Dưới quần áo Tưởng Vân Thư nổi lên một tầng da gà, anh khéo léo từ chối: "Tôi thấy không hay lắm đâu."
Bạch Đường lập tức ủ rũ, ánh mắt cũng không lấp lánh nữa, "Sao thế ạ? Em thấy hay lắm mà? Cũng hợp nữa."
Tưởng Vân Thư cạn lời, dáng vẻ này của Bạch Đường quả thật rất đáng thương, nhưng anh nghĩ đến cái hình ảnh đó thì chợt thấy không ổn chút nào.
"Thiên sứ, anh tới rồi!"
"Thiên sứ Tưởng ơi, anh muốn ăn bánh ngọt không ạ!"
"Thiên sứ em đi ra ngoài nha ha ha!"
Rất không ổn, Tưởng Vân Thư lại rùng mình.
May là Bạch Đường là một người rất tôn trọng ý kiến của người khác, không tự ý quyết định, cậu thất vọng nói: "Vậy chúng ta đổi cái khác vậy, anh lớn hơn em tám tuổi, anh trai? Chú?"
Cũng chưa tới tuổi chú mà, Tưởng Vân Thư thầm phản bác. Gọi anh trai nghe cũng được đi, nhưng anh lại tưởng tượng ra cảnh ngày nào đứa nhóc xinh đẹp đi theo mình gọi anh ơi thì hình như có chỗ nào đó sai sai.(1)
(1)Ở đây Bạch Đường gọi là "ca ca" í, bình thường thì chỉ "wǒ" với "nǐ" thôi.
Tưởng Vân Thư nói: "Hay gọi là bác sĩ đi." Đây là cách gọi đời trước đã nghe nhiều, theo thói quen thì cũng không cảm thấy buồn nôn nữa.
Trong lòng Bạch Đường cảm thấy hơi khó chịu, vốn dĩ cậu không đề nghị gọi là bác sĩ Tưởng là bởi vì từ sâu tận đáy lòng cậu rất cự tuyệt, cậu cảm thấy chắc chắn Chu An cũng sẽ gọi Tưởng Vân Thư như thế, mặc dù cậu rất may mắn, cũng rất cảm ơn dáng vẻ mình giống với Chu An, nhưng cũng vì lý do đó mà có lẽ Tưởng Vân Thư mới cứu cậu, thế nhưng không hiểu sao cậu lại không muốn gọi giống Chu An.
Bạch Đường há miệng một hồi nhưng vẫn đồng ý: "Được ạ."
Tưởng Vân Thư nhìn khuôn mặt ỉu xìu của Bạch Đường, một lúc lâu sau, anh có chút đau đầu nói: "Cậu muốn gọi thì gọi đi, nhưng chỉ dưới tình huống rất sợ hãi mới gọi, được chứ?"
"Được, được sao ạ?" Bạch Đường tìm về được một cái xưng hô thuộc về riêng mình, "Cảm ơn anh!"
Tưởng Vân Thư xích lại gần, vươn tay với Bạch Đường, "Bây giờ cậu có muốn thử một chút không?"
Bạch Đường ngẩng đầu nhìn Tưởng Vân Thư chỉ còn cách mình khoảng hai mét, cậu lập tức rụt người, tay chân cứng ngắc chầm chậm nhích qua, ngón tay khẽ đặt lên lòng bàn tay alpha.
Tưởng Vân Thư nắm lấy tay Bạch Đường, công chính liêm minh hỏi: "Có cảm giác gì không?"
"Có, có hơi căng thẳng ạ." Khi chạm vào bàn tay ấm áp khô ráo, yết hầu Bạch Đường khẽ nhúc nhích.
Thế nhưng Tưởng Vân Thư nhanh chóng thả tay ra, nhìn vào mắt Bạch Đường, hỏi: "Có thấy sợ không?"
Cả người vừa mới rơi vào cảm xúc căng thẳng, còn chưa kịp cảm nhận kỹ càng thì tay đã được thả ra, trái tim Bạch Đường "Bình bịch" mà loạn nhịp, âm thanh lớn đến nỗi rung động cả màng nhĩ, cậu lơ mơ đáp: "Hình như cũng, cũng hơi sợ."
"Vậy ngày mai chúng ta thử lại lần nữa." Tưởng Vân Thư nói, "Cứ từ từ, đừng vội."
Ngày hôm sau, Bạch Đường tan học về nhà, Tưởng Vân Thư lại vươn tay ra, "Thử nhé?"
Lần nắm tay này lâu hơn hôm qua một chút, lúc tách ra, lòng bàn tay Bạch Đường đổ đầy mồ hôi.
"Có cảm giác gì?"
Bạch Đường lau lau lên quần đồng phục, vẫn lắp bắp như trước: "Căng thẳng ạ, tim đập có hơi đau nữa."
"Ừm." Tưởng Vân Thư nói, "Ngày mai lại tiếp tục."
Ngày thứ năm, đuôi mắt Bạch Đường ửng đỏ, giằng co đã được năm phút nắm tay, "Bác sĩ Tưởng, được, được chưa ạ?"
Tưởng Vân Thư: "Thế nào?"
Bạch Đường lấy tay che mặt, không chút cầu tiến nói: "Em không biết nữa!"
Vậy nên đến hôm chủ nhật, Chu Triêu Vũ đến thu hoạch kết quả vô cảm khoanh tay nhìn hai người như đang tiến hành nghi thức thần bí gì đó.
Tưởng Vân Thư: "Nắm tay nhé?"
Có người ngoài nhìn, Bạch Đường có chút xấu hổ: "... Được ạ."
Khoảng cách giữa hai người xa đến nỗi đứng vừa hai Đường Đen có kích thước to nhất, cả hai đối diện nhau, tay phải áp lên tay phải, lòng bàn tay áp sát hệt như đang truyền công pháp vậy.
Chu Triêu Vũ: "..."
Mấy lời thô tục bị nghẹn trong cổ họng Chu Triêu Vũ, nhất là khi nhìn thấy Bạch Đường thế mà còn có thể đỏ mặt, suýt chút nữa thở không ra hơi.
Tưởng Vân Thư hỏi: "Thế nào?"
Chu Triêu Vũ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh: "Tôi nói tiếp xúc tay chân là dưới tiền đề Bạch Đường không chuẩn bị tâm lý mà thực hiện, ví dụ như lơ đãng đột nhiên chạm vào em ấy một cái. Mỗi lần tiếp xúc anh lại nói trước như vậy, còn đợi thêm mấy chục giây để em ấy chuẩn bị sẵn tâm lý, em ấy biết anh là Tưởng Vân Thư, cũng biết anh sẽ không hại mình thì sao em ấy sẽ có phản ứng tâm lý với cơ thể chứ?"
Chu Triêu Vũ nghĩ một chút rồi lại nói: "Là do tôi, tôi không ngờ còn có trường hợp này, nhưng với góc nhìn khác thì cũng tốt, cho Bạch Đường một tuần để thích ứng sự tiếp xúc của anh, càng tốt cho quá trình hồi phục bệnh."
Hai người đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chu Triêu Vũ thở dài, nói: "Sửa soạn một chút đi, chúng ta đến bệnh viện, huấn luyện giảm mẫn cảm tưởng tượng tốt nhất là đừng tiến hành trong hoàn cảnh sinh hoạt thông thường, Bạch Đường à, em đem thêm một bộ đồ mới đi."
Nhìn qua thì Bạch Đường như đã bình tĩnh lại nếu bỏ qua vành tai vẫn đỏ bừng như cũ, cậu ngoan ngoãn bỏ quần áo vào balo trắng tinh, "Em xong rồi đàn anh."
"Ừm." Chu Triêu Vũ nói, "Đi thôi."
Bọn họ đi đến khoa Tâm lý của Bệnh viện đế đô, đẩy cửa một phòng tư vấn tâm lý ra thì thấy Tần Chung Nam mặc áo blouse trắng ngồi bên trong uống trà nóng, anh ta nhìn thấy ba người thì chợt cảm thán: "Buổi hẹn hò cuối tuần của tôi với bà xã là như vậy sao."
Còn chưa kịp dứt lời thì anh ta đã bị Chu Triêu Vũ đá vào chân, giọng nói đột nhiên im bặt.
Bạch Đường hết sức ngượng ngùng, áy náy nói: "Tôi xin lỗi bác sĩ Tần."
"Không có gì đâu, đừng quan tâm đến anh ấy." Chu Triêu Vũ nói, "Ảnh là kiểu không nói hai câu là ngứa miệng, rõ ràng hôm qua còn hỏi anh em hồi phục thế nào rồi."
Bị vạch trần, Tần Chung Nam vẫn giữ nguyên sắc mặt mà đẩy kính, "Đừng có nói nữa, anh xấu hổ mà."
Chu Triêu Vũ cạn lời, y đẩy cửa phòng ra, "Bạch Đường vào đây nào, anh Tưởng ngồi bên ngoài với bác sĩ Tần đi."
Bên trong phòng là một không gian vô cùng khiến người ta cảm thấy thoải mái, chiếc giường trắng êm ái, ánh đèn vàng ấm áp, giàn hoa bên cạnh giường đặt mấy chậu thường xuân, lá cây rũ xuống hệt như một thác nước xanh biếc.
Chu Triêu Vũ lấy cái ghế ngồi cạnh giường, nói: "Bạch Đường, anh muốn em chuẩn bị tâm lý trước, có lẽ đối với em mà nói thì huấn luyện giảm mẫn cảm tượng tượng sẽ hơi khó khăn, nhưng nếu có vấn đề gì thì anh sẽ cho dừng lại, vậy nên em đừng sợ."
Bạch Đường mím môi, biểu cảm có chút đắn đo, "Anh đừng làm em sợ."
Chu Triêu Vũ để Bạch Đường cởi áo khoác và giày ra, nằm thoải mái trên giường, "Anh không có doạ em, nhưng cũng chưa chắc, tóm lại là em cứ tin anh, đừng sợ, cứ tưởng tượng thôi."
Mái tóc đen tán loạn xõa trên gối, Bạch Đường căng thẳng nhìn gương mặt khuất dưới ánh đèn của Chu Triêu Vũ.
Chu Triêu Vũ thả nhẹ giọng, tốc độ thong thả: "Được rồi Bạch Đường, đầu tiên nhắm mắt lại, nghe theo lời anh, hít sâu vào, 1, 2, 3 thả lỏng cơ thể của em ra, thêm một lần nữa, hít sâu vào."
Thấy cơ thể Bạch Đường dần thả lỏng, y bắt đầu nội dung bài huấn luyện hôm nay: "Bạch Đường, em tưởng tượng thử xem, bây giờ Tưởng Vân Thư đang đứng trước em một thước."
Hai alpha ngồi bên ngoài chờ cũng đang trò chuyện với nhau, Tưởng Vân Thư nói: "Nói vậy thì bác sĩ Tần chắc cũng đã biết tôi không phải là người của thế giới này."
Tần Chung Nam giật mình: "Tôi không biết, tôi chỉ biết anh không phải là cái thằng bạo lực kia thôi."
Xem ra Bạch Đường cũng không có nói chuyện này với Chu Triêu Vũ, Tưởng Vân Thư đành kể hết từ đầu đến cuối cho Tần Chung Nam nghe, sau đó nói: "Tôi đến từ thế giới khác, tôi không dám nói tất cả mọi người đều bình đẳng nhưng ít nhất trên cơ sở pháp luật thì là như vậy, bác sĩ Tần có nghĩ đến việc giành lại quyền lợi của omega trong thế giới này không?"
Rốt cuộc Tần Chung Nam cũng nghiêm túc hơn, "Anh nói đi."
"Tôi muốn tất cả các Viện tập trung sinh dục trên thế giới này biến mất." Tưởng Vân Thư nghiêm túc nói, "Nhưng mục tiêu này thì ít nhất phải mất mấy năm, thậm chí là mấy chục năm cũng có thể không hoàn thành được, tôi"
"A ———"
Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, sau đó là tiếng khóc nức nở ngắt quãng.
Tưởng Vân Thư lập tức đứng lên nhìn về hướng Bạch Đường, "Có chuyện gì vậy?!"
Tần Chung Nam ngăn anh lại, nói: "Bình tĩnh đã, đây là phản ứng bình thường của bệnh nhân trong quá trình điều trị giảm mẫn cảm tưởng tượng, có Triêu Vũ ở trong đó thì không có việc gì đâu."
Thế nhưng tiếng khóc của Bạch Đường vẫn không dừng lại, có lẽ âm thanh vỡ vụn này thật khiến người khác lo lắng lẫn khó chịu, hai alpha ngoài cửa chợt lặng im.
"Bạch Đường, mở mắt ra." Chu Triêu Vũ dùng sức vỗ lên khuôn mặt đổ đầy mồ hôi lạnh của Bạch Đường, "Nhìn anh này, không sao hết."
Con ngươi Bạch Đường hơi tan rã, kiệt sức thở hổn hển.
Sức tưởng tượng quả thật là một thứ quá thần kỳ không thể khống chế, bởi vậy Chu Triêu Vũ mới nói việc này có lẽ có hơi khó khăn đối với Bạch Đường, bởi vì khi tưởng tượng đến Tưởng Vân Thư thì không thể không nghĩ đến Tưởng Vân Tô.
Nhưng cũng không vì vậy mà Chu Triêu Vũ kết thúc buổi huấn luyện hôm nay, đợi Bạch Đường dần bình tĩnh lại thì y lại kêu cậu tưởng tượng hình ảnh đó thêm một lần nữa.
Quần áo Bạch Đường đã ướt rượt, cậu nhíu mày, hô hấp lộn xộn, trên mặt không rõ là mồ hôi hay nước mắt, hình ảnh Tưởng Vân Thư và Tưởng Vân Tô cứ liên tục tách ra rồi nhập vào cho đến khi biến thành một ở trước mắt cậu.
Tưởng Vân Tô lạnh lẽo nhìn chằm chằm cậu, khóe môi nhếch lên nụ cười tàn bạo, gậy sắt trong tay hung tợn đập xuống hết lần này đến lần khác, máu bắn lên trên tường rồi chảy ngược xuống.
Bạch Đường lại hét lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT