Chương 420

Hoắc trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên ghế sô pha, bá đạo đè lên người cô, vừa hôn lấy cần cổ trắng nõn của cô, vừa nói: “Em cứ thử xem! Anh nhất định sẽ phế cậu ta!”

Tề Mẫn Mẫn thỏa mãn nhắm mắt lại.

Trong giọng nói của anh là nồng đậm ghen tuông Anh vì cô mà ghen, cô vô cùng hạnh phúc.

Đương lúc Hoắc trì Viễn hôn cô đến hít thở không thông, đột nhiên anh buông cô ra, chính mình ngồi lại trên ghế sô pha, liều mạng thở dốc: “Bé con, kinh nguyệt của em… Cũng hết rồi đi…”

“Không được nói!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt che lại cái miệng của Hoắc trì Viễn.

Anh làm sao có thể nói toạc ra miệng như thế được.

Hoắc trì Viễn dùng một tay kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, ẩn nhẫn nói: “Anh đã nửa tháng không có chạm vào em rồi! Thật sự rất khó chịu.”

Tề Mẫn Mẫn e lệ chớp chớp mắt: “Em có thể giúp anh.”

Nói xong, cô liền muốn tìm cái hang để chui vào.

“Thật sự?” Hoắc trì Viễn kinh hỉ nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Từ lần đó dùng phương thức nhục nhã này tổn thương cô, anh liền không bao giờ lỡ để cô làm như vậy nữa.

“Gỉa!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt đẩy Hoắc trì Viễn ra, nhảy xuống sofa rồi chạy lên lầu.

Da mặt anh cũng quá dày rồi.

Vậy mà có thể nói ra như vậy.

Không còn mặt mũi thấy người khác nữa.

Cô mới không chạy hai bước, bị Hoắc trì Viễn đuổi theo, một cái liền ôm lấy.

“Đặt em xuống!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng kháng nghị.

“Trên mặt đất rất lạnh, chúng ta trở về phòng thôi.” Hoắc trì Viễn nói xong, vội vã chạy lên lầu, một khắc cũng không muốn chậm trễ, giống như có gì đó ở phía sau đuổi theo bọn họ, không chạy trối chết thì sẽ không kịp mất.

“Em ngủ đủ rồi! Em muốn xem tivi!” Tề Mẫn Mẫn vùng vẫy suy nghĩ nhảy khỏi ôm ấp của Hoắc trì Viễn, lại bị anh dùng lực vỗ một cái.

“Ngoan!” Hoắc trì Viễn thô thanh ra lệnh: “Đợi xong việc rồi xem.”

Xong việc!

Hoắc trì Viễn lấy lời của cô biến thành thật rồi hả?”

“Em nói đùa.” Tề Mẫn Mẫn mắc cỡ đỏ mặt, không dám nhìn hai mắt đang rực lửa của Hoắc trì Viễn.

“Anh nói thật!” Hoắc trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường, tà tà cười.

“Cái đó, hẳn không…” Tề Mẫn Mẫn lui từng bước một về phía sau, muốn đào tẩu từ bên giường bên kia.

Hoắc trì Viễn một tay ôm đầu cô, để cô không còn đường rút lui: “Tâm can bảo bối, giúp anh!”

Bốn chữ “Tâm can bảo bối” khiến cô muốn khóc, trong nháy mắt liền rưng rưng nhìn Hoắc trì Viễn.

Cô thật sự là tâm can bảo bối của anh!

Bốn chữ này có nghĩa là gì, anh có biết không!

Đó là cưng chiều đến vô cùng vô tận.

“Một lần.” Cô đỏ mặt, e lệ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play