Ngôn Khanh bị giam trong điện Kinh Hồng trên ngọn núi cao nhất phái Hồi Xuân, chờ chưởng môn xuống núi để đưa ra lời tuyên án cuối cùng.
Theo tình tiết truyện, người của tông Vong Tình sẽ đến tuyên cáo với thiên hạ về chuyện cưới hỏi của y và Tạ Ứng ngay tại hiện trường xét xử.
"..." Nghiệp chướng.
Không muốn chịu nỗi nhục nhã trước đông đảo mọi người, Ngôn Khanh quyết định sẽ rời đi đêm nay. Quan hệ giữa y và Tạ Ứng quá phức tạp, nếu có thể thì Ngôn Khanh hy vọng rằng đời này sẽ không phải chạm mặt hắn.
Giữa cái tiết trời rét lạnh, Ngôn Khanh đẩy cửa sổ và bắt gặp ánh nhìn lạnh băng của tên thị vệ trông coi một cách không hề bất ngờ gì mấy. Được một bài học nhớ đời, cha y bây giờ đã biết sai cả đội quân hùng hậu canh giữ ngoài điện Kinh Hồng, một con muỗi cũng đừng hòng đi lọt.
Ngoài điện trồng một hàng cây lê, những bông hoa nở rực như tuyết của chúng lấp lánh dưới ánh trăng.
Gác tay lên bệ cửa sổ, Ngôn Khanh mỉm cười với người thị vệ: "Ngươi chớ căng thẳng, ta chỉ mở cửa hóng mát chút thôi."
Thị vệ lạnh lùng: "Thiếu gia, ta khuyên ngài không nên bày mưu đặt kế."
Ngôn Khanh thầm nghĩ ta mà bày mưu đặt kế thì các người ngăn thế nào được ta. Nhưng dĩ nhiên y sẽ không nói vậy. Một khi bại lộ thân phận trước mặt công chúng, thì rất có khả năng y sẽ bị toàn bộ Thượng Trùng Thiên truy sát.
Ngôn Khanh gảy ngón tay, rồi bỗng cười rạng rỡ: "Này huynh đệ, đứng không thế không chán à? Hay là chúng ta tán gẫu mấy câu đi."
Thị vệ không hề lung lay: "Thiếu gia, đêm đã về khuya, xin ngài hãy trở về đánh giấc."
Ngôn Khanh tiếp tục hỏi mà không quan tâm đến hắn: "Nay là năm Xuân Hòa thứ bao nhiêu?"
Chung quy cũng không dám đắc tội y, cuối cùng thị vệ nhấp môi, đáp: "Năm Xuân Hòa thứ một trăm."
Ngôn Khanh trầm ngâm.
Năm Xuân Hòa thứ một trăm à, thì ra mình đã chết được một trăm năm. Sau khi tái sinh y bôn ba vì kính Bích Vân, lúc này mới có thời gian tĩnh tâm mà nghiêm túc suy nghĩ những chuyện xảy ra kiếp trước kiếp này.
Ngôn Khanh lại cười hỏi: "Vậy chẳng phải sắp cử hành đại hội Thanh Vân?"
Đại hội Thanh Vân là đại sự của giới Tu chân, cứ trăm năm lại tổ chức một lần. Đây là thời khắc để tu sĩ khắp thiên hạ tề tựu về một phương, ngay cả chín tiên môn đứng đầu cũng sẽ cử đệ tử nòng cốt đến tham dự. Đại hội sẽ cho ra bảng Thanh Vân, mà một khi đã được đề tên trên bảng Thanh Vân thì ắt sẽ được toàn thiên hạ biết tới.
Kẻ đứng đầu bảng Thanh Vân khi trước, chính là Tạ Thức Y.
Thị vệ liếc nhìn y với vẻ khó hiểu, tiện nhắc nhở: "Ngài vẫn nhớ à, hoa La Lâm được tông môn nuôi trồng suốt trăm năm, vốn để dâng cho tông Vong Tình trong đại hội, sau đó thì bị ngài trộm mất."
Ngôn Khanh: "..."
Ngôn Khanh cười một tiếng lúng túng nhưng không lấy gì làm lễ độ.
Một cánh hoa lê tạt qua trước mắt Ngôn Khanh, Ngôn Khanh chớp mắt, chuyển chủ đề ngay lập tức: "Ngươi nghĩ Tạ Ứng có tham gia đại hội Thanh Vân lần này không?"
Thị vệ thoáng ngạc nhiên, bởi hắn ta không ngờ lại nghe được hai chữ "Tạ Ứng" hời hợt như vậy từ miệng Ngôn Khanh. Cái tên này, chẳng khác nào một truyền thuyết không thể bàn luận trong giới Tu chân, xa như trăng trên trời, vời vợi như tuyết trên đỉnh núi, khó mà sánh kịp.
Thị vệ đáp theo kiểu ỡm ờ: "Có thể là có tham gia. Nhưng Tiên Tôn Độ Vi đã bế quan trên đỉnh núi Nam vào năm Xuân Hòa đầu tiên rồi, cũng không biết giờ đã xuất quan chưa nữa."
Ngôn Khanh sững sờ: "Tạ Ứng bế quan?"
Thị vệ: "Phải."
Ngôn Khanh tò mò: "Tại sao?"
Thị vệ nói: "Suy nghĩ của Tiên Tôn Độ Vi thì bọn ta làm sao đoán được."
Ngôn Khanh cười khẽ: "Vậy ngươi kể chi tiết xem sao, ta sẽ đoán."
Thị vệ: "..." Cậu công tử nhà này nổ đầu theo ngục Tối luôn rồi thì phải, xem xem cậu ta đang mê sảng gì này.
Thấy hắn ta không tin, Ngôn Khanh cũng không nói nhiều. Bần thần nhìn hoa lê lay lay trước mắt, y cảm thấy cổ họng hơi khô: "Các ngươi có rượu hoa lê không?"
Thị vệ nhắc nhở: "Thiếu gia ngài đang là tội nhân bị giam giữ." Ngụ ý ngài đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu.
Ngôn Khanh sờ cằm: "Tội nhân thì không được uống rượu à?"
Thị vệ bực bội: "Xin thiếu gia hãy vào đi."
Ngôn Khanh cười biếng nhác: "Vào trong thì chán lắm, ta không ngủ được. Đã bảo chúng ta tán gẫu mấy câu giải sầu kia mà."
Thị vệ xụ mặt.
Ngôn Khanh khều cánh hoa lê được gió dẫn đến lòng bàn tay y: "Nói về Tạ Ứng đi."
"..." Thị vệ ước sao mình có thể trói cái vị cụ cố này về bắt y ngủ đàng hoàng không nhiễu sự.
Tạ Ứng là nhân vật mà người như họ được thảo luận chắc! Cái vị đứng đầu bảng Thanh Vân lừng danh thiên hạ, mà ngoài thân phận đại đệ tử tông Vong Tình, còn có một thân phận làm người người nghe đều khiếp vía khác, ấy là Minh chủ Tiên minh. Tạ Ứng cầm trong tay kiếm "Bất Hối", thứ đã kết liễu cơ man là ma chủng, nhiều đến mức có thể nói là máu chảy thành sông, xương khô thành núi.
Đáng sợ ở chỗ Tạ Ứng diệt ma chủng hoàn toàn không hề cần tiên khí giám định xem vùng ký ức của kẻ này có yểm hay không. Sống chết trong mắt hắn chỉ là một thoáng chớp mắt.
Thị vệ: "Thiếu gia, ta khuyên ngài về sau đừng nói liều như vậy."
Sau giây lát ngẩn người, Ngôn Khanh cười khẽ, y vừa mân mê hoa lê vừa nói giọng lười nhác: "Thế này mà là nói liều sao?"
Thị vệ lạnh lùng: "Chuyện của Tiên Tôn Độ Vi không phải điều chúng ta có thể nghị luận."
Ngôn Khanh giễu cợt: "Làm như hắn chưa bị lôi ra bàn bạc bao giờ. Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện ở thành Chướng khi hắn còn bé?"
"..."
Bây giờ thị vệ chỉ ước giá mà Ngôn Khanh câm, còn mình thì điếc. Đoạn hắn ta xoay người, không tiếp tục tiếp chuyện cái kẻ ưa mạo hiểm chết người đằng sau nữa.
Chuyện về tuổi thơ của Tiên Tôn Độ Vi ở thành Chướng không phải bí mật- nhưng nào có ai dám thảo luận công khai.
Tạ Thức Y từng là con vợ cả của một trong năm dòng họ lớn nhất thành Chướng. Thuở thiếu thời cũng là thiên chi kiêu tử sở hữu tài năng vượt trội mà người người ngưỡng mộ. Chẳng qua hết thảy đảo lộn bởi một kẻ ăn mày tìm đến tận nơi.
Tên ăn mày lấy vật làm tin, vạch trần thân phận của Tạ Thức Y, từ đó gạt phăng tiếng thơm của hắn, đẩy hắn ngã xuống vực sâu. Thì ra tên ăn mày này mới thật sự là đích tử nhà họ Tạ, mà Tạ Thức Y chỉ là con trai của một kiếm nô đê hèn. Hóa ra, tất cả những gì có được trước đây đều là của ăn cắp.
Tin tức này truyền ra, bốn gia tộc lớn khác, mà vẫn luôn bị Tạ Thức Y vượt qua mọi mặt, lập tức bắt đầu một kế hoạch trả thù điên dại.
Chúng cho rằng tu vi của hắn đạt được nhờ vào nhà họ Tạ, vì vậy phải cắt gân cốt hắn, hủy kinh mạch hắn.
Chúng nhốt hắn vào buồng U Tuyệt tối tăm đến tận cùng hết bảy bảy bốn chín ngày, toan bức điên hắn.
Chúng cho hắn là kẻ trộm, là chuột chạy qua đường, là kẻ sinh ra đã gánh nguyên tội mà trọn đời không thể rửa sạch.
Chúng cho rằng, Tạ Thức Y đã ngồi mát hưởng bát vàng nhiều năm qua thì không thể không phải trả giá gì. Chúng có làm gì thì cũng là cái giá xứng đáng với tội của hắn.
Lời đồn thổi phổ biến nhất giới Tu chân hẳn là về cuộc phán xét Tạ Thức Y ở vách Bất Hối sau khi ra khỏi buồng tối.
Kẻ hành khất năm xưa sớm qua đời vì bệnh cũ.
Chủ nhân nhà họ Bạch, bằng thái độ lẫm liệt và chính nghĩa, căm phẫn yêu cầu Tạ Thức Y phải đền mạng, vì con gánh nợ thay cha là lý lẽ thường tình bất di bất dịch.
Từ miền U Tuyệt đến vách Bất Hối là một dải đất hẹp rất dài, ấy vậy mà hôm đó lại vây đầy nào bách tính thành Chướng, nào con em thế gia, có cả tu sĩ từ ngoài đến.
Về việc Tạ Thức Y có đáng chết hay không, thì bọn họ cũng mỗi người một ý kiến.
Dải đất hẹp này có một cái tên rất hay, là Đào Hoa Xuân Thủy.
Kỳ thực đến giờ Ngôn Khanh vẫn còn nhớ vài hình ảnh mang máng.
Ngày ấy trời đổ mưa tầm tã, bụi mưa giăng trắng xóa đất trời, xuân về đào nở nước non tơ. Tạ Thức Y trên tay còn xích sắt, mái tóc bù xù, hắn im lặng tiến lên phía trước.
Đường núi chật người. Người nào người nấy chụm đầu rỉ tai, ánh mắt họ hoặc cảm thông hoặc chế giễu, nhưng tất cả đều rõ ràng và lộ liễu.
Họ nói.
"Ta thấy Tạ Thức Y rất đáng thương, hắn đâu thể lựa chọn những chuyện này."
Họ nói.
"Đáng thương? Sao ngươi không thương thay cho Thiếu chủ đã chết."
"Cha ruột hắn hại con của chủ nhà họ Tạ, cha làm con gánh, không vô tội đi đằng nào."
Họ nói.
"Sai lầm của cha hắn cớ gì lại bắt hắn gánh chịu."
"Thôi nào, đừng cãi cọ nữa, nói chung đều là những kẻ đáng thương bị số phận trêu đùa."
Những ánh mắt kia xuyên thấu nước xuân, chọc thủng hoa đào, đáp lên sống lưng thẳng tắp của Tạ Thức Y. Những ánh mắt kia, dường như, cũng muốn xuyên qua xương tủy và linh hồn của hắn, nhìn xuống tội lỗi của hắn bằng cái vẻ kẻ cả trịch thượng, để rồi luận tội hắn.
Thị vệ xoay người đi xong thì lòng lại ngứa ngáy. Dù hắn ta sợ đàm luận về Tạ Ứng, nhưng vẫn không nén nổi tò mò, bởi bình thường chẳng ai dám tán gẫu mấy lời này hết.
Hắn động đậy cái cổ, xoay người, rồi mở lời bằng khuôn mặt lạnh: "Giờ nói chuyện này có ý nghĩa gì nữa. Những kẻ ác độc mà Tiên Tôn Độ Vi gặp phải ở thành Chướng về sau đều bị ngài ấy trả thù. Giờ đây thành Chướng cũng bị châm lửa thiêu gần như sạch sẽ, trở thành một tòa thành quỷ."
Ngôn Khanh thầm cười khẩy: Nào có, tiểu thiếu gia nhà họ Bạch của thành Chướng giờ vẫn sống yên ấm đấy thôi, tiện còn trở thành người trong lòng mà Tiên Tôn nhà các ngươi không nắm được trong tay.
Thấy Ngôn Khanh không đáp, thị vệ lại thấy bứt rứt. Con người cứ hay ti tiện như thế đấy, lúc người ta bay nhảy xung quanh thì mình lạnh nhạt, mà lúc người ta im như thóc thì mình lại không khóa được mồm.
Thị vệ ba hoa: "Hẳn Tiên Tôn Độ Vi rất căm hận cuộc tra khảo ở vách Bất Hối năm xưa. May mà cuối cùng ngài ấy vẫn sống, cũng có thể báo thù rửa hận."
Ngôn Khanh nghe vậy đã cười rất lâu, cười chán chê mới nói: "Ngươi nghĩ lúc ấy hắn rất hận à?"
Thị vệ: "Chẳng lẽ lại không. Sao mà không hận được, còn may đợt đó có không ít tu sĩ tới từ bên ngoài có thiện cảm với Tiên Tôn, xót thương cho ngài ấy rồi nói đỡ cho ngài ấy không ít. Coi như được an ủi phần nào."
Ngôn Khanh nằm nhoài bên cửa sổ, cười cứng cả bụng: "An ủi à? Ngươi thật sự nghĩ thế?"
Cảm thấy mình bị chế giễu, thị vệ thẹn quá hóa giận: "Cười cái gì! Vậy ngài nói thử xem Tiên Tôn Độ Vi đã nghĩ gì khi đó."
Bàn tay thon dài của Ngôn Khanh vuốt ve nhành hoa lạnh lẽo, khóe miệng giương lên, y chậm rãi nói: "Hắn ư? Khi ấy hắn muốn một chiếc ô."
Thị vệ sửng sốt: "Một chiếc ô?"
Ngôn Khanh kéo hoa lê, gật đầu: "Phải, hắn muốn một chiếc ô. Lúc bấy giờ hắn mất hết tu vi, kinh mạch đứt thành từng khúc, toàn thân chi chít vết thương. Lại thêm những chuỗi ngày đẵng đẵng trong buồng U Tuyệt, hết thảy thị giác thính giác đều gặp ảo giác. Mưa rơi trên người khiến hắn đau đớn, hắn cũng không thể nhìn ánh sáng mạnh, thế nên hắn cần một chiếc ô. Cần một chiếc ô thì kỳ lạ lắm sao?"
Thị vệ: "... Ngài giỡn ta?"
Ngôn Khanh: "Việc gì ta phải giỡn ngươi."
Thị vệ nghiến răng: "Làm sao Tiên Tôn Độ Vi có thể nghĩ đến thứ này."
"Nhưng hắn lại thật sự nghĩ đến nó." Ngôn Khanh bật cười, "Hơn nữa với Tạ Thức Y ngày ấy, thiện ý và ác ý của người đời, kỳ thật không khác gì nhau."
Có lẽ hắn chỉ thấy đều đáng ghét.
Bởi vì nguyên tội chân chính của Tạ Thức Y, xưa giờ vẫn đều là kiêu ngạo.
*
Trận thẩm tra bên vách Bất Hối cuối cùng được đặt dấu kết bởi một vị tu sĩ của Thượng Trùng Thiên tình cờ đi ngang qua. Lấy làm thương tiếc cho Tạ Thức Y, người này hứa hẹn vài lợi ích cho ngũ đại gia tộc để đổi lấy mạng hắn.
Núi xanh vời vợi, mưa bụi nhạt nhòa.
Tạ Thức Y đứng trong phòng chứa củi dột nước, vừa nghe trưởng lão quản sự dặn dò vừa thầm nghĩ- hắn cần một chiếc dù.
Trưởng lão quản sự nhẹ nhàng nói: "Ngươi đừng hận gia chủ, có trách hãy trách ý trời giỡn phận đi thôi. Hắn hận ngươi cũng là chuyện bình thường. Hiện giờ ngươi đã là người phàm, gặp hắn thì nhớ nấp đi."
Tạ Thức Y gật đầu. Hắn lại nghĩ, sau núi có khu rừng trúc, có lẽ có thể tự làm ô.
Trưởng lão quản sự thở dài nhìn thiếu niên tái nhợt trước mắt: "Thức Y, ta tin ngươi là người hiểu chuyện. Đợi khi vết thương lành, ngươi hãy sớm rời khỏi thành Chướng."
Tạ Thức Y mỉm cười nhận bọc quần áo mà trưởng lão đưa cho hắn, rồi hắn cụp mắt nói: "Cảm ơn."
Trưởng lão quản sự dẫn theo hai đệ tử rời đi.
Đệ tử nữ liên tục ngoảnh đầu nhìn hắn với ánh nhìn thương tiếc.
Đệ tử nam khinh miệt kéo áo nàng, nói: "Đi, nhìn cái gì."
Giọng nói khẽ khàng của nàng truyền tới cách màn mưa: "Ngươi không thấy Tạ sư huynh rất đáng thương sao?"
Đệ tử nam hỏi vặn lại: "Chẳng lẽ Thiếu tông chủ đã mất thì lại không đáng thương hả?"
Đệ tử nữ cắn môi: "Nhưng chuyện đó liên quan gì đến Tạ sư huynh, sao huynh ấy lại phải gánh mọi tội lỗi."
Đệ tử nam trợn trừng hai mắt: "Cha làm con trả là lý lẽ ngàn đời, tội của hắn là có một người cha như vậy."
Đệ tử nữ toan cãi thêm thì trưởng lão quay đầu, ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo khiến hai người lập tức im re.
Tạ Thức Y ôm quần áo, bình tĩnh nghe những lời bàn tán hắn đã nghe đến chai mòn đôi tai. Sau đó mới xoay người bước đi chưa được mấy bước, hắn đã vịn ngưỡng cửa mà lặng lẽ nôn khan. Rất lâu chưa có gì vào bụng làm hắn không thể nôn ra được thứ gì, chỉ là cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày không thể nào vơi được.
Cổ họng hắn như thiêu như đốt. Nhắm mắt lại là những khuôn mặt chi chít hiện lên, những kẻ trách trời thương dân, những kẻ mừng khi có người gặp họa.
Chúng nói hắn vô tội, chúng nói hắn có tội, chúng tranh luận với nhau không hồi kết.
Sắc mặt trắng bệch, khóe môi hướng xuống đầy chế giễu, hắn nhấc tay lau máu trên khóe miệng mình.
Khi đứng dậy, hắn nghe được giọng nói quen thuộc trong biển ý thức.
Là một giọng nói trong trẻo xen lẫn thứ âm điệu lười biếng: "Giờ ngươi định đi đâu?"
Lúc này Tạ Thức Y mới trút bỏ lớp ngụy trang, để lộ chút mệt nhoài và yếu ớt, hắn nhẹ nhàng nói: "Ta không biết."
*
Sau đó họ dùng trúc làm dù, khởi hành đến châu Lưu Tiên.
*
Có lẽ bởi sống lại khiến tâm trạng bồn chồn, tối đó về giường, Ngôn Khanh nằm mơ thấy một vài chuyện liên quan tới Tạ Thức Y.
Kỳ thực tu hú chiếm tổ hay sinh ra đã ngậm thìa vàng thì đều chỉ là lời đồn đoán. Gia chủ nhà họ Tạ quen thói đàng điếm chơi bời, cả đời không lập thê chỉ nạp thiếp, con cái có hằng hà sa số nên lão cũng chẳng dấy lên nổi tình cảm gì với những đứa con đã chết.
Tạ Thức Y chiếm được thứ gì thì cũng là do hắn tranh đoạt từng bước trong cái phủ họ Tạ ngấu nghiến lẫn nhau.
Ban đầu, bọn họ sống trong căn phòng dột mái, ẩm ướt quanh năm.
Năm bảy tuổi, Tạ Thức Y học cách ngự kiếm, không có sư phụ hướng dẫn nên hắn chỉ đành dùng biện pháp ngu xuẩn nhất, là giẫm lên kiếm mà nhảy xuống từ trên mái nhà. Cũng may người tu tiên da thịt cứng cáp, nếu không hắn đã chết đi chết lại đến nghìn lần.
Một lần ngoài ý muốn, mắt Tạ Thức Y bị đá chọc vào sau khi nhảy xuống. Dù không đến nỗi mù nhưng cũng phải mất rất lâu để hồi phục, mắt bị vải đen băng lại, không thấy thứ gì.
Mà yêu cầu tuyển người của Đăng Tiên các vào một tháng sau, là phải biết ngự kiếm. Thời gian cấp bách, Tạ Thức Y chỉ có thể vận dụng ý chí kiên cường lên cái xác tàn tạ của mình, ngày qua ngày đều mò mẫn trèo thang lên mái nhà, kết quả là bôi ra thêm được không ít vết thương.
Ngôn Khanh hờ hững đứng nhìn, không thèm quan tâm đến hắn. Khi ấy bọn họ chướng mắt lẫn nhau- hai thiếu niên kiêu ngạo không thể hài hòa chung sống trong cùng một thân xác.
Nhưng nếu Tạ Thức Y trọng thương hôn mê thì Ngôn Khanh cũng sẽ bị động gánh cùng nỗi đau với hắn. Cơn đau này chẳng khác nát thịt tan xương, khiến y phải than trời chửi đất.
Sau nhiều lần đau đớn quá độ, Ngôn Khanh không chịu nổi nữa mà bực mình mở miệng: "Tạ Thức Y, dừng lại."
Tạ Thức Y hoàn toàn phớt lờ y.
Ngôn Khanh hít sâu một hơi: "Tạ Thức Y, rẽ trái, ngoảnh mặt về hướng đông."
Tạ Thức Y hơi ngừng chân nhưng vẫn không để bụng.
Ngôn Khanh xù lông: "Ngươi sắp đâm thẳng vào một khúc gỗ, có muốn chết cũng tìm cách chết khoan khoái tí được không hả!"
Tạ Thức Y lạnh giọng: "Liên quan gì đến ngươi."
Ngôn Khanh lạnh giọng hơn: "Nếu không phải ngươi chết cũng sẽ kéo theo ta hồn phi phách tán, thì ta thèm vào mà quan tâm đấy."
Tạ Thức Y: "Vậy thì đừng quan tâm."
Ngôn Khanh: "Cút!"
Với Tạ Thức Y, Ngôn Khanh là một cô hồn dã quỷ lăm le ý định chiếm đoạt thân xác hắn, thế nên hắn ghét mỗi một câu nói phát ra từ miệng đối phương.
Với Ngôn Khanh, Tạ Thức Y là một tên ôn thần luôn kéo y đi chịu thương chịu chết, khiến y hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương.
Tạ Thức Y từ nhỏ đã ngoan cường không sợ chết, như một kẻ điên. Nhiều lần Ngôn Khanh cưỡng ép chiếm đoạt thân thể Tạ Thức Y vì sợ chết, nhưng chẳng bao lâu sau đã lại bị đoạt về. Quá trình giành giật sẽ khiến hai người thương tích đầy mình, không ai được vui vẻ. Thế nên xoay đi xoay lại, căm ghét hận thù trong hai người chỉ ngày một lớn dần thêm.
Tạ Thức Y hận y là đúng, nhưng chuyện xuyên vào cơ thể hắn cũng hoàn toàn là tai bay vạ gió ập lên đầu Ngôn Khanh.
Khi ấy y mất trí nhớ, tâm tính cũng là trẻ ranh như Tạ Thức Y thì còn bàn phải trái con khỉ, y chỉ biết mình không muốn chết!
"Tạ Thức Y, chúng ta nói chuyện đi."
Ngôn Khanh cố nén giận.
Trời đêm hè cao mà trong trẻo, dải ngân hà xa xôi rắc đầy vì sao lấp lánh. Giọng của y vang lên rõ ràng giữa không gian vắng lặng.
Ngôn Khanh bình tĩnh nói: "Đợt tuyển chọn của Đăng Tiên các sắp diễn ra rồi, ngươi cứ làm nhiều ăn ít kiểu này thì không học ngự kiếm nổi đâu."
Tạ Thức Y yên lặng giữa đêm đen, sống lưng yếu ớt nhưng kiên cường.
"Ta biết ngươi ghét ta." Nói đến đây Ngôn Khanh lại trào phúng: "Dễ hiểu thôi, dù sao ta cũng chẳng ưa ngươi. Nhưng giờ ngươi chết thì ta cũng không có lợi, nên ngươi có thể tin ta."
Ngôn Khanh phải tiếp tục hít sâu mới có thể nhả chữ thong dong: "Ta nhìn được, Tạ Thức Y, để ta dẫn đường."
Ngôn Khanh đã dùng toàn bộ kiên nhẫn của mình để thốt ra lời khi ấy, nói xong y chỉ xụ mặt không muốn phát biểu gì thêm.
Giẫm trên mái ngói vỡ nát và lung lay, khuôn mặt với miếng vải đen bịt mắt của Tạ Thức Y trông lại càng thêm tái nhợt. Hắn nắm chặt tay, tay hắn tím xanh những vết thương hoặc đã kết vảy hoặc còn chảy máu, mỗi cơn gió lùa qua đều làm hắn rùng mình vì đau đớn.
Mái nhà rất lặng. Đây là nơi yên tĩnh nhất trong phủ nhà họ Tạ, dăm bữa nửa tháng cũng không có người ghé tới.
Không biết bầu không khí im lặng đã trôi qua bao lâu.
Thiếu niên gai nhọn đầy mình rốt cuộc mở miệng, giọng nói của hắn nhẹ nhàng tan theo gió.
"Ngươi nói, đi hướng nào."
Ấy là lần đầu y làm hòa cùng Tạ Thức Y, trên mái nhà luyện kiếm của năm bảy tuổi.
Hiện giờ nhớ lại, ấn tượng sâu nhất trong y lại chỉ là mớ dây leo bám trên mái nhà.
Rễ liền rễ, thân quấn thân, sóng xanh dập dờn như trải dài vô tận.
Hôm sau Ngôn Khanh dậy rất sớm, giấc mộng đêm qua làm tinh thần y không mấy tốt đẹp.
Ngôn Khanh vừa day huyệt thái dương vừa cười tự giễu, quả nhiên mình không nên gặp mặt Tạ Thức Y.
Sáng sớm tinh mơ, phía đông mới chỉ là một lớp màn trắng bạc nhạt màu.
Ngôn Khanh dắt cẩn thận quần áo, buộc tóc, cầm chiếc quạt xếp trên bàn và mở cửa sổ. Hoa lê lả tả như tuyết ngoài không trung. Người thị vệ ôm kiếm ngủ gục dưới bóng cây lê. Tối qua trong lúc huyên thuyên, Ngôn Khanh đã mượn hương hoa hạ thuốc mê cho hắn, thuốc mê phân tán khắp nơi, ắt hẳn những người canh gác ngoài điện Kinh Hồng đều gục ngã.
Ngôn Khanh không muốn diễn theo tình tiết truyện, đời này của y chưa bị Ma thần cản trở; thế nên trời cao biển rộng, bốn bể là nhà.
Treo mình dưới mái hiên, con dơi ngủ chảy cả nước miếng, Ngôn Khanh phải dùng quạt gõ cho một cái thì nó mới chịu dậy.
Ban đầu nó cứ lớ ngớ một hồi, hoàn hồn nó lại giận điếng người mà đập loạn đôi cánh: "Quỷ tha ma bắt ngươi đi! Rốt cuộc ngươi hạ thứ bùa chú ác độc nào cho bổn tọa! Sao bổn tọa cứ vô cớ đến tìm ngươi! Thả ta đi! Nghe rõ chưa hả thả ta đi! Nếu không ngươi đừng hòng sống tốt!"
Ngôn Khanh ếm ngay cho nó một chú pháp cấm ngôn.
Con dơi: "..." Đáy lòng bùng nổ.
Ngôn Khanh mỉm cười: "Ở cạnh ta thì ngậm miệng cho ta."
Con dơi: "..." Đáy lòng bùng nổ điên cuồng.
Áo xanh Ngôn Khanh lướt qua cỏ thơm mơn mởn sương sớm, hướng về phía chân núi.
Một lúc lâu sau khi lời nguyền im lặng được phá giải, con dơi chộp vai y, hỏi: "Ngươi định đi à?"
Ngôn Khanh: "Ừ."
Con dơi sung sướng: "Hay lắm, bổn tọa đã chương mắt cái đất lụi bại của phái Hồi Xuân này lâu lắm rồi. Để bổn tọa dẫn ngươi về chỗ ở xưa kia, cho ngươi chiêm ngưỡng cảnh đời."
Ngôn Khanh nói: "Xưa kia ngươi ở đâu?"
Con dơi ưỡn ngực: "Nghe đến châu Lưu Tiên bao giờ chưa. Một trong ba châu của Thượng Trùng Tiên đấy! Cửu đại tiên môn ở châu Nam Trạch, Tam đại thế gia ở châu Tử Kim, rồi đến nhà ta ở châu Lưu Tiên!"
Ngôn Khanh giễu cợt: "Châu Lưu Tiên chẳng phải là nơi nối liền giữa nhân gian và Thượng Trùng Thiên à? Không có trở ngại gì, ra vào tùy ý, người quỷ đến được tất."
Ngẫm nghĩ hồi lâu, con dơi cố gắng cứu vãn danh dự của mình: "Nhưng ta có động phủ ở châu Lưu Tiên."
Ngôn Khanh: "Thời buổi này cái lỗ đào đại trong núi cũng được coi là động phủ à?"
Con dơi: "... Ngươi hiểu khỉ!"
Ngó lơ con dơi tức giận, Ngôn Khanh tiếp tục đi trên con đường mây mờ mù mịt, hướng về phía rặng núi trùng điệp xanh ngát đằng xa.
Con dơi: "Ngươi định đi đâu?"
Ngôn Khanh: "Đi đến đâu hay đến đấy."
Con dơi: "Hay là đến Ma vực?"
Ngôn Khanh: "Bỏ qua Ma vực đi." Ở chán rồi.
Con dơi lầm bầm: "Biết ngay ngươi không có gan mà." Con dơi đập cánh hai phát rồi bỗng hiến kế: "Hay là đến biển Thương Vọng đi!"
Biển Thương Vọng ở cuối Cửu Trùng Thiên. Là một nơi mịt mờ vô tận, với sương mù nồng đậm hàng năm, không thể dùng pháp thuật gì xua đi được. Suốt hàng nghìn năm qua, chưa từng có người nào có thể vượt qua biển Thương Vọng để thấy được cảnh bên kia bờ.
Nghe đến đây Ngôn Khanh hơi dừng bước.
Con dơi phấn khởi: "Sao! Động lòng đúng chứ! Chúng ta đến đó xem sương mù cũng hay mà!"
Ngôn Khanh không đáp, chỉ là khóe môi tràn ra một nụ cười không rõ ý tứ. Đoạn y lại lười biếng nói: "Biển Thương Vọng à?"
Con dơi: "Đúng đúng đúng, có phải ngươi cũng muốn đến từ lâu không?"
Ngôn Khanh lắc đầu: "Không, chỉ là nghĩ đến một người chết ở đó."
Con dơi bĩu môi: "Hẳn là năm nào chẳng có nhiều người chết trên biển Thương Vọng."
Ngôn Khanh: "Ừ."
Y không đọc cái kết của cuốn [Tình yểm] nọ, bởi ban đầu sờ đến nó cũng chỉ để điều tra ngọn nguồn cơn sa ngã của cô em họ mà thôi. Thế nên y đã ngừng đọc ngay khi Tạ Thức Y bỏ mạng.
Truyện kể rằng Tạ Thức Y sẽ chết ở biển Thương Vọng.
Một mảnh si tình, đến cái chết cũng là chết trong tay người mình thương nhớ.
Hắn vì Bạch Tiêu Tiêu mà hủy đạo Vô Tình, mà nghiền tâm Lưu Ly, rồi bị đuổi khỏi tông môn đi lang bạt đầu đường xó chợ.
Cuối cùng chỉ nhận được một kiếm ngấn lệ từ tay Bạch Tiêu Tiêu.
Bạch Tiêu Tiêu nước mắt như mưa: "Ngươi hận ta đi Tạ Ứng. Ta tiếp cận ngươi là có mục đích từ đầu. Tất cả những gì ngươi trả giá vì ta đều là do ta cố tình lợi dụng."
Bạch Tiêu Tiêu nức nở: "Dù ngươi cứu ta nhiều lần, dù ngươi giúp ta nhiều lần đến thế. Nhưng ngươi giết cha mẹ ta. Tạ Ứng, thù diệt môn sao mà không trả được."
Tác giả cuốn [Tình yểm] hoàn toàn có tư cách để gọi câu chuyện của mình là "cẩu huyết ngược luyến". Khi ấy Ngôn Khanh đã đọc lướt rất nhanh. Trên thực tế, quan điểm của y vẫn rất lý tính khi so với một độc giả không ưng nổi cuốn truyện này. Không ai đáng để thông cảm cả.
Để giờ đây nhớ lại nội dung, Ngôn Khanh vừa nghiền nát đóa hoa trên tay vừa mỉa mai nghĩ.
Tạ Thức Y, ngươi mà cũng có ngày hôm nay.
Nét mặt của y làm con dơi hoảng sợ: "Ngươi làm sao đấy? Không đi thì thôi, gì mà phải hằm hằm ra thế."
Ngôn Khanh: "Ngươi ăn cháo bao giờ chưa?"
Cơn dơi: "Sao tự dưng ngươi hỏi chuyện này."
Ngôn Khanh: "Vì bỗng muốn ăn thôi."
Sách nói một bát cháo ươm mầm tình ái, Tạ Thức Y thật sự là người nhạy cảm và thiếu thốn tình yêu đến vậy sao? Theo cách diễn giải này thì một người ở bên Tạ Thức Y, cùng chịu đói chịu lạnh hết mấy thập niên như y cũng có tư cách để hắn gọi một tiếng "cha" chứ.
Một cú ra đòn chủ chốt khác trong quyển truyện này chính là "cứu rỗi", vai chính thụ là "ánh trăng sáng" trong lòng vô số người. Nếu đã chưa từng hiểu thì Ngôn Khanh cũng sẽ không dày công chiêm nghiệm tính chặt chẽ của sự kiện này. Nhưng bởi hiểu tính Tạ Thức Y, nên y càng nghĩ càng thấy không hợp lý.
Có lẽ không hợp lý chỉ là thứ yếu thôi, chính yếu phải là, y không muốn Tạ Thức Y rơi vào kết cục này.
Không muốn hắn bị chúng bạn xa lánh thêm lần nữa.
Không muốn hắn lại một lần rơi vào trần ai.
Dải đường Xuân Thủy Đào Hoa quá dài, không muốn hắn phải đi qua lần nữa.
Làn gió mênh mang mà lưa thưa tràn qua đầu ngón tay Ngôn Khanh.
Tại cổng núi, Ngôn Khanh xoay người: "Về thôi."
Con dơi: "???" Con dơi vỗ cánh trong bối rối: "Sao lại đổi ý? Về làm chi?"
Ngôn Khanh: "Về xem kịch."
Con dơi: "Hả? Kịch gì? Kịch của ai?"
Ngôn Khanh phất tay áo, y phục lướt thướt như mây: "Là kịch của 'phu quân' tương lai của ta."
_________
Tác giả có lời: Đã bảo là song hướng thầm mến mờ, chẳng qua Ngôn Khanh không nhận ra thôi. Ha ha ha.