập bàn tức giận.
"A ha ha. . .được rồi, ha ha ha. . ." Mạnh Thi cố nín cười.
"Ngươi. . ."
"Mạnh Thi, huynh biết Ái Trân là nam nhân à?" Mẫu Hàn nheo mắt lại.
"A, đâu có đâu! Ta chỉ mới biết thôi, ai ngờ. . ."
"Ngươi là nam nhân thật à? Ái Trân!" Mẫu Hàn ngó sang Ái Trân.
"Ân!" Ái Trân xoa xoa thắt lưng đứng dậy nói.
"Ế? Sao mà nhìn ngươi giống nữ quá mà, từ giọng nói đến dáng người! Chậc chậc!"
"A?"
"Này, các người. . ." Hoa Thủy Tiên sắp tức chết.Ta kiện tác giả! Ta là nhân chính sau bây giốngnhư là nhân vật phụ vậy! Ta kiện! (ấy, ấy! Cái này?! T.T)
"Thủy Tiên! Bớt hỏa đi, dù sao cũng tiện đườngđến Hoa Nhĩ!" Mạnh Thi âm thanh ôn nhu.
"Ân!" Hoa Thủy Tiên vuốtvuốt ngực.
"Xin lỗi, Thủy Tiên!" Ái Trân chắp hai tay lại hối lỗi.
". . ."
"Được rồi! Ai nấy về phòng đi! Trời sắp sángrồi còn gì!"
"Ân!"
Sáng hôm sau. . .
Sắc trời hôm nay rất hảo, trời trong gió mát rất yên bình. Trong cơn gió nhẹ thoảng tán lá lay động, những chiếc lá lấp ló rơi rơi xuống nền đất hơi ẩm ướt. Dọc đường hoa thơm cỏ lạ xinh đẹp kiều diễm tỏa mùi hương tinh khiếtlạ thường. . . .
"Wow! Thành Hoa Nhĩ đẹp quá a."
Hoa Thủy Tiên tròn mắt nhìn thành Hoa Nhĩ trước mặt mình, ôi chao, đây chính là thành Hoa Nhĩ siêu cao cấp sòng bạc. Hô hô, nếu ta không nhớ lầm thì kiếp trước của ta Dương Minh Nguyệt là tay cao thủ Casino, nhưng bản tính không mê đánh bạc nên không tham gia nhiều. Bởvậy, kiếp trước của ta nghèo rớt mồng tơi. . . . .
Ái Trân thấy nàng mải mê suy nghĩ nên tiến đến trước nàng, xoa xoa má nàng, cười tủm tỉm: "Thủy Tiên! Đừng nhìn nữa a, mau theo chúng ta vào thành nhanh nhào!"
"Há? Sao ngươi vẫn mặcnhư cũ vậy? Ngươi là nam nhân mà?"
"Mặc riết quen rồi, ha!"
"Biến thái."
". . ."
"Ha ha, Ái Trân! Ngươi mau thay y phục khác đi, kẻo mọi người nói chúng ta biến thái!"
". . ."
"Thôi, không giỡn nữa! Chúng ta đi vào thành thôi."
"Ân!"
Một đội tứ người tiến vào thành Hoa Nhĩ, ai cũng trầm trồ khen ngợi. Không hổ danh là khu phố sầm uất nổi tiếng, siêu cấp sòng bạc, chỗ nào cũng treobản giới thiệu 'đây là sòng bạc hảo hạng', 'sòng bạc Lệ Trắng', 'quán trọ Bạc Ngân', vân vân. . . Bây người đau khổ nhíu mày nhất ở đây là Mẫu Hàn, trong lòng suy nghĩ: a, khổ rồi. Không biết nương tửcủa mình ở chỗ nào đây? Mình nhớ trong lá thư mà nương tử mình nói là ở sòng bạc Hắc gì gì đó? Ai,. . . .
(tội nghiệp anh! >_<)