Ngôn Khanh cũng hiểu đừng nên gây hấn với Tạ Thức Y khi đầu óc không tỉnh táo.
Hình như Tạ Thức Y đã phát hiện ra mọi lỗ hổng trong lời nói của y từ ngày đầu gặp lại, nhưng lười vạch trần.
Để đến nay, bằng giọng nói nhẹ tênh, hắn hỏi câu nào câu nấy trúng tim đen, làm Ngôn Khanh cảm giác như thể bị con sâu cắn cho một phát không đau không ngứa. Hơi lạnh mà gió tuyết ngang qua hành lang mang đến dội tỉnh đầu óc mơ màng của Ngôn Khanh.
Không hổ là tâm Lưu Ly thanh khiết, y thầm nghĩ.
Ba câu hỏi tưởng chừng không có sự liên kết với nhau, nhưng lại có thể moi ra được sự thật đằng sau miễn là có được câu trả lời.
Hiển nhiên Ngôn Khanh từ chối trả lời, thay vào đó còn phản kháng: "Sao ta hỏi ngươi một câu mà ngươi lại được hỏi những ba câu?"
Tạ Thức Y không đáp, cũng không nói với Ngôn Khanh rằng người khác đều phải đổi mạng mới lấy được một câu trả lời từ hắn. Một khi không muốn trả lời, hắn không nói dối, cũng không lảng tránh, mà sẽ có vô vàn phương pháp khiến kẻ đặt câu hỏi phải câm mồm. Chẳng qua để đối phó với Ngôn Khanh thì phương pháp cũng cần phức tạp hơn đôi chút.
Tạ Thức Y không lấy làm ngạc nhiên trước thái độ của Ngôn Khanh, hắn mỉm cười và bình tĩnh nói: "Ngôn Khanh, lần sau, chưa nghĩ ra cái giá để trả thì đừng thăm dò ta tùy tiện." Rồi hắn thu gai, lại nói: "Vào đi thôi."
Ngôn Khanh ném Bất Đắc Chí cho hắn: "Trông con chim thối này hộ ta, đừng để nó bay ra ngoài phá hỏng danh tiếng của ta."
Bất Đắc Chí: "?"
Tạ Thức Y trầm lặng nhận lấy Bất Đắc Chí nay đã không còn thiết sống.
Ngôn Khanh bước trên nền tuyết mỏng tiến vào rừng hoa mơ, làm cất lên tiếng vang khe khẽ. Tiếng vang lại làm chim tước giật mình, cành đen lay động, một cánh hoa mơ đẫm tuyết rơi lên mặt Ngôn Khanh, kéo theo hơi lạnh khiến y run lên nhè nhẹ.
Y gỡ cánh hoa mơ từ trán xuống, vừa ngậm trong môi vừa âm thầm bới móc Tạ Thức Y.
Này thì gay gắt, này thì học một biết mười.
Hồ nước lạnh nằm ở trung tâm rừng hoa mơ trên đỉnh Ngọc Thanh, nơi này tọa lạc phía dưới một vách núi không cao, ngay chính giữa đất trời ngập tràn băng tuyết, vậy mà lại có thảm cỏ xanh lưa thưa bên cạnh.
Ngôn Khanh chỉnh trang đầu tóc rồi thoải mái thoát y, bước một chân xuống hồ. Sau khi sống lại y chỉ từng mượn vũng nước mưa soi dáng vẻ bản thân một lần, mà lần ấy còn vội vàng nên không nhìn được kỹ, giờ mới có tâm trạng quan sát cẩn thận hơn.
Hồ nước lạnh có thể gột rửa toàn bộ ô uế, bao gồm cả dơ bẩn tích tụ trong kinh mạch.
Do đó, làn da của y cũng trắng óng dần lên theo những sợi tơ đen bị loại bỏ dần khỏi cơ thể để rồi bị hồ nước ăn mòn.
Dưới mái tóc ướt đượm, y cúi đầu nhìn bóng mình hắt lên trên mặt nước. Mặt hồ như gương soi ra khuôn mặt thiếu niên đẹp như ánh trời hửng sáng với đường nét tinh xảo và cặp mắt đào hoa.
Ngôn Khanh bình tĩnh chạm lên tai mình, sợi chỉ đỏ giữa những ngón tay ướp nhẹp, rủ xuống xương quai xanh.
Sự hồi sinh của y trên cơ thể Yên Khanh chứng minh rằng Yên Khanh đã chết khi quỳ gối trước từ đường.
Cái chết của Yên Khanh là bí mật. Mà nguyên nhân Ngôn Khanh sống lại cũng là một ẩn số.
Tuy nhiên, từ trong thâm tâm y luôn cho rằng tất cả những sự kiện này đều không tránh khỏi liên quan với Ma thần.
Ngôn Khanh nhìn sợi dây đỏ, con ngươi thẫm lại che giấu toàn bộ cảm xúc.
*
Nhà họ Ân, tông Lưu Quang.
Đất trời rét buốt. Một trận gió lớn cuốn qua từ đường nhà họ Ân làm lay động phướn linh và thổi thốc hoa giấy trắng.
Những xấp vàng mã phần phật trên hai chiếc quan tài nằm chính giữa.
Phu nhân của Tông chủ tông Lưu Quang đang quỳ trước quan tài nặng nề bằng gỗ đàn hương, bà ta mặc áo trắng, đầu đội hoa trắng, sắc mặt tái mét.
Lão già bên cạnh lên tiếng an ủi: "Phu nhân, Hồn đăng của hai vị Thiếu tông chủ Ân Quan, Ân Hiến đã tắt. Người chết không thể sống lại, phu nhân hãy nén bi thương, đừng vì vậy mà làm tổn hại đến thân thể mình."
Tông chủ phu nhân nghẹn ngào, bờ vai run rẩy đã làm toát lên nỗi bi thương tột cùng của bà ta.
Bên cạnh bà, Ân Liệt- Tông chủ tông Lưu Quang đang đứng chắp tay.
Ân Liệt có ngoại hình trung niên, mặt mũi thiên về hung dữ, ký hiệu củ ấu giữa ấn đường đỏ đậm hơn bất kể một ai khác; y phục màu đen lồng lộng theo gió rét, khuấy động ánh trăng vàng và những vì sao lấp lánh.
Ân Liệt bình tĩnh nói: "Khóc cái gì." Gã hướng cặp mắt ưng lạnh lẽo nhìn hai cỗ quan tài, như thể chúng không phải con trai gã, mà là hai người ngoài xa lạ.
Tông chủ phu nhân nghe vậy ngẩng phắt đầu: "Ta khóc cái gì!? Đây là đứa con trai ta hoài thai mười tháng mới sinh ra! Sao ta không được khóc!" Căm hận bị đè nén trong lòng bà ta suốt cả chặng đường như tìm được lối thoát, cặp mắt bà ta đỏ au: "Ân Liệt, ta đã bảo ngươi đừng dính líu đến nhà họ Tần, ngươi lại bỏ ngoài tai. Giờ thấy rồi chứ, đây chính là cái giá phải trả- con ruột của ngươi, hai đứa con ruột của ngươi cứ thế chết tức tưởi trong tay Tiên minh! Trong tay Tạ Ứng!"
Khóe mắt lệ nhòa, bà ta run lên bần bật: "Các con ta chết tức tưởi như vậy, mà chúng ta vẫn không thể bất mãn, không thể dị nghị, không thể trả thù!" Tông chủ phu nhân càng nói càng kích động, bà ta gào khàn cả giọng: "Ân Liệt! Ngươi đã thỏa mãn chưa?"
Lão già thở dài, tiến lên phía trước: "Sức khỏe phu nhân không tốt, xin đừng tức giận hại thân."
Hất văng tay lão, tông chủ phu nhân khuỵu xuống nghẹn ngào.
Ân Liệt cười khẩy đầy khinh miệt: "Hạng đàn bà hạn hẹp."
Lời nói này khiến tông chủ phu nhân đỏ ngầu cặp mắt: "Ân Liệt, ngươi đã không đấu lại Tạ Ứng thì đừng lôi con ta đi chịu chết!"
Ân Liệt cũng nổi giận: "Câm mồm! Đàn bà như ngươi biết cái gì!"
Tông chủ phu nhân nói: "Ta biết cái gì? Ta biết quyền lợi của Tiên minh trải rộng trên khắp châu Nam Trạch, ta biết địa vị của Tạ Ứng hiện nay không ai thay thế được. Tiên minh không thể duỗi tay đến tận nhà họ Tần ở châu Tử Kim xa xôi, nhưng chúng ta thì ở tông Vong Tình, nơi mà Tạ Ứng có thể tùy tay giết hại! Ân Liệt, một ngày nào đấy kiếm Bất Hối sẽ giáng xuống đầu ngươi!"
Bốp!
Ân Liệt nổi gân xanh, thẹn quá hóa giận mà vung cho vợ một bạt tai, thế rồi gã lăng mạ: "Đê tiện! Ta bảo ngươi câm mồm!"
Tông chủ phu nhân hét lên, bụm mặt quay đầu đi chỗ khác.
Lão già là nô bộc trung thành của nhà họ Ân, chứng kiến cảnh tượng thế này lão cũng không biết phải làm sao mới đúng. Cuối cùng lão chỉ đành run rẩy bước lại đỡ Tông chủ phu nhân và lo lắng nói: "Hay là phu nhân về nghỉ ngơi trước đã, cứ để tôi túc trực bên linh sàng hai vị Thiếu tông chủ."
Tông chủ phu nhân vẫn khóc lóc tỉ tê.
Lúc này, có làn gió thổi lay lá cờ phiên, một người từ đâu bước vào từ đường nhà họ Ân. Kẻ mới đến chậm rãi cười nói bằng chất giọng thanh trong: "Phu nhân, suy nghĩ của bà cũng thật kỳ ba, bà không đi trách Tạ Ứng kẻ đã giết con mình mà lại ở đây bới móc Ân Tông chủ làm gì?"
Họa tiết hoa mơ trắng điểm trên nền áo đỏ, kết hợp cùng với mặt nạ bạc- là người nhà họ Tần đến từ châu Tử Kim.
Ân Liệt lập tức nói sau thoáng ngạc nhiên: "Tần công tử."
Tam công tử nhà họ Tần- Tần Trường Hi cúi đầu như thương cảm như thở dài: "Tông chủ phu nhân, nếu bà thật sự đau lòng trước cái chết của hai đứa con mình, thì nên giết chết Tạ Ứng báo thù cho họ."
Tiếng khóc của Tông chủ phu nhân im bặt, bà ta cắn chặt răng và run rẩy nhìn gã.
Tần Trường Hi cầm quạt xếp trong tay, nhẹ nhàng nói: "Tạ Ứng lòng dạ khó lường, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu còn mặc cho y tiếp quản Thượng Trùng Thiên thì thảm kịch nhân gian kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như phu nhân bây giờ, sẽ còn phải tiếp diễn đến bao giờ không biết nữa. Ta thấy, việc cần kíp lúc này của Cửu đại tông chính là kéo y xuống khỏi thần đàn trên điện Tiêu Ngọc đấy."
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Tông chủ phu nhân cắn môi, tay nắm chặt quần áo, tuy nhiên đã bớt phần cảnh giác.
Tần Trường Hi tiến lên, ngón tay lướt qua hoa giấy trắng trên quan tài, mặt nạ bạc đã che đi vẻ mặt nhưng không giấu nổi giọng nói trầm thấp bi thương của gã: "Phu nhân, ban nãy bà đã nói sai rồi. Nhà họ Tần tuy ở châu Tử Kim nhưng cũng không may mắn tránh thoát. Đường đệ Trường Phong Trường Thiên của ta đều chết trong tay Tiên minh một ngày trước. Ngoài ra còn có Lạc Nhai và Thành Tuyết nhà họ Tiêu ở kênh Linh."
Yên lặng chốc lát, Tần Trường Hi mới lại nói tiếp: "Quả nhiên là phong cách của Tạ Ứng. Bế quan trăm năm, vậy mà chuyện đầu tiên y làm sau khi xuất quan lại là giết chết sáu người, sáu người này không ai không phải người thân máu mủ ruột già của chúng ta."
Ân Liệt nghe đến đây thì sửng sốt, gã nhíu chặt mày: "Nhà họ Tần và họ Tiêu cũng có người bỏ mạng?"
Tần Trường Hi đáp: "Phải."
Ân Liệt: "Sao Tạ Ứng dám tuyệt..."
"Tạ Ứng thì có gì mà không dám?" Tần Trường Hi vặc lại, cặp mắt lộ ra ngoài mặt nạ bạc trông đầy giễu cợt: "Ân Tông chủ, chẳng lẽ ngài đã quên cái đêm y tiến vào điện Tiêu Ngọc à? Kiếm Bất Hối lấy đầu ba trưởng lão, máu nhuộm đỏ thẫm bậc thềm ngoài điện. Còn Tạ Ứng, y vừa lau máu trên thân kiếm, vừa chậm rãi bước lên."
Nghe gã nhắc lại chuyện cũ ở điện Tiêu Ngọc, Ân Liệt lập tức lặng im, chỉ có bàn tay giấu dưới ống tay áo là siết chặt đến trắng bệch.
Đêm đẫm máu ở điện Tiêu Ngọc ngày ấy như mới xảy ra ngay tối hôm qua.
Tạ Ứng quá trẻ, lại quá nghiêm. Thế nên lúc ấy ngoại trừ Lạc Trạm- Tông chủ tông Vong Tình và cũng là sư phụ hắn ra thì tám vị Tông chủ còn lại hầu như không vị nào bằng lòng để một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch trên cơ mình.
Bát đại Tông chủ nể mặt Lạc Trạm nên chỉ ngấm ngầm phản đối, còn ba vị Thái thượng trưởng lão của môn Phù Hoa lại hạch sách Tạ Thức Y thẳng thừng.
Có Kính Như Ngọc khuyến khích, ác ý của họ đối với Tạ Ứng đã sắp tràn khỏi mắt. Họ bắt đầu giở đủ chiêu trò nào la lối chơi đểu, nào nhân danh tuổi tác để chất vấn Tạ Ứng lấy tư cách gì ngồi trên điện Tiêu Ngọc.
Tạ Ứng đứng giữa đám đông, hững hờ ngước mắt, để rồi chứng minh tư cách của mình bằng hành động rất nhanh sau đó.
Không ai lường được hắn sẽ ra tay, cũng như không ai tưởng tượng nổi cơn cuồng nộ điên rồ thấm đẫm trong xương của một kẻ có bề ngoài đẹp đẽ và bình lặng.
Tạ Ứng ngày ấy đã đạt đến tu vi hóa thần kỳ cuối, do đó khi kiếm Bất Hối được rút ra ngoài tay áo, ánh kiếm sắc lạnh đã ngưng kết thành gió tuyết rợp trời.
Chỉ trong khoảnh khắc, ba vị trưởng lão còn giương nanh múa vuốt đã đầu-thân chia lìa.
Máu phun ba thước, bắn thẳng đến dưới chân Tạ Ứng, trải đẫm một đoạn đường.
Máu đỏ bắn lên mặt Tạ Ứng, cũng văng lên bộ móng diễm lệ của Kính Như Ngọc.
Kính Như Ngọc đứng phắt dậy, căm hận và thịnh nộ bừng bừng trong mắt khi ả gào to tên Tạ Ứng.
Nỗi kinh hoàng ập xuống mọi kẻ có mặt.
Ngay sau đó, vô số đệ tử Tiên minh trong bóng tối đồng loạt đứng lên, uy áp tràn tứ tán.
Cơn ớn lạnh từ điện Tiêu Ngọc lặng lẽ bao trùm toàn bộ trời đất, thiên hạ phút chốc tĩnh như tờ.
Đến bây giờ, Ân Liệt vẫn còn nhớ rõ rất nhiều tình tiết vào đêm ấy.
Nhớ trường minh đăng lần lượt được thắp lên.
Nhớ đầu lâu lăn lóc.
Nhớ ba cặp mắt mở trừng trừng.
Nhớ thềm ngọc óng ánh hướng lên trên.
Nhớ Tạ Ứng hờ hững dùng tay lau máu trên mình kiếm.
Nhớ hắn- từng bước một- bước lên trên.
Tiếng bước chân rất chậm, rất chậm. Giao sa sợi phách lướt qua xác chết và máu bẩn, nhưng vẫn không nhiễm bụi trần, để đến cuối cùng chỉ lưu lại cho những kẻ phía sau một bóng lưng lạnh lẽo.
Vạt áo màu tuyết của hắn im lặng trùm lên bậc thềm nhuốm máu, và từ đây, cũng trở thành bóng đen sâu thẳm trùm lên khắp Thượng Trùng Thiên mà vĩnh viễn không thể nào tránh thoát.
Có tiếng Tần Trường Hi nói bên tai: "Ân Tông chủ, ngài nói xem, có chuyện gì Tạ Ứng không dám làm đây."
Đúng lúc này, một tiếng cầu cứu sốt sắng từ bên ngoài truyền tới.
"Tông chủ! Tông chủ! Mau cứu Thiếu tông chủ với!"
Ân Liệt hoàn hồn từ hồi tưởng, thấy rõ người đến xong thì sửng sốt: "Thừa Ảnh?"
Thừa Ảnh đã cấp tốc đưa Ân Vô Vọng về tông môn sau khi rời khỏi đại trận lồng chim. Bất Hối kiếm ý xuyên vào đường sinh mệnh khiến Ân Vô Vọng yếu ớt đến nỗi chỉ còn hơi thở cuối cùng. Gã được Thừa Ảnh cõng đến trước từ đường, mặt tái mét, môi trắng bệch, dấu ấn hình củ ấu giữa hai lông mày bị phủ một tầng sương mong mỏng.
Tông chủ phu nhân đang nghẹn ngào dưới đất nghe được lời Thừa Ảnh liền loạng quạng đứng dậy trong bàng hoàng, ra cửa thấy Ân Vô Vọng đã gần hấp hối, bà ta lập tức nhào tới, kêu khóc bi thương: "Vô Vọng! Vô Vọng! Vô Vọng con làm sao thế?"
Bà ta vừa mất hai đứa con, giờ đây hoàn toàn không thể chịu được nỗi đau mất thêm người thân nữa.
Ôm Ân Vô Vọng mà nước mắt như mưa, bà ta xẵng giọng chất vấn Thừa Ảnh: "Thừa Ảnh! Ta sai ngươi đến phái Hồi Xuân đón người! Ngươi đón thế nào vậy hả!" Căm hận cuồn cuộn trong ánh mắt bà ta: "Có phải tại lũ người của phái Hồi Xuân không! Có phải chính đám người phàm đê tiện đấy đã khiến Vô Vọng thành ra thế này không------- Ta phải phanh thây bọn chúng!!!"
Thừa Ảnh run lên, đáp khẽ: "Không phải, thưa phu nhân. Kẻ khiến Thiếu tông chủ ra nông nỗi này, là Tạ Ứng."
Từ đường lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiếng rống đau đớn của Tông chủ phu nhân mắc nghẹn nơi cổ họng, thân mình bà ta run bần bật như hoa trong gió, ngón tay co giật, cuối cùng chỉ biết ôm chặt Ân Vô Vọng, vùi đầu vào bả vai gã mà khóc thành lời.
Ân Liệt cứng đờ, nét mặt hoàn toàn không thay đổi ngay cả khi thấy Ân Vô Vọng hấp hối cũng bắt đầu nứt toạc: "Tạ Ứng? Sao các ngươi lại gặp Tạ Ứng?!"
Trước đó bất luận là Ân Quan Ân Hiến hay bốn kẻ đã chết ở châu Tử Kim, thì đều do người của Tiên minh ra tay. Tạ Ứng chưa từng lộ mặt, hắn chỉ ngồi nhàn nhã trên điện Tiêu Ngọc và sắp đặt bàn cờ. Tại sao kẻ phế vật nhất trong đám con cháu của gã lại gặp phải Tạ Ứng.
Thừa Ảnh nhễ nhại mồ hồi, đáp đúng sự thật: "Hồi bẩm Tông chủ, Tạ Ứng đi điều tra chuyện Tử Tiêu. Sau khi chạm trán hắn ở nơi đó thì hắn đả thương Thiếu tông chủ. Hắn bảo ta truyền lời đến ngài, mời ngài ngày mai đến điện Tiêu Ngọc gặp hắn, để... cho hắn một lời giải thích."
Ân Liệt sửng sốt: "Chuyện Tử Tiêu!?"
Thừa Ảnh sợ hãi gật đầu.
Ân Liệt trừng gần nứt mắt: "Các ngươi đến phái Hồi Xuân?"
Hoàn toàn không biết vì sao Tông chủ lại giận dữ, Thừa Ảnh run giọng trả lời: "Bẩm, phải."
Ân Liệt nổi cơn thịnh nộ, gã xoay người đi thẳng đến chỗ Tông chủ phu nhân, túm áo bà ta và chất vấn: "Có phải ngươi bảo Ân Vô Vọng đến phái Hồi Xuân không! Có phải chính ngươi không!"
Tông chủ phu nhân run lên, nhưng lần này không đáp.
Bà ta tình cờ biết chuyện Tử Tiêu trong một lần nghe lén cuộc nói chuyện giữa Ân Liệt và người nhà họ Tần. Thương xót đứa con út tư chất kém cỏi, bà ta mới bảo gã đến phái Hồi Xuân thử vận may, bởi bí cảnh mà tu sĩ động hư lưu lại hoàn toàn là cơ hội hiếm có. Ai ngờ... lại xảy ra chuyện như bây giờ.
Ân Liệt suýt bị bà ta làm cho tức hộc máu: "Ả đàn bà đê tiện! Ngươi có biết ta sắp bị ngươi hại chết rồi không!"
Tần Trường Hi yên lặng đứng một bên, rất lâu sau đó gã mới dùng cây quạt ngăn Ân Liệt lại: "Ân Tông chủ đừng kích động. Theo ta thấy, việc Tạ Ứng gọi ngài đến điện Tiêu Ngọc chưa chắc đã không phải chuyện tốt."
Hai mắt Ân Liệt đã đỏ ngầu: "Ai biết Tạ Ứng mưu đồ gì, sợ rằng chuyến đi đến điện Tiêu Ngọc lần này sẽ không còn đường trở lại!"
Tần Trường Hi nói: "Không đâu." Đoạn gã mở quạt xếp, khóe môi dưới lớp mặt nạ khẽ nhếch lên: "Ân Tông chủ có điều không biết, đạo Vô Tình của Tạ Ứng đã bị hủy từ một trăm năm trước- vào khoảng thời gian y đến thành Thập Phương rồi. Một trăm năm bế quan này của y," gã mỉm cười, dằn từng chữ, "chỉ e đã phải tu hành lại từ đầu."
Ân Liệt sững sờ: "Ngươi nói sao cơ, đạo Vô Tình của Tạ Ứng bị hủy rồi?"
Tần Trường Hi gật đầu: "Phải. Dù tài năng của y có vượt trội đến đâu, thì một khi hủy đạo sẽ vẫn phải tu lại từ đầu. Khả năng hiện giờ y không thể đối đầu trực tiếp với Cửu đại tông. Thế nên chuyến đi đến điện Tiêu Ngọc lần này của ngài, sẽ có ta theo cùng hộ tống."
*
Sương phòng, điện Ngọc Thanh.
Sau khi tắm rửa, Ngôn Khanh khoác đồ đen rồi bước ra ngồi đối diện với Tạ Thức Y. Nhìn Bất Đắc Chí nằm bẹp dí, Ngôn Khanh cười không ngớt miệng, thế rồi vừa chống cằm vừa lấy tay chọc nó: "Ấy, đây không phải là Bất Đắc Chí đó sao? Sao mới không gặp có một canh giờ mà đã lại hóa câm rồi?"
Bất Đắc Chí thấy y, cặp mắt đỏ vẫn luôn coi trời bằng vung của nó thế mà lại gắng gượng nặn ra hai giọt lệ.
Đoạn nó vung cánh bổ nhào vào tay áo Ngôn Khanh, trở thành một con dơi sống nội tâm không muốn đối mặt với cuộc đời tàn khốc.
Ngôn Khanh cười chán chê rồi mới ngẩng đầu, hỏi Tạ Thức Y với giọng tò mò: "Ngươi làm gì nó thế?"
Có vẻ đã hùa theo vở kịch của Ngôn Khanh đến ngán, Tạ Thức Y vừa nhấc tay toan cởi bỏ băng vải trên mắt mình, vừa lạnh lùng nói: "Tự ngươi nuôi lấy, cớ gì hỏi ta?"
Ngôn Khanh lấy làm kinh hãi trước lý lẽ hùng hồn của hắn: "Ta nhờ ngươi trông dơi hộ một hồi, quay lại nó đã nín bặt, thế mà cũng không được trách ngươi?"
Tạ Thức Y cười giễu cợt.
Ngôn Khanh đảo trắng mắt. Quả nhiên, nếu để hai người họ cư xử với nhau đúng bản chất thật của mình thì chẳng nói được đôi câu đã bắt đầu cãi vã.
Chắc hẳn đã mấy trăm năm Tạ Thức Y không tự tay động đến tóc của mình, lại thêm mấy nút thắt lòe loẹt mà Ngôn Khanh đã thắt, thành ra hắn loay hoay một lúc vẫn gỡ không ra, đến độ phải vô thức cau cả mày.
Ngôn Khanh thấy vậy lại nằm gục xuống bàn cười như nắc nẻ, xong xuôi mới mở miệng giọng biếng nhác: "Tiên Tôn, cần giúp không?"
Tạ Thức Y phớt lờ y.
Ngôn Khanh chống tay xuống bàn, nhổm người qua, cà chớn nói: "Yêu Yêu, không làm được thì đừng cố thể hiện chứ."
Mới bước ra từ hồ nước lạnh làm tóc y vẫn ướt, thân mình vẫn thoang thoảng mùi hoa mơ. Cổ và cổ tay đều trở nên trắng nõn lạ kỳ dưới sự tô điểm của sắc áo đen tuyền, với hơi thở lạnh nhạt và ướt át như hòa vào sương gió, y ngân dài câu nói bằng giọng điệu khôi hài.
Tạ Thức Y khựng lại, mím chặt môi.
Liếc nhìn đối phương, Ngôn Khanh kéo cổ tay hắn xuống và lắc đầu với vẻ hòng răn dạy: "Ngươi thật đúng là tuổi trẻ không hiểu tóc quý đến nhường nào."
Thế rồi Ngôn Khanh giúp hắn cởi bỏ tấm vải trắng mình đùa nghịch đeo lên.
Tóc của Tạ Thức Y xõa xuống bàn tay y. Ngoài cửa sổ ánh tuyết lập lòe, hoa mơ đỏ thẫm lững lờ theo gió; mà bên trong nhà nơi có ánh nến lung linh, khi Ngôn Khanh gỡ tấm vải trắng ra cũng là lúc Tạ Thức Y từ từ mở mắt.
Sương mù giăng trên mắt hắn đã tan đi rất nhiều, trả lại sắc đen sâu và lạnh như màu của đêm đông đã thấm nhuần hơi tuyết.
Dưới ánh trăng hòa lẫn ánh đuốc đèn sáng rực, với tay cầm vải trắng, thân hình cao ngất, Ngôn Khanh cúi đầu nở nụ cười rất mực yêu kiều. Áo đen tóc mực, như làm nền cho sợi dây đỏ trải quanh co xuống mặt bàn.
Bầu không khí thuận hòa và an tĩnh ấy phút chốc nâng cao tâm trạng Ngôn Khanh: "Vậy sau này ta làm sao nhỉ? Cứ tu luyện trên đỉnh Ngọc Thanh của ngươi à?"
Tạ Thức Y nói: "Ngươi đắp nặn lại đan điền đi đã."
Ngôn Khanh: "Đắp nặn thế nào?"
Tạ Thức Y cụp mắt: "Đưa tay cho ta."
Ngôn Khanh: "Ờm."
Nói đoạn y chìa tay phải, sau đó y thấy một giọt sáng trắng tụ trên đầu ngón tay của Tạ Thức Y. Nội lực của hắn có màu xanh băng, còn điểm sáng trắng thuần này thì là thần thức.
Về lý thuyết, để thần thức của một tu sĩ hóa thần rót vào cơ thể có thể khiến một kẻ mới kỳ luyện khí như Ngôn Khanh chết vì nổ tung.
Nhưng Tạ Thức Y không lừa gạt y, Ngôn Khanh không hề cảm nhận được cơn đau đớn. Trái lại, y chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm áp và êm ái tràn khắp thân thể, rồi tích tại đan điền, phá nát đan điền be bét của nguyên chủ. Sau đó, linh lực tiếp tục ngưng tụ thêm một lần và bắt đầu xây tổ bên trong cơ thể, mà tất cả quá trình chỉ diễn ra nhẹ như gió thoảng mùa xuân.
Sau khi tẩy tủy, nặn lại đan điền, Ngôn Khanh cảm giác như được hồi sinh thêm lần nữa.
Tạ Thức Y cụp mắt, bình tĩnh nói: "Thân phận hiện giờ của ngươi chưa đủ để tham gia đại hội Thanh Vân."
Ngôn Khanh chớp mắt: "Tại sao? Không phải đại hội Thanh Vân dành cho người trong toàn thiên hạ à?"
Tạ Thức Y: "Nếu ngươi tỷ thí với các tán tu ở sân ngoài thì sẽ rất phiền hà. Biện pháp tốt nhất hiện giờ, là trở thành đệ tử tông Vong Tình."
Ngôn Khanh: "Sao ta cứ cảm giác thế mới phiền hơn nhỉ? Các ngươi đòi hỏi rõ cao cơ mà Tiên Tôn."
Tạ Thức Y nói: "Ngươi đã là cố nhân của ta, thì tông môn sẽ không yêu cầu quá cao về tư chất hay về linh căn nữa."
Ngôn Khanh: "..." Sao một câu nói bình thường như vậy mà nghe cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.
Tạ Thức Y: "Mai ta đi gặp Tông chủ hỏi giúp ngươi một chút, cố nhân."
Ngôn Khanh cười hời hợt: "Không phải mai ngươi cần đến điện Tiêu Ngọc gặp Ân Liệt à?"
Tạ Thức Y nói: "Ta bảo hắn đến điện Tiêu Ngọc cho ta câu trả lời, mà chưa nói ta sẽ đích thân gặp hắn."
"Hờ, thì ra lời ngươi bảo cần gặp Ân Liệt khi trước là nói dối." Ngẫm nghĩ một lát Ngôn Khanh lại bật cười, thế rồi nghiêm túc hỏi: "Tạ Thức Y, có phải những năm gần đây ngươi kết thù rất nhiều không."
Tạ Thức Y nói: "Có lẽ."
Đoạn hắn đứng dậy, cửa sổ sương phòng cũng lặng lẽ đóng chặt, ngăn chặn gió tuyết.
"Sau khi đắp nặn lại đan điền thân mình sẽ yếu, ngươi nên ngủ đấy, cố nhân à."