... Lần kế tiếp ta cầm được kiếm, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.
Ngôn Khanh cúi đầu, không đáp, tầm mắt lặng lẽ trải dài trên khoảnh đất lấp đầy đá vụn. Chúng chất đống thành đường, khiến Ngôn Khanh không thể nào tránh né, chỉ có thể giẫm lên nền đá nhọn với cơn đau nhức nhối dưới bàn chân.
Tạ Thức Y không nhìn thấy vết máu uốn lượn dưới nền đất, cũng không nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt mà luống cuống của Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh nở nụ cười đầy gượng gạo, cùng với đó, những thấp thỏm chờ mong, những ngượng ngùng xấu hổ dồn dập dưới đáy lòng giờ đây đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Ngôn Khanh nhẹ nhàng nói: "Được, ta sẽ chờ đến ngày ngươi nói."
Vào Thần cung Nam Đẩu, Ngôn Khanh dìu Tạ Thức Y và để hắn tựa lên thân cột trước. Rõ ràng, di chỉ Thần cung không giữ được vẻ hoa lệ ngày xưa. Phía trước là một pho tượng đá cao mấy chục mét đã sụp đổ từ lâu; mà xung quanh, dưới vách tường màu xám xịt, là những màn sa lụa rữa nát.
Ánh sáng duy nhất tỏa ra từ viên dạ minh châu phủ bụi mịt mờ khảm trên bờ tường.
Hào quang trong và lạnh như thể phần tàn của ánh trăng rọi xuống biển sâu chiếu lên người Tạ Thức Y, lên mái tóc đen, đôi mắt đen và bờ môi đỏ. Khuôn mặt trắng nhợt của hắn trở thành mảng sương giá duy nhất giữa những sắc màu bắt mắt.
Tạ Thức Y bỗng ho kịch liệt.
Ngôn Khanh vừa định đứng lên thì thấy lồng ngực phập phồng một cách đớn đau của hắn, y vội vã đưa tay: "Tạ Thức Y..." Nói đoạn y toan lau máu trên miệng hắn.
Nhưng cổ tay lại bị Tạ Thức Y lạnh lùng đè lại.
Tạ Thức Y ngăn cản Ngôn Khanh đến gần, đầu quay phắt, tóc lướt qua môi, ánh mắt lóe lên sát ý và ruồng bỏ không che giấu.
Trước hành động của đối phương, Ngôn Khanh như bị đóng băng, tư thế ngồi xổm cứng đờ không thay đổi.
Y biết Tạ Thức Y ghét bị người khác chạm vào, nhưng y chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tạ Thức Y lại để lộ thái độ ghê tởm mình đến trình độ ấy.
Có điều chẳng phải rất dễ hiểu à?... Nhưng rồi, quan hệ giữa hai người bọn y rốt cuộc là gì đây chứ?
Ngôn Khanh cảm thấy khó chịu. Có lẽ không phải khó chịu, mà là mờ mịt. Lần đầu tiên hồn phách tách hẳn khỏi thể xác và đối diện trực tiếp với Tạ Thức Y, Ngôn Khanh đã nghĩ tới rất nhiều lời mở đầu để tránh xảy ra cảm giác ngượng ngập. Nhưng lại chẳng ngờ, Tạ Thức Y thậm chí còn không muốn nhìn thấy mặt y.
Tạ Thức Y hất văng tay Ngôn Khanh rồi chậm rãi đứng lên nhờ cột đá. Phát quan rơi ra làm tóc hắn xõa tung. Áo trắng thẫm đỏ như sông dài màu máu. Hắn bình tĩnh lau sạch vết máu còn sót bên môi: "Ngôn Khanh, không cần giúp ta."
Ngôn Khanh ngây ngốc ngồi dưới đất.
Phóng tầm mắt lên bức tượng thần đằng xa, Tạ Thức Y nhẹ nhàng nói: "Bây giờ, hoặc là ngươi giết ta, hoặc là ngươi hãy rời đi."
Những ngón tay của Ngôn Khanh run lên. Dường như đến giờ vết thương trên cơ thể mới bắt đầu đau nhói, nhưng y không thể để lộ nỗi đau thương của mình trước mặt Tạ Thức Y.
Vậy nên y chỉ cúi đầu và chậm rãi mỉm cười: "Ta đi đâu bây giờ hả Tạ Thức Y. Thật ra ngươi nói mấy lời này hơi sớm quá rồi. Giờ ta vẫn ở thể hồn, hễ thích là có thể dễ dàng trở lại vào thân xác của ngươi, tiếp tục chung sống với ngươi."
Ngôn Khanh cười như thể không buồn đếm xỉa: "Chưa kể một mình ta làm sao thoát khỏi biển Thương Vọng được."
Tạ Thức Y yên tĩnh như một bức tượng ngọc.
Với nụ cười vẫn nở, Ngôn Khanh dùng toàn bộ sức lực để giữ cho giọng mình nghe thật bình tĩnh. Do đó y chẳng còn hơi sức kiểm soát biểu cảm của mình, hốc mắt đỏ lên, Ngôn Khanh nói:
"Khổ thật ha Tạ Thức Y, ngươi ghét ta đến vậy mà tự dưng lại bị ép ở cùng ta bấy lâu nay, chẳng trách phải hỏi qua bao nhiêu năm rồi. Đừng nói suốt những năm này, mỗi câu ta nói đều làm ngươi nổi sát ý đấy nhé."
Tạ Thức Y bước thẳng mà không màng tới Ngôn Khanh.
Ngôn Khanh ngẩng đầu và nhìn theo bóng lưng hắn. Y rốt cuộc không cười nổi nữa, giọng nói của y cũng bỗng chốc nhẹ đi: "Ngươi dày công chiếm đoạt ngọc li hồn chỉ là để giết ta à Tạ Thức Y?" Bi thương làm Ngôn Khanh không thốt được nên lời, phải yên lặng rất lâu y mới có thể nói tiếp.
"Ngươi ghét ta đến vậy ư?"
Tạ Thức Y ngừng bước.
Khoác y phục đẫm máu, đứng giữa vùng sáng tối nhập nhèm nơi Thần điện, bóng lưng hắn hiện lên cao ngất.
Thế rồi hắn ngước mắt, nhìn lên bức tường cao vợi. Không biết đã qua bao lâu, y trả lời bằng giọng mỏi mệt nhưng tỉnh táo.
"Ngôn Khanh, ngươi sống trong thân xác của ta, chiếm đoạt xác ta. Ngươi nhúng tay vào cuộc sống của ta, tự tiện quyết định rất nhiều điều mà không có ta cho phép. Ngươi tham sống sợ chết, ngươi dối trá xảo quyệt." Tạ Thức Y cụp mắt, bỗng bật cười, rồi cất giọng nhẹ đến mức gần như rầm rì: "Ngươi chứng kiến mọi phút đê hèn của ta. Phải rồi, quan hệ giữa chúng ta... không phải vốn đã thù địch từ lúc bắt đầu rồi sao."
Y lẩm bẩm: "Sao ta lại không hận ngươi được đây chứ."
Bị trọng thương làm hắn trở nên yếu ớt. Hẳn hắn đã thù hận Ngôn Khanh đến tận cùng, nên mới không muốn đứng chung với y dù chỉ một giây phút. Chịu đựng dòng máu chảy ngược, hắn tiếp tục đi.
"Giá như ngươi chưa bao giờ xuất hiện."
Ngôn Khanh run rẩy chống tay xuống đất mà đứng dậy.
Cơn buốt lạnh phủ dài theo thềm đá. Dưới làn không khí tuyết sương, Tạ Thức Y chưa từng ngoảnh lại.
Cùng với tiếng bước chân, vạt áo máu biến mất cuối màn đêm. Tiếng bước chân rất nhẹ, một bước cất lên là một vệt máu lan nơi mặt đất. Đi mất rồi, nó lưu lại đại điện cái vẻ trống rỗng, quyết tuyệt, và uy nghiêm.
*
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
Từ đầu này đến đầu kia mái nhà Tạ phủ đếm hết mười hai bước.
Từ phía đông đến phía tây ngục U Tuyệt gồm ba mươi bảy bước.
Y không đếm số bước chân trên đường Xuân Thủy Đào Hoa, nhưng con đường ấy dài như vậy, chắc cũng phải có tới mấy trăm bước.
Đếm bước chân trên mái nhà là bởi y phải nhắc nhở Tạ Thức Y cần nhảy xuống lúc nào. Đếm bước chân trong ngục là để kiếm chuyện làm cho Tạ Thức Y không buồn chán. Mà bây giờ, khi chỉ còn lại một mình giữa di chỉ Thần cung lạnh lẽo, cảm giác quá tĩnh lặng... làm Ngôn Khanh cần tìm chuyện để làm.
"Ngươi không tò mò hắn làm gì bên trong hả?" Không biết là ngày thứ bao nhiêu sau khi Tạ Thức Y đi vào, một tiếng nói bất chợt xuất hiện trong đầu Ngôn Khanh. Ban đầu y cho rằng mình bị đa nhân cách, sau đó mới nhận ra mình phán đoán sai. Đây là thứ mới có thêm trong tâm trí y lúc rơi xuống biển Thương Vọng. Nó giống một cụm sương đen, không biết giới tính, tuổi tác, thiện ác, một vật thể thần bí và quái đản.
Nó cất tiếng nói trong cơ thể y, tiếng nói của Nó làm Ngôn Khanh phản cảm, mà có lẽ cảm xúc phản cảm này xuất phát từ sự sợ hãi theo bản năng.
Nó biến hóa nhiều loại giọng nói, cuối cùng lựa chọn giọng đàn bà nhẹ nhàng để đối thoại với Ngôn Khanh.
"Nơi này là Thần cung Nam Đẩu. Đế quân Nam Đẩu đứng đầu chư thần, nếu được truyền thừa từ nơi ấy, thì lúc ra ngoài chắc chắn hắn sẽ giết ngươi."
Ngồi giữa phế tích, Ngôn Khanh cảnh giác hỏi ả: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Nó mỉm cười: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi cam tâm sống cả đời làm cô hồn dã quỷ không?"
Ngôn Khanh không đáp.
Nó nói: "Ngươi xem đi, ngươi cứu hắn, hắn vẫn muốn giết ngươi."
Ngôn Khanh lạnh lùng nói: "Không phải việc của ngươi."
Nó lại cười: "Ta đồng cảm với ngươi. Dẫu sao quan hệ giữa ta với ngươi, cũng giống như giữa ngươi với hắn..."
... Ta với ngươi, giống như ngươi với hắn.
Trái tim thắt lại, biểu cảm rạn nứt, Ngôn Khanh nghiến chặt hàm răng run rẩy và giương cao giọng: "Câm mồm."
Nó mỉm cười: "Tại sao ta phải câm."
"Ngôn Khanh, chúng ta đều đáng thương giống nhau thôi." Nó quen vờn bắt lòng người: "Cảm xúc của ngươi với ta lúc này chẳng phải chính là cảm xúc của hắn đối với ngươi ư?"
"Ta tủi thân đấy Ngôn Khanh." Nó kéo dài giọng điệu chân thành mà tàn nhẫn: "Ta chỉ muốn sống thôi mà, ta nào có ý định hại ngươi, ta chỉ muốn giúp ngươi, muốn để ngươi trở nên mạnh mẽ. Vì chúng ta là một thể. Vậy thì cớ gì ngươi phải bài xích ta như vậy? Rõ ràng chúng ta có thể trở thành bạn thân kia đấy."
Sắc đỏ dữ tợn lóe lên trong mắt Ngôn Khanh một cách không lòng kiểm soát: "Ta bảo ngươi câm mồm!"
Nó nói: "Nếu không có ta thì các ngươi không thể đến được di chỉ Thần cung. Chính ra ta phải là ân nhân của các ngươi mới đúng."
Đi kèm với nụ cười mỉm nhẹ bẫng, Nó buông lời tàn nhẫn cuối cùng bằng giọng điệu ngây thơ và ấm ức.
"Ngôn Khanh, ngươi ghét ta đến vậy ư?"
'Ngươi ghét ta đến vậy ư?'
Ầm, tiếng trái tim rách toạc.
Y hướng cặp mắt đỏ thẫm lên sự thật lạnh lùng. Đôi tay run rẩy ôm chặt lấy đầu, y rên lên một tiếng nghẹn ngào và đổ sụp xuống đất. Ngôn Khanh ngồi giữa bãi đá đen của vùng đổ nát, mắt đỏ rực, con ngươi đỏ, lòng trắng cũng đỏ. Khóe mắt rướm lệ mà lại cố chấp không rơi.
Y hiểu rồi.
Hiểu cái cách mà Tạ Thức Y nhìn mình.
Thì ra, căm ghét là thật, căm ghét hoàn toàn là thật.
Chuỗi tháng ngày đồng cam cộng khổ dưới góc nhìn của y, đối với Tạ Thức Y, lại là cuộc sống nhẫn nhục bị ác quỷ quấn lấy.
Thì ra, hắn chưa bao giờ có ý đùa cợt khi nói thật sự muốn giết Ngôn Khanh.
Tuyệt vọng và đau khổ của Ngôn Khanh là chất dinh dưỡng tốt nhất cho Nó. Ma thần liếm môi đầy thỏa mãn rồi bước ra khỏi sương mù, nhưng không lộ thân hình, chỉ để lộ cặp mắt xanh lục trong suốt ẩn chứa ác ý đậm đặc không thể xua tan.
Ma thần mỉm cười: "Ngôn Khanh, bây giờ ngươi không giết hắn, thì sau này hắn cũng sẽ giết ngươi."
Ngôn Khanh không thể nghe được lời Nó. Y ngẩng đầu, cặp mắt đỏ ngầu đờ đẫn nhìn dãy hành lang dài miên man dẫn vào Thần điện. Vết máu quanh co đã khô và ẩn mình vào bóng tối.
Ngôn Khanh nhớ rõ mỗi bước chân của Tạ Thức Y. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước... Từ cổng Thần cung cho đến cánh cửa đóng chặt, tất cả gồm bốn mươi mốt bước chân. Vừa đi đi lại lại vừa ngơ ngẩn thả tâm trí đi xa, y không dằn được lòng mình nghĩ đến tâm trạng Tạ Thức Y lúc bấy giờ. Hồi ức quá khứ rất đẹp. Đẹp đến nỗi Ngôn Khanh vẫn luôn suy nghĩ có phải họ đã hiểu lầm gì đó về nhau không, phải chăng mình nên giải thích rõ ràng sau khi Tạ Thức Y ra ngoài.
Nhưng giờ mọi chuyện đã rõ cả rồi.
Ma thần lạnh lùng kéo y ra khỏi vũng lầy ảo tưởng và gian dối.
Nó với y, chính là y với hắn.
Y căm ghét Nó bao nhiêu, thì Tạ Thức Y...
Ngôn Khanh bỗng bật cười.
Vậy là, rốt cuộc Tạ Thức Y đã cảm thấy nực cười và vớ vẩn nhường nào khi nghe y cất tiếng hỏi "Ngươi ghét ta đến vậy ư?".
Tượng thần cụp mắt, một cách lặng im và thương xót, nhìn chàng trai trẻ với đôi mắt đỏ ngầu đầy tuyệt vọng đang cuộn mình nơi đáy biển tĩnh mịch giữa đêm dài vô tận. Nước mắt chàng đã chẳng thể cất thành dòng.
*
Cách đó một bức tường.
"Thanh kiếm này vô chủ vô danh, nay truyền lại cho con, con hãy chọn cho nó một cái tên đi."
Tạ Thức Y đổi sang áo đỏ. Nước da trắng lạnh, mái tóc đen dài và chiếc áo đỏ của Tạ Thức Y phủ lên tướng mạo hắn một tầng sát khí và gian ác. Chẳng qua khí chất hắn lại vẫn lạnh như đồng hoang phủ tuyết, một loại khí chất tích tụ kiếm khí trùng trùng.
Đế quân Nam Đẩu đã đồng quy vu tận với Ma thần từ rất lâu về trước. Nơi đây chỉ còn dư lại thần thức* từ thời thượng cổ của ngài để lại cho con cháu sau này.
(*thức trong ý thức)
Tạ Thức Y đến được đây sau khi trải qua một phen sinh tử trong thần điện. Nhận lấy thanh trường kiếm, nét mặt hắn lại không có vẻ gì là mừng rỡ.
Đế quân Nam Đẩu nói: "Con có tâm lưu ly trời sinh, là người thích hợp tu đạo Vô Tình nhất trên toàn thiên hạ."
Tạ Thức Y cụp mắt: "Ta biết."
Đế quân Nam Đẩu tò mò: "Con biết? Vậy sao trước kia con không tu đạo Vô Tình? Ta thấy kinh mạch con từng bị hủy. Nếu tu đạo Vô Tình ngay khi bắt đầu tu lại, thì chắc chắn bây giờ con không chỉ mới đạt đến kỳ nguyên anh."
Tạ Thức Y vuốt ve thanh trường kiếm, mặc cho lưỡi kiếm sắc bén cứa rách ngón tay, mặc cho máu đỏ chảy đầm đìa. Lưỡi kiếm ánh lên sắc lạnh trong đôi mắt hoang vu của hắn.
Tạ Thức Y mỉm cười yếu ớt: "Ừ, sau này sẽ tu."
Đế quân Nam Đẩu nói: "Được, vậy con đã chọn xong tên cho thanh kiếm này chưa?"
Tạ Thức Y trả lời: "Bất Hối, ta sẽ gọi nó là Bất Hối."