Nuông Chiều Vô Hạn

Chương 1: Con muốn ngủ với ba!


2 năm


Tác giả: Hent - cá ướp muối

_________________

"Cô thôi đi, đã... Bên ngoài như thế còn có tư cách về dạy bảo con trai tôi à? Là một người mẹ nhưng đã nghĩ cho con mình ngày nào chưa?  "

"Có, tao nghĩ không biết bao giờ mới thoát khỏi cái nhà này, chuẩn bị kí tên ly dị đi! "

Người phụ nữ nói xong liền cầm túi xách quay ngoắt ra khỏi cửa.

Người đàn ông nhìn theo cười khẽ.

"Tôi đồng ý! "

Cậu bình tĩnh ăn nốt đồ ăn trước mặt, việc chứng kiến hai người cãi nhau, trong lòng cậu sớm không quan tâm nội dung cãi vã, dù gì 'gia đình' không có nền móng tình cảm sớm muộn cũng sập.

Mẹ Tâm vừa mới trở về nhà trong bộ cánh lộng lẫy từ đêm qua bà đi tụ họp cùng bạn bè, cũng chưa chắc là cùng bạn hay cặp bồ.

Nếu sáng nay anh không vô tình thấy hai người đó đang diễn cảnh quyến luyến không nỡ rời xa nhau dưới cổng chung cư, khi đi mua đồ ăn sáng cho cậu thì chả biết mẹ sẽ giấu chuyện này đến bao giờ.

Nhưng anh vẫn bình tĩnh đi về  hoàn thành bữa ăn sáng để lấy sức nói cho lại mẹ Tâm, có lẽ suốt thời gian qua anh đã quá hiền từ,  nhân nhượng với người phụ nữ này.

Hồi sinh An Kiều đến nay được 16 năm, nghe bà nội nói rằng, mẹ cậu sau thời gian ở cữ liền đến quán bar chơi bời.

"Kiều... "

Từ khi nào, anh đã ngồi bên cạnh trong lúc thất thần,  anh đưa bàn tay to và ấm xoa nhẹ má cậu.



Kiều vui vẻ lập tức online.

Thấy cậu nhìn anh không nói gì, anh cau mày, nhẹ giọng tiếp, 

"Sau này, ba sẽ nuôi con, sẽ yêu thương con gấp 2 lần nhé! "

An Kiều chớp chớp mắt, "Bù cho mẹ ư? "  

"... Đúng vậy, bù cho mẹ "

An Kiều nghe anh trả lời xong cười khúc khích, sát người lại gần, hai tay quàng ôm cổ anh.

"Con không cần, con cần mỗi ba Khải."

Cơ thể người đàn ông chợt khựng lại, rồi nhanh chóng thả lỏng.

Ha hả, nếu vậy thì chuyện này cậu được hời từ đầu. Trước giờ chính 'mẹ' cư xử như người lạ trong chính gia đình của mình.

An Kiều tiến sát hơn nữa, cằm đặt nhẹ lên vai, hướng tai anh thầm thì,

"Ba đừng như mẹ, con buồn lắm! "

Buồn ngủ, sáng bị kéo dậy sớm tập thể dục.

Anh thuận thế hai tay ôm An Kiều vào lòng, vuốt nhẹ sống lưng cậu,

"Con muốn gì ba đều đáp ứng được không? "

Aii, cơ hội tới!

"Con muốn ngủ với ba. "

" Không được, máy tính mới thì sao nào? "

An Kiều "..."

Ba là quỷ nuốt lời, vừa nói chuyện gì cũng đáp ứng cậu.

Nhận được câu trả lời im lặng, Trần Minh Khải gục đầu vào hõm cổ An Kiều 3 giây suy nghĩ, thở dài một hơi. Thả An Kiều tự do, giọng bất đắc dĩ,

"Đợi mẹ con dọn hẳn đi đã. "

Anh bê chén đĩa vào bếp rửa, An Kiều ngồi ở bàn ăn say mê ngắm lưng anh, gáy anh. Gáy anh trắng và sạch trơn,  không có nốt mụn nào, lại gần ngửi còn thấy hương sữa tắm, dầu gội đầu phảng phất chút mùi thuốc lá.

Hương vị quen thuộc khiến cậu động lòng.

Trước kia,  Trần Minh Khải nhiều lần hút thuốc ở ban công ban đêm, An Kiều hí hửng mở cửa ban công tự mình lãnh trọn bầu không khí toàn khói thuốc ho sặc sụa , từ đấy anh không bao giờ hút thuốc ở nhà nữa. 

An Kiều được anh cưng chiều, 'nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan' một chút việc nhà hay việc nặng gì không để cậu sờ vào.

An Kiều ngắm đã mắt, đứng dậy đi vào phòng mình, đứng nhìn quanh, ngẫm xem nên dọn những gì qua phòng anh để bắt đầu kế hoạch ngủ chung phòng.

Nhưng, căn phòng đó có mùi hương hay chút dấu vết nào về chuyện 'đó' của hai người không nhỉ? 

Nghĩ đến đây, cậu cực kì không vui!

/ Cốc cốc /

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng nói trầm thấp vang lên sau cánh cửa.

"Ba có việc đến trường, con ở nhà ngoan nhé. "

An Kiều chợt nhớ tới điều gì, vội vàng chạy ra ngoài kéo được tay áo Trần Minh Khải,

"Ba nhớ về sớm sớm, chiều con muốn ăn chè! "

Trần Minh Khải gỡ nhẹ tay An Kiều ra, dịu dàng xoa đầu cậu.

Giọng anh ở trước mặt cậu lúc nào cũng cố khẽ khàng, như sợ Kiều nghĩ anh quát mắng không bằng,

"Chắc tầm 14h hơn ba mới về, trưa con gọi ship gì ở ngoài về ăn nhé,  chiều về rồi ba nấu chè cho! "

" Dạ... " Giọng cậu buồn buồn, bình thường đánh chết cũng không cho cậu gọi thức ăn ngoài.

Quả nhiên là tình yêu một sớm một chiều.

Trần Minh Khải thầm thở dài, con trai anh quá dính người. Ngày còn bé thì không sao, chỉ là lớn lên vẫn cư xử như vậy làm anh có chút không biết làm sao.

Từ đứa nhỏ lớn lên thành thiếu niên hoạt bát, tinh xảo động lòng người.

Mím mím môi, mấy lời muốn dỗ dành nhanh chóng nuốt lại.

Nhìn ánh mắt chờ mong của con trai, anh dứt khoát quay người mở cửa ra ngoài.  Để lại một câu mặc An Kiều tròn mắt đứng đấy,

"Từ bây giờ ba rất bận cho năm học mới, con tập ăn một mình đi. "

Con trai lớn không biết tự lập và ỷ lại, anh rất lo lắng đồng thời cũng rất hưởng thụ.

Nhưng anh biết, điều này không ổn.

Mọi thứ không cho phép anh hưởng thụ sự ỷ lại quá mức này.

Nó khiến anh nghiện, say mê đến đầu óc quay cuồng.

. . . . .

Cánh cửa khép hờ, thời tiết mùa đông bên ngoài gió lồng lộng, lạnh buốt thổi thẳng vào trong.  An Kiều đứng im ru, cậu muốn mấy cơn gió này thổi bay quách cậu đi.

Bước tới vài bước, đóng cửa, đi vào trong phòng khách ngồi xuống.

Ngồi vào sofa mềm mại, chân đá tung dép lê. Ngã người xuống, tay cào tóc. Trong lòng hét lớn,

Aaaaaaaaaa,  quả nhiên là tình yêu một sớm một chiều!!

Cậu đã cầm tay áo níu giữ anh lại, đầu hơi cúi, mắt mở to tròn nhìn thẳng lên. Biểu cảm rất đáng thương có được không?? Cộng thêm cả giọng nói buồn buồn, rầu rĩ vậy còn không nghe ra!

Bình tĩnh, bình tĩnh nào Trần An Kiều!!

Ngẫm lại xem dạo này mày có mắc tội gì không, chứ tại sao ba đối xử lạnh lùng với mày thế?

Không không không,  Kiều ngoan ngoãn chưa bao giờ sập nguồn. Suy ra vấn đề nằm trên người ba!

 ------------------

Đôi lời muốn nói :

Bộ đầu tay có hơi non nhưng mình sẽ cố gắng khắc phục yếu điểm.

Mìn: tag phụ tử ruột (╥﹏╥) Các bạn kì thị hãy out ngay nhé ạ. Đừng ném đá,  mình cảm ơn nhiều!!!





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play