Đọc xong, Ngôn Khanh cất thẻ ngọc đi và bật cười bất đắc dĩ. Ai mà ngờ Tạ Thức Y và mình lại tỏ tình với nhau trên đường lưu vong cơ chứ. Thôi được rồi, được bước nào hay bước đấy vậy.
Liếc nhìn trang phục của đệ tử tông Vong Tình trên người, Ngôn Khanh thay sang bộ áo xanh không mấy bắt mắt khác, sau đó ngồi khoanh chân trên tảng đá phủ rêu xanh và bắt đầu vận khí.
Đối với Ngôn Khanh, tụ khí – tu hành không phải việc khó. Sau một đêm tu luyện, linh lực đã tràn khỏi đan điền để rồi được y hấp thụ và đẩy tu vi đến nguyên anh trung kỳ. Lúc mở mắt, Ngôn Khanh thấy bầu trời đã phớt màu trắng bạc. Y xoay người thì nhận ra Tạ Thức Y đã ra ngoài tự bao giờ.
Tạ Thức Y cũng thay một bộ đồ màu trắng tuyết và vấn gọn mái tóc đen bằng ngọc quan. Cách màn sương mù buổi sớm, hắn đứng từ xa dõi mắt về phía Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh cười hỏi: "Ngươi đứng đấy bao lâu rồi?"
Tạ Thức Y: "Chưa lâu, ngươi tu luyện thế nào?"
Ngôn Khanh trả lời thành thật: "Chắc có thể đột phá đại thừa trong bảy ngày, nhưng về sau thì hơi khó." Ít nhất cũng phải mất hàng thập niên mới trở lại hóa thần như xưa, có điều ở nhân gian thì tu vi đại thừa là đã đủ.
Ngôn Khanh kể tóm tắt những điều Ngu Tâm báo cáo: "Chuyện bên châu Nam Trạch không khác suy đoán của chúng ta cho lắm. Thành Chướng bây giờ có một tay thành chủ, mà gã này có vẻ dính líu đến Thượng Trùng Thiên, chúng ta cứ hành động cẩn thận trước đã vậy."
Tạ Thức Y gật đầu: "Ừ."
Nói đoạn, hắn bước đến gần và dắt cổ tay Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh đang tò mò không biết đối phương muốn làm gì thì chợt thấy một sợi dây đỏ hiện lên giữa những ngón tay của hắn. Ngôn Khanh đã đánh rơi sợi Chức Nữ ở thành Thập Phương, do đó mỗi lần cần vũ khí sau này y đều phải dùng tóc hoặc là một sợi chỉ được nhuộm đỏ bằng máu của mình.
Ngôn Khanh ngạc nhiên: "Ngươi lấy ở đâu thế?"
Tạ Thức Y trả lời: "Ngươi vứt bừa bãi trên đỉnh Ngọc Thanh."
Nguyên bản hồn ti của Ngôn Khanh được tạo ra nhờ ngâm sợi chỉ vào bát máu, mà ngâm cũng nhiều nên y thường vứt loạn, chẳng ngờ lại được Tạ Thức Y nhặt lấy.
Ngôn Khanh bật cười, cúi đầu nhìn hắn quấn sợi dây đỏ lên cổ tay mình và huýt sáo vẻ lưu manh: "Yêu Yêu thật tuyệt, hiền huệ quá đi."
Tạ Thức Y đã sớm quen với thói ngả ngớn của Ngôn Khanh nên chẳng buồn để lộ biểu cảm thừa thãi, hắn quấn dây đỏ cho y xong thì cụp mắt, bàn chính sự: "Nhà họ Bạch cấu kết với châu Tử Kim của Thượng Trùng Thiên từ hai trăm năm trước. Xưa kia ta không diệt sạch người nhà họ Bạch, nên khả năng cao thành chủ thành Chướng bây giờ là người nhà chúng."
Không diệt sạch. Ngôn Khanh căng thẳng hỏi: "Ngươi còn nhớ hồi đấy ngươi tha cho những kẻ nào nhà họ Bạch không Tạ Thức Y?"
"Nhớ." Tạ Thức Y không ngẩng đầu, ngón tay thon dài của hắn dán lên da thịt Ngôn Khanh: "Bạch Tử Khiêm, Bạch Quan Ngọc," Rồi hắn nói ra cái tên cuối cùng bằng giọng điệu hờ hững: "Bạch Tiêu Tiêu."
Ngôn Khanh kinh ngạc: "Bạch Tiêu Tiêu? Ngươi còn nhớ cả Bạch Tiêu Tiêu."
Ngôn Khanh mất sạch tâm trạng để cười đùa. Cảm xúc lên xuống chập chờn, y bèn hỏi thẳng: "Thế là cái ngày đến phái Hồi Xuân, ngươi nhận ra ta, và cũng nhận ra cả Bạch Tiêu Tiêu hả?"
Tạ Thức Y không chối: "Ừ."
Phút chốc, diễn biến cuốn tiểu thuyết "Tình yểm" ùa vào tâm trí Ngôn Khanh. Y ngồi yên lặng hồi lâu trên tảng đá, cuối cùng bật cười vẻ tức giận và thở dài đầy hàm ý: "Hay lắm Tạ Thức Y, giả vờ giỏi lắm." Y vừa gật gù vừa nghiến răng tán thưởng: "Không hổ là Minh chủ Tiên minh, đã muốn giả vờ cái gì là chẳng ai nhìn thấu. Bảo sao bấy giờ ngươi chê ta diễn kém, hóa ra bản thân là cao thủ thứ thiệt, thất lễ rồi thất lễ rồi."
Tạ Thức Y biện bạch cho bản thân mình: "Ta không giả vờ với ngươi."
Ngôn Khanh gật đầu, móc mỉa: "Lại còn bảo không giả vờ? Đã cố tình tha mạng cho Bạch Tiêu Tiêu ở thành Chướng mà đến phái Hồi Xuân vẫn làm như chưa gặp bao giờ cơ mà."
Tạ Thức Y: "..."
Tạ Thức Y buộc chắc dây đỏ cho Ngôn Khanh xong thì đứng dậy, cúi người, hôn y.
Ngôn Khanh: "?!"
Nụ hôn mang theo cái vẻ lành lạnh thanh khiết của buổi chớm bình minh, ánh sáng nhàn nhạt vẩy xuống đôi mắt Tạ Thức Y khiến hắn thêm phần rung động lòng người.
Ngôn Khanh đơ mặt quay đi nhưng lại bị Tạ Thức Y nhẹ nhàng giữ chặt. Gió thổi tóc khẽ lay, ánh mắt họ giao hòa.
Có vẻ Tạ Thức Y thoáng cười, lạnh lẽo thường trực trong mắt hắn được thay bằng lưu luyến, hắn bình thản nói: "Kỳ thực ta rất mừng, Ngôn Khanh, bởi ngươi ghen vì ta."
"Nhưng ta không muốn ngươi giận."
"Bốn kẻ ta tha mạng ngày trước có một điểm chung là cùng sinh ra tại năm Kinh Hồng thứ nhất."
Ngôn Khanh nhất thời bị ảnh hưởng bởi cuốn "Tình yểm" nên cảm xúc hơi thất thường, nay bình tĩnh lại, nghe Tạ Thức Y nói vậy thì khẽ cau mày.
Tạ Thức Y tiếp tục: "Ngươi cũng biết ta có được kiếm Bất Hối và bắt đầu tu đạo Vô Tình từ khi ở thần cung Nam Đẩu. Đế quân Nam Đẩu dặn ta đừng lần lữa, phải lập tức về thành Chướng để kết thúc chuyện này, nhưng hắn muốn ta giữ lại người sinh vào nguyên niên Kinh Hồng. Hắn nói người này liên quan đến số mệnh của ta cũng như có quan hệ mật thiết đến thiên hạ."
"Chẳng qua bấy giờ ta không đủ lý trí để suy nghĩ nhiều."
Khoảng thời gian ấy Tạ Thức Y đã gần nhập ma, sau khi giết người hắn chỉ muốn truy tìm đáp án từ phía Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh cau mày gắt gao hơn: "Quan hệ mật thiết đến thiên hạ."
Tạ Thức Y: "Ta không tin số mệnh. Hơn nữa nếu Bạch Tiêu Tiêu dính dáng đến thiên hạ thì sớm muộn cậu ta cũng sẽ đến trước mặt ta."
Ngôn Khanh: "Vậy là ngươi chưa từng để ý đến Bạch Tiêu Tiêu lúc ở Thượng Trùng Thiên à?"
Tạ Thức Y yên lặng nhìn Ngôn Khanh, hồi lâu hắn mới hờ hững đáp: "Những năm qua ta chỉ chú ý đến một mình Ma vực, bằng Mệnh hồn thư."
Ngôn Khanh nghẹn họng. Càng suy nghĩ nghiêm túc y càng nhận thấy mình bị cưỡng chế nhồi nhét nội dung cuốn "Tình yểm" vào đầu. Ngoài ra, trong mắt Ngôn Khanh thì nhân vật chính của cuốn sách là Tạ Thức Y chứ không phải Bạch Tiêu Tiêu.
Đạo Vô Tình, tâm lưu ly, phản bội tông môn, giờ thì đến giai đoạn nào? Lấy máu ở thành Chướng hả?
Xuyên qua mây đen mù mịt, nắng ban mai chiếu khắp núi rừng.
Tạ Thức Y nói với Ngôn Khanh: "Trời đã sáng, chúng ta đi nào."
Ngôn Khanh nhảy khỏi tảng đá: "Tạ Thức Y này, sau khi sống lại ở phái Hồi Xuân ta đã có toàn bộ ký ức ở thế giới ban đầu."
Tạ Thức Y: "Ừ."
Ngôn Khanh: "Ta nhớ trước khi đến thế giới này ta từng đọc một quyển sách. Trong quyển sách có tên ngươi."
Tạ Thức Y gật đầu.
Ngôn Khanh tiếp tục: "Kết cục của ngươi ở đấy không hay lắm." Ngôn Khanh nhíu mày, không biết phải giải thích thế nào.
Thấy Ngôn Khanh bối rối, Tạ Thức Y im lặng chốc lát rồi lên tiếng: "Có phải ngươi thấy ta yêu một người vì một bát cháo, sau đó nhận hắn làm đồ đệ, cuối cùng phản bội tông môn vì hắn không?"
Ngôn Khanh ngẩng phắt đầu: "..."
Ngôn Khanh kinh ngạc: "Sao ngươi biết? Cơ mà ngươi không nhận hắn làm đồ đệ, nhưng đúng là có vụ bát cháo và phản bội tông môn."
Tạ Thức Y lại bình tĩnh gật đầu. Có lẽ do quan hệ giữa hai người hiện nay đã được xác định chắc chắn nên hắn bớt lạnh lùng hơn hẳn ngày xưa. Hắn bật cười rồi đáp: "Ngươi vẫn luôn ngấm ngầm thử ta từ chợ Nam đến lúc leo thềm chín nghìn chín trăm bậc ở tông Vong Tình."
Ngôn Khanh: "..."
Tạ Thức Y bình thản: "Lần sau không cần thăm dò ta, chỉ cần ngươi hỏi ta sẽ trả lời thẳng thắn."
Ngôn Khanh cười vẻ bất đắc dĩ: "Được, ta nói thẳng. Cuốn 'Tình yểm' viết ngươi hủy đạo Vô Tình, phá tâm lưu ly, lưu vong, rồi cuối cùng chết ở biển Thương Vọng. Hiện tại ba điều trước đều ứng nghiệm rồi."
Tạ Thức Y không sợ hãi, hắn ngước mắt hỏi: "Có điều ba điều này ta đều là vì ngươi, vậy là cuối cùng ta cũng chết vì ngươi?"
Ngôn Khanh lắc đầu: "Không, trong truyện ta là gã đạo lữ bị ngươi căm ghét đến tận lúc chết cơ. Lúc ta chết trên giường bệnh ngươi còn đang gảy đàn ngoài sân nữa ấy chứ."
Tạ Thức Y trả lời bằng chất giọng thờ ơ như thể mình là người ngoài cuộc: "Ừ, vậy có thể là cuối cùng ta tự nguyện chết để tìm ngươi."
Ngôn Khanh huýt sáo, cặp mắt đào hoa cong lên: "Giờ ngươi toàn nói chuyện bộc trực thế này à Tạ Thức Y?"
Tạ Thức Y liếc nhìn Ngôn Khanh, cũng mỉm cười nhưng nói lời nghiêm túc: "Vì ngươi chuyên nói nhảm, lại còn rất thích giả ngu."
"..."
Nể tình hắn bị thương, Ngôn Khanh nhịn.
Châu Lưu Tiên là nơi chuyển tiếp giữa nhân gian và Thượng Trùng Thiên. Ở đây mọi người ra vào tùy ý, châu Nam Trạch đang loạn nên dám chắc nhà họ Tần chưa kịp phong tỏa nơi này.
Do đó, Ngôn Khanh và Tạ Thức Y dễ dàng tiến vào nhân gian bằng trận pháp. Họ cảm nhận thấy linh khí mỏng dần đi đến lúc hoàn toàn không còn linh khí, như thể vừa băng qua đoạn đường từ biển cả sang sa mạc khô cằn.
Tại nhân gian rộng lớn, thành Chướng - thuộc địa phận nước Sở - tọa lạc ở một vị trí xa xôi kế cận biển Thương Vọng.
Thành Lâm Tiên, nước Sở.
Đây là một thành trì phồn hoa và cũng là điểm dừng chân của họ - phía nam thành Lâm Tiên chính là thành Chướng. Ngày xuân, hoa mơ hạnh chớm nở, hương hoa tản khắp phố phường, người nối người lũ lượt như thoi.
Bởi có dáng vóc cao vượt trội, tướng mạo và khí chất lại bất đồng với những người khác, Ngôn Khanh và Tạ Thức Y đã thu hút vô số tầm mắt trên đường. Tuy nhiên một là họ quá quen rồi, hai là Tạ Thức Y cũng không có ý định ở lại thành Lâm Tiên nên không buồn để ý. Ngôn Khanh bèn kéo hắn đến cửa tiệm bán ô dù bằng giấy dầu.
Tạ Thức Y: "Ngươi muốn làm gì?"
Ngôn Khanh ngồi xổm xuống: "Thì mua ô chứ sao. Thành Chướng một năm có bốn mùa thì chưa cần bàn đến mùa hè, mùa xuân đã mưa dầm, mùa thu mưa thu, mùa đông lại mưa như thác đổ. Giờ không mua ô nhỡ ốm thì sao, ngươi đừng quên thân phận của chúng ta chứ."
Họ đến thành Chướng với tư cách người phàm.
Tạ Thức Y đứng bên cạnh, thế rồi bật ra câu hỏi bần cùng nhất bằng dáng vẻ thanh cao nhất: "Chúng ta có tiền à?"
Ngôn Khanh: "..." Giờ y có mỗi linh thạch, còn là linh thạch cực phẩm nên hoàn toàn không đổi được ra tiền ở chốn nhân gian. Tạ Thức Y thì càng khỏi phải bàn, điệu bộ thuần khiết sau khi trưởng thành của hắn sao có thể dính mùi tiền bạc bẩn thỉu cho được.
Ngôn Khanh đành rụt tay về với vẻ ngại ngùng.
Nhưng ông chủ tiệm ô nghe thấy cuộc trò chuyện của họ xong lại nhiệt tình hỏi: "Hai vị quan khách muốn đến thành Chướng hả?"
Vừa khéo Ngôn Khanh đang cần tìm lời khách sáo, y ra chiều rầu rĩ: "Đúng thế ông chủ ạ. Khổ cái là hai người bọn ta đang túng quá, không mua nổi ô, đành phải lội mưa đến nhờ vả mấy vị họ hàng đỡ vậy."
Ông chủ mừng ra mặt: "Quan khách thấy thế này thì sao: hai vị đưa đồ giúp ta, ta tặng ô miễn phí cho hai vị, còn thêm một trăm lạng bạc trắng trả công nữa."
Ngôn Khanh: "Đồ gì thế?"
Ông chủ nhíu mày đầy phiền não: "Trước có nương tử nhà họ Tô ở thành Chướng đặt làm khóa trường thọ chỗ ta, sau lại không có thời gian đến lấy, mà đợt này ta bận nên cũng không đi đưa được. Nhờ hai vị chuyển giúp ta đến phủ nhà họ Tô."
Ngôn Khanh thầm nhủ, tự dưng tiện thế nhỉ?
Trải qua hai trăm năm bãi bể nương dâu, hoàn cảnh thành Chướng giờ đây thế nào Ngôn Khanh không nắm rõ.
Nay vừa khéo có cơ hội móc nối quan hệ với người trong thành nên dĩ nhiên y sẽ không từ chối: "Nếu ông chủ tin tưởng bọn ta thì bọn ta chắc chắn sẽ nhận lời."