Chương 421

Hoắc trì Viễn nằm xuống bên cạnh cô, liều mạng thở hổn hển: “Nha đầu, làm khó em rồi.”

Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp ở trên giường, vùi mặt vào trong gối, xấu hổ nhìn Hoắc trì Viễn.

Cô vậy mà làm chuyện như thế.

“Em có biết là em có thể bức anh điên không?” Hoắc trì Viễn khàn khàn nói.

Cô là ngây ngô, vụng về, nhưng lại khiến anh hưng phấn muốn nổ mạnh.

Thân thể anh đã nhận thức chính xác là cô.

Anh cảm thấy được có cô, anh không cần những người khác nữa.

Tề Mẫn Mẫn lấy gối che lỗ tai lại, khó xử reo lên: “Không nghe, không nghe, không nghe!”

Hoắc trì Viễn lấy gối đầu trong tay cô, nằm úp sấp trên người cô, mổ vào mang tai của cô: “Loại chuyện này không có gì phải ngại, chúng ta là vợ chồng mà.”

Anh thật muốn nói cho cô biết anh có bao nhiêu thích cô, vừa rồi vì anh làm toàn bộ, nhưng lại sợ dọa đến cô.

“Là anh… da mặt dày!” Tề Mẫn Mẫn nổi giận, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.

Hoắc trì Viễn ôm cô vào trong ngực, để cô ghé vào người mình, vừa vuốt ve tóc dài của cô, vừa cười nói: “Được, là da mặt anh dày!”

Tề Mẫn Mẫn dùng lực đập vào ngực Hoắc trì Viễn, bất mãn hừ một tiếng: “Vốn là thế.”

“Có sức lực rồi hả? Xem ra hết bệnh rồi.” Hoắc trì Viễn cầm hai tay của Tề Mẫn Mẫn, đặt lên môi rồi hôn nhẹ.

“Không tốt, em muốn đi ngủ.” Tề Mẫn Mẫn rút tay ra, nằm sang một bên, làm bộ như muốn ngủ, bắt đầu ngáy o o.

Hoắc trì Viễn xoa tóc cô, dùng âm thanh tràn ngập khủng hoảng nói: “Anh dọa đến vợ nhỏ của anh, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Lạnh quá!” Tề Mẫn Mẫn bướng bỉnh nói.

Đã bao lâu rồi anh chưa từng gọi cô là vợ nhỏ rồi.

Hai chữ kia giống như đại biểu cho anh cưng chiều cô bao nhiêu.

Một lần cô đã cho rằng cuối cùng cũng không thể nghe được nữa.

Có thể anh yêu cô mà không biết hay không!

Hôm nay anh lại khiến cho lòng cô dấy lên hy vọng.

Anh yêu cô đi!

Cho dù không yêu, cũng nên có chút cảm tình chứ!

“Nhưng anh thấy nóng!” Hoắc trì Viễn cười.

“Hoắc trì Viễn, da mặt của anh có thể dày hơn được nữa không?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt giận dữ mắng mỏ.

“Có thể!” Hoắc trì Viễn nâng mặt cô lên, nhiệt tình hôn.

“Họ Hoắc, ngậm miệng lại!” Hoắc trì Viễn lấy tay che miệng cô, không cho cô nói gì thêm.

Anh sao lại trở nên tà ác như vậy chứ!

“Cũng không cần biết chị dâu nhỏ có sốt cao hay không. Anh cả cả ngày không nghe điện thoại, chẳng lẽ không thèm quan tâm sao?” Hoắc Nhiên ngồi ở trên sô pha, túm lấy một tờ tạp chí rồi lầm bầm.

Chu Cầm đang định lên lầu nghe được lời của con trai, lập tức quay lại:”Tiểu Nhiên, con nói anh con đã về rồi à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play