Sau khi kết thúc, lượng pheromone trong phòng vô cùng dày đặc, Chu Triêu Vũ thay đồ xong nhẹ chân mở cửa đi ra ngoài, thế nhưng trên người vẫn còn vương lại vị sữa đặc ngọt ngào.

Tưởng Vân Thư cau mày hỏi: "Sao rồi?"

"Không có gì." Chu Triêu Vũ nói, "Buổi huấn luyện đầu tiên kết thúc rồi, Bạch Đường đang nghỉ ngơi ở trong đó."

Tần Chung Nam có chút khó chịu, không một alpha nào có thể chịu được trên người omega của mình lại có mùi của người khác, cho dù đó là của omega, anh ta cởi áo blouse trắng ra khoác lên người Chu Triêu Vũ, pheromone cường thế của alpha trực tiếp áp chế pheromone của Bạch Đường.

Do sinh lý nên Tưởng Vân Thư cũng không thoải mái, không có alpha nào có thể chịu được mùi vị của omega mình bị một pheromone của alpha khác áp chế, anh nhẫn nhịn định đi vào phòng xem Bạch Đường.

"Anh Tưởng." Chu Triêu Vũ mặc áo blouse của Tần Chung Nam gọi anh lại, "Anh đợi thêm mười phút nữa rồi hãy vào, bây giờ Bạch Đường mà nhìn thấy anh thì em ấy sẽ sợ lắm."

Tưởng Vân Thư đành phải đè nén sự nôn nóng trong lòng mà ngồi xuống, đợi khoảng mười mấy phút, sau khi Chu Triêu Vũ đồng ý thì anh mới khẽ gõ cửa: "Bạch Đường, là tôi, tôi vào nhé."

Đèn trong phòng sáng như ban ngày, vị sữa ngọt đã biến mất, trên bàn để một cái ly giấy còn chút nước, trên giường phồng lên một ngọn núi nhỏ, Bạch Đường cuộn người ở bên trong, mái tóc ướt rượt, chỉ lộ ra đôi mắt cảnh giác nhìn về phía cửa, thấy là Tưởng Vân Thư thì cả người càng co rúm hơn.

Tưởng Vân Thư nói: "Là tôi, đừng sợ."

Khóc hơn nửa tiếng đồng hồ, giọng Bạch Đường có chút khàn, giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: "Bác sĩ Tưởng?"

Thấy Bạch Đường đã nhận ra mình, Tưởng Vân Thư mới ngồi xuống ghế cạnh giường, "Ừm."

Từ sau khi biết là đã đổi người, Bạch Đường biết linh hồn dưới thân xác này quả thật khiến cậu cảm thấy vô cùng an tâm, là thiên sứ đã cứu vớt cậu ra khỏi vũng bùn lầy lội.

Giờ phút này cậu như đứa nhỏ bị ức hiếp nhìn thấy người lớn, mũi khụt khịt liên tục, cậu chủ động vươn tay từ trong chăn ra như muốn bắt lấy gì đó, "Thiên sứ, thiên sứ Tưởng, em, em sợ."

Tưởng Vân Thư lặng lẽ nắm lấy tay Bạch Đường, bao bọc trọn vào lòng bàn tay, mạch máu tím xanh dưới cánh tay gầy gò lộ ra đến dọa người, "Ừm."

Nước mắt bất chợt vỡ đê, Bạch Đường nghiêng đầu vùi mặt vào gối, không cho alpha nhìn cậu khóc.

Tưởng Vân Thư nhìn Bạch Đường bị nghẹn đến cổ đỏ bừng, nói: "Nếu thật sự rất sợ thì thôi, không sao hết, tương lai còn dài, chúng ta cứ từ từ thôi."

Bạch Đường im lặng chảy nước mắt, cậu lắc đầu, tóc cọ lên gối phát ra tiếng "Sàn sạt".

Như vậy thì Tưởng Vân Thư sẽ rất vất vả, hai người ở chung một nhà, không thể nào không có đụng chạm, ví dụ như đưa đồ hay vô ý chạm vào, lúc nào alpha cũng phải đánh tiếng với cậu cho cậu chuẩn bị tâm lý trước, làm gì cũng đều phải nói trước "Bạch Đường, tôi muốn làm cái này", cứ vậy mãi thực sự rất mệt.

Nhà là nơi khiến người ta cảm thấy thoải mái thả lỏng, bà ngoại đã từng nói với cậu như thế, cứ ngày này qua ngày khác như vậy sẽ khiến con người ta thay đổi.

Cậu sợ Tưởng Vân Thư sẽ chán nản cậu.

Cậu cũng rất sợ Tưởng Vân Thư sẽ thay đổi giống như Tưởng Vân Tô.

Bạch Đường nghẹn ngào khóc: "Không được, em phải cố gắng."

"Sao rồi?" Chu Triêu Vũ hỏi, "Có ổn chưa?"

Tưởng Vân Thư khép cửa lại, dừng một chút rồi nói: "Khá có hiệu quả."

"Ồ?"

Tưởng Vân Thư nói: "Lúc trước nắm tay năm phút cũng không được, lúc nãy nắm hơn mười phút."

"..." Chu Triêu Vũ và Tần Chung Nam cùng cạn lời.

Tóc Bạch Đường ướt nhẹp dính bết lại, mặt khóc đến sưng lại, mắt và môi cũng đo đỏ hệt như bị chết đuối vừa được vớt lên.

Cậu bỏ quần áo ướt mới thay ra vào balo, do dự một hồi lâu mới ngượng ngùng mở cửa ló đầu ra, không biết lúc nãy cậu khóc lớn như vậy có phải bên ngoài đã nghe được hết rồi không.

Chu Triêu Vũ rút khăn giấy đưa cho Bạch Đường, cậu nhận lấy rồi vò mạnh lên tóc để lau khô nước.

Tưởng Vân Thư thuận tay lấy vụn giấy dính trên tóc Bạch Đường xuống, quay đầu hỏi, "Giáo sư Chu với bác sĩ Tần ăn tối cùng chúng tôi không?"

"Thôi." Tần Chung Nam ôm Chu Triêu Vũ, "Kế tiếp là thời gian hẹn hò riêng của chúng tôi rồi, có điều anh Tưởng này, tôi rất hứng thú với việc anh vừa nói, lúc nào có thời gian rảnh chúng ta hẹn nói chuyện đi."

Tưởng Vân Thư yên tâm, xem ra đối phương có nghe, cũng không nghĩ anh mơ tưởng viển vông.

Bạch Đường đứng phía sau nhìn bóng lưng rộng lớn của alpha, cậu muốn hỏi anh và bác sĩ Tần nói gì vậy, em biết được không? Nhưng ngẫm lại thì hình như bản thân không có tư cách gì để hỏi việc riêng của đối phương, không hiểu chuyện thì chỉ khiến người khác ghét bỏ, cậu rũ mắt ngậm miệng lại.

"Lúc nãy nói gì vậy?" Chu Triêu Vũ hỏi.

Bạch Đường chợt nhìn qua.

Tần Chung Nam đối diện với Chu Triêu Vũ, trong mắt đều là hình ảnh đối phương, ngập tràn ý cười, "Chuyện tụi anh phải nỗ lực mới thực hiện được."

Thời tiết dần nóng lên, mấy ngày nay Tưởng Vân Thư đều mặc áo cộc tay, giờ đã là 12:37 tối, anh ra khỏi phòng thì phát hiện đèn trong thư phòng Bạch Đường vẫn còn sáng.

Còn chưa ngủ? Đã liên tục một tuần như thế, ngày hôm sau có tiết học mà 12 giờ sáng mới ra rửa mặt đi ngủ, ngày mai là cuối tuần nên dứt khoát thức thâu đêm luôn sao?

Anh gõ cửa: "Bạch Đường à."

Trong phòng vang lên tiếng bút rớt xuống sàn, hai ba giây sau, Bạch Đường mới mở cửa ra, trên đầu cột một chỏm tóc để lộ ra cái trái trơn bóng và hàng mày thanh tú, "Bác sĩ Tưởng chưa ngủ nữa ạ?"

Đây là lần đầu tiên Tưởng Vân Thư thấy Bạch Đường như thế, có chút đáng yêu, anh hỏi, "Tóc dài quá à?"

"Dạ." Bạch Đường phiền muộn nói, "Em quên cắt mất, sao thế ạ?"

Tưởng Vân Thư thấy trên bàn bày đầy đề thi và sách phụ đạo, anh nhìn cậu, "Sao chưa ngủ nữa? Sắp sáng rồi."

Bạch Đường nhăn mặt: "Hôm qua giáo viên giảng bài em chưa hiểu, em"

Tưởng Vân Thư đột nhiên đưa tay chạm vào cánh tay Bạch Đường.

Bạch Đường run lên, rụt vai lại, sau khi phản ứng lại thì mếu máo nói: "Anh lại vậy rồi!"

Tưởng Vân Thư không nhịn được cười: "Tôi xin lỗi mà."

Cuối tuần này bọn họ vẫn luôn tiến hành huấn luyện thực tế đơn giản, lần đầu tiên Tưởng Vân Thư đột nhiên chạm vào, Bạch Đường theo bản năng mà hét lên, lông tơ dựng đứng, cả người căng cứng hệt như một con nhím, qua hai ba giây mới có thể thả lỏng lại.

Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

Tưởng Vân Thư hỏi, "Tôi vào được không?"

Bạch Đường vội vàng tránh ra, "Được chứ ạ."

Tưởng Vân Thư đi đến cạnh bàn, "Không hiểu chỗ nào?"

Bạch Đường ngẩn người, chậm chạp nhận ra Tưởng Vân Thư muốn giảng bài cho mình, cậu lập tức ngồi ngay ngắn chỉ vào một bài hình học không gian, ngượng ngùng nói, "Bài giảng hôm nay là cái này, mà lúc đó em không hiểu lắm, rồi thầy cho bài tập tương tự để về nhà làm ạ."

Tưởng Vân Thư cầm lấy đề bài chăm chú đọc một lát, sau đó anh đặt lại trước mặt Bạch Đường, "Cậu có làm thử chưa?"

Bạch Đường hệt như con gà con bị giáo viên hỏi bài: "Dạ, dạ có."

"Đừng căng thẳng." Tưởng Vân Thư nói, "Nói một chút về cách làm của cậu đi."

Bạch Đường càng căng thẳng hơn, trúc trắc nói ra.

"Gần như là đúng rồi, vậy cậu có nhận ra là nếu chỉ dựa vào điều kiện có sẵn của đề bài thì không giải được, có phải cậu bị kẹt ở đây không?" Tưởng Vân Thư khom lưng, tay trái chống lên bàn, cầm lấy viết chì viết xuống điều kiện chính của đề bài, nói lại ý của Bạch Đường, "Nếu chúng ta muốn chứng minh kết luận thì đầu tiên không phải là chứng minh hai mặt trước sao."

Bạch Đường cầu xin giúp đỡ nhìn Tưởng Vân Thư.

Tưởng Vân Thư vẽ hai đường phụ lên hình, mặc dù không được thẳng lắm, "Bây giờ có hai mặt rồi đúng không?"

Bạch Đường thông suốt, "Dạ!"

Tưởng Vân Thư vẽ hai mặt ra ở bên cạnh, "Này là hai mặt góc vuông, còn thiếu điều kiện gì để chứng minh được P vuông góc với PB?"

Bạch Đường muốn cắn móng tay, Bạch Đường muốn run chân, Bạch Đường không biết.

Tưởng Vân Thư như nhắc nhở mà vẽ lại hai mặt cắt nhau.

"A!" Bạch Đường kêu lên, kích động quay đầu qua, đối diện thẳng với đôi mắt của Tưởng Vân Thư, cậu nuốt nước miếng, giọng dần nhỏ lại, "Ba, ba điểm thẳng hàng."

"Đúng rồi." Tưởng Vân Thư lại cúi đầu vẽ thêm một đường phụ, "Ra rồi đó."

Bạch Đường có hơi mất tập trung, ánh mắt cậu dừng ở khoảng trống giữa cánh tay hai người, do đang viết nên tay Tưởng Vân Thư đang cử động.

7cm, 3cm, 10cm, đôi mắt cậu chẳng chớp.

Tâm trạng Bạch Đường dao động theo khoảng cách này, trái tim cứ lên lên xuống xuống.

"Bạch Đường."

Gọi đến lần thứ ba, Tưởng Vân Thư bất đắc dĩ dùng tay phải chạm vào tay trái Bạch Đường: "Bạch Đường, hoàn hồn."

Chạm, chạm vào rồi! Hai mắt Bạch Đường mở to.

Đột ngột đụng vào cũng không có phản ứng sao? Tưởng Vân Thư thầm nghĩ, giai đoạn đầu tiên của huấn luyện thực tế thành công rồi? Anh nắm nắm ngón tay Bạch Đường.

Nhưng vèo một cái đã rụt về, Bạch Đường bị dọa cho hết hồn, theo phản xạ mà lùi về sau, suýt chút nữa đã ngã xuống ghế.

"Tỉnh lại nào." Tưởng Vân Thư đỡ cậu lại, anh nhìn vào mắt Bạch Đường, "Tôi có thể giảng lại nhiều lần, thế nhưng lúc đi học thì không được thất thần như thế."

Dưới ánh đèn ấm áp, hai người dựa rất gần nhau, một người cúi đầu, một người ngẩng ngẩng đầu.

Nhịp tim đập loạn xạ, từng chút va vào lồng ngực, Bạch Đường không dám nhìn nữa, hoảng loạn quay đầu nhìn chằm chằm vào đề bài, đầu óc choáng váng, cậu thầm nhủ: "Cấp thấp nhất của huấn luyện thực tế vẫn không đạt được, phải làm lại thôi, cố lên nào..."



Mint: Cái đoạn giải toán á có gì mọi người góp ý giúp mình nha chứ mình xa rời toán lâu quá gòi nên hong nhớ phải dùng từ gì cho chính xác nữa, với lại hồi đó mình "giỏi" toán lắm nên giờ gặp lại ám ảnh:(((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play