Ngôn Khanh lẩm bẩm: "Vậy sao?"
Theo suy nghĩ của y, yểm giống với một loại vi-rút hay ký sinh trùng hơn. Một khi được kích hoạt nó sẽ khiến người bị ký sinh biến thành quái vật chỉ biết giết chóc. Đây là lời nguyền không thể giải của Ma thần thời thượng cổ, chỉ có thể tiêu diệt.
Tuy nhiên khi nghe được chữ "ác" từ miệng Tạ Thức Y, Ngôn Khanh lại vô thức nghĩ đến câu nói sau cùng của Ma thần.
---- Yểm cư ngụ trong lòng mỗi cá nhân, là cái bóng mà suốt đời không thể trốn thoát.
Liệu nó có thật sự chỉ đơn giản như một vật ký sinh không?
Dường như không quá thích bàn bạc về vấn đề này, Tạ Thức Y liền nói sang chủ đề khác: "Ngươi chắc mình không muốn nghỉ ngơi chứ? Trước tông Vong Tình có dãy thềm dài, không thể ngồi thuyền mây, không được ngự kiếm, chỉ có thể đi bộ mà thôi."
Ngôn Khanh: "..." Ngôn Khanh lại ỉu xìu, sau một hồi nhiếc móc tu vi luyện khí tệ hại của mình, y bắt đầu chê luôn cả tông Vong Tình nữa: "Sao tông Vong Tình các ngươi lắm trò mèo thế."
Phớt lờ y, Tạ Thức Y hờ hững nhắc: "Ngươi còn ba canh giờ."
"Ờ."
Ngôn Khanh vội vàng nằm xuống, y đã buồn ngủ đến mức mí mắt díu cả vào nhau mà cứ nghĩ tới con đường quái quỷ kia là đau cả đầu. Cách nhau một chiếc bàn ngọc, Ngôn Khanh nằm gác đầu lên tay như bây giờ thì chỉ có thể nhìn thấy ống tay áo rủ xuống của Tạ Thức Y qua tấm màn sương trong vắt. Sợi phách trắng tuyết óng ánh phủ lên bàn tay lạnh băng đã quen cầm thanh Bất Hối.
Ngôn Khanh im lặng, nhắm mắt, ẩn giấu mọi tâm tình vào bóng đêm.
Về ba gia tộc và chùa Tứ Bách Bát Thập của châu Tử Kim, Tạ Thức Y đã kể sơ qua với Ngôn Khanh những chuyện này bằng thái độ hoàn toàn bình thản. Nhưng nhìn vào vị trí của Tạ Thức Y hiện giờ thì những điều chỉ nghe được từ bản thân hắn, ắt đều là đại sự có thể gây rúng động.
Gia tộc họ Tần của châu Tử Kim còn dính dáng đến thành Thập Phương.
Mặc dù thành Thập Phương đã bị lửa nhấn chìm, nhưng thành trì Ma vực mọc lên chi chít, kẻ ác hoành hành, sẽ không bao giờ thiếu những thành chủ mới.
Rốt cuộc nhà họ Tần đang có mưu đồ gì?
Phải mất tròn một ngày thuyền mây mới đến được địa phận của châu Nam Trạch. Khi Ngôn Khanh thức dậy, mây ngoài cửa sổ đỏ rực màu máu tựa như bị lửa thiêu đốt. Y dựa lên bàn và nhìn qua cửa sổ, thấy sóng mây mênh mông trải dài đến bạt ngàn. Nằm giữa tầng mây là vô vàn ngọn núi và hòn đảo giăng khắp nơi như vòm trời sao, tất cả đều nằm dưới một lớp sương mỏng thoang thoáng.
Làn sương này là do linh khí đậm đặc hóa thành, liếc mắt, tiếng tiên hạc điểm xuyết giữa phong cảnh sắc nước màu non khiến người ta cảm thấy linh hồn như vừa được gột rửa.
"Đến rồi sao?"
Ngôn Khanh thò đầu, tò mò hỏi.
Tạ Thức Y: "Ừ."
Hắn đã ở cạnh Ngôn Khanh cả ngày ở đây, nay đứng dậy bước ra, lập tức đối diện với các đệ tử Tiên minh đứng thành hàng dài cung kính.
Thiên Xu đứng cuối hàng, hồ hởi nói: "Độ Vi, thuyền mây cập bến rồi. Ta cũng đã bẩm báo với sư môn."
Tạ Thức Y khẽ nhíu mày: "Báo với họ làm gì?"
Thiên Xu chột dạ: "Chuyện này... vì ngươi hiếm về tông môn, cả Tông chủ lẫn trưởng lão đều rất mừng nên ta mới báo trước. Họ đều bảo phải xuống núi đón ngươi mới được."
Ngôn Khanh phì cười- tông Vong Tình cứ như làm như thằng con ruột du lịch xa nhà nhiều năm nay mới về nhà vậy.
Lại còn phải tiếp đón.
Đúng là vẽ chuyện.
Tạ Thức Y lạnh nhạt hỏi: "Xuống núi đón ta?"
Thiên Xu: "Ừ... phải."
Yên lặng chốc lát Tạ Thức Y lại khẽ cười, giọng nhẹ như tuyết: "Nếu muốn đón ta, thì chẳng bằng loại bỏ chín nghìn chín trăm bậc thềm phía trước."
Thiên Xu dùng tay áo quệt mồ hôi: "Ấy? Chuyện này e là không được, đấy là quy định của tổ tiên mà, Tông chủ cũng không dám bỏ."
Tạ Thức Y mỉm cười, đoạn tiếp tục bước đi.
Ngôn Khanh hiện giờ như tiểu tùy tùng nhà hắn, dĩ nhiên phải theo cùng.
Vào tông Vong Tình ắt sẽ phải đối mặt với đông đảo nhân vật máu mặt đương thời. Đại thừa nhiều như tép nhảy, động hư như nấm mọc trong rừng. Vì lí do an toàn, Ngôn Khanh cất Bất Đắc Chí vào tay áo cho nó ngủ nghê thoải mái.
Bậc thềm miên man trong miệng Tạ Thức Y đã khiến Ngôn Khanh phải trợn trừng hai mắt sau khi tự thân chứng kiến. Đây không phải đường lên núi, mà là đường lên mây. Những nấc thang bồng bềnh giữa không trung bắt đầu từ vách đá, mỗi bậc thềm sắc ngọc đều chìm nổi trong sương, chín nghìn chín trăm bậc nối thẳng lên bầu trời.
Nhìn xuống độ sâu muôn trượng, Ngôn Khanh nói mát: "Thang cho người đi thật đấy à? Kỳ luyện khí như ta mà ngã thì toi đời nhỉ."
Tạ Thức Y bình tĩnh đáp: "Người đến được đây, không ai còn ở tu vi giống ngươi hiện giờ."
Ngôn Khanh cười mà nghiến răng nghiến lợi: "Oa, vậy chẳng phải ta là vị khách đặc biệt nhất tông Vong Tình ngươi sao?"
Tạ Thức Y từ chối trả lời.
*
Tông Vong Tình có mười ngọn núi chính và hơn ba trăm ngọn núi vòng ngoài, hôm nay sau khi nhận được tin báo từ Thiên Xu, các phong chủ đều nhìn thấy vẻ sững sờ và mừng rỡ trong ánh mắt của nhau.
('phong' trong phong chủ là để chỉ ngọn/đỉnh núi)
Tạ Ứng đã rời đi không biết bao năm sau cái ngày trở thành Minh chủ Tiên minh.
Không ngờ đỉnh Ngọc Thanh yên tĩnh hết năm này tháng tới lại có thể chờ được chủ nhân của nó trở về.
Tông chủ tông Vong Tình- Tiên Tôn Lạc Trạm vừa đẩy cửa chính điện đã bắt gặp ngay phong chủ đỉnh Thái Ngọc- Tịch Triêu Vân.
Giới Tu chân có cách bảo tồn dung nhan vĩnh viễn, nhưng Tịch Triêu Vân vẫn lựa chọn khuôn mặt đặc trưng của độ tuổi chớm xế chiều.
Trong lối phục trang giản dị, nàng cười vui vẻ với Lạc Trạm: "Độ Vi về rồi."
Lạc Trạm gật đầu vẻ nửa mừng nửa than: "Đúng vậy, ta còn tưởng sau này chỉ có thể gặp hắn ở điện Tiêu Ngọc kia đấy."
Tịch Triêu Vân và Lạc Trạm sánh bước ra ngoài dọc theo con đường bạch hạc sải cánh. Hai người khoác áo trắng xanh biểu trưng cho tông Vong Tình, người đàn ông nho nhã mà tiêu sái, người đàn bà dịu dàng và yểu điệu, họ băng qua rừng thông đuôi ngựa và rừng trúc xanh bằng những bước chân như giẫm lên cả một bầu tinh tú.
Đây là khả năng thấu cảm cùng thiên địa của tu sĩ hóa thần.
Với khuôn mặt đượm cười, Tịch Triêu Vân khẽ nói: "Chớp mắt đã hai trăm năm, thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Bây giờ ta còn nhớ lần đầu Độ Vi vào tông môn không nhỉ?"
Lạc Trạm trêu đùa: "Sao mà không nhớ cho được. Ngày vào tông môn, máu hắn suýt thì nhuộm đẫm khắp chín nghìn chín trăm bậc thềm."
Tịch Triêu Vân bật cười: "Ta chỉ nhớ khi đó thằng bé kéo lê toàn thân be bét máu, mặt mày tái nhợt, tay cầm kiếm Bất Hối mà lặng lẽ lên bậc thang mây. Lúc ấy ta gọi thằng bé, bảo hắn trở về rồi ngày khác lại lên cũng không muộn, nhưng hắn không chịu."
Lạc Trạm mơ màng nói: "Lúc ấy Độ Vi phong bế ngũ giác, sao có thể nghe được lời ngươi chứ."
Tịch Triêu Vân: "Phong bế ngũ giác?"
Lạc Trạm nói: "Ừ, ngươi không để ý dáng vẻ thất hồn lạc phách của hắn sao, đấy là biểu hiện của hoàn toàn phong bế ngũ giác. Không biết hắn giao tranh ở đâu, mà kinh mạch trọng thương, xương cốt nhiều nơi gãy nát, máu đỏ dính đầy tóc với áo. Nhìn tình hình Độ Vi như vậy ta cho rằng hắn không nhấc nổi kiếm, cũng khó lòng nhấc chân. Ai ngờ thằng bé vẫn ôm kiếm và lặng lẽ kéo lê từng bước chân rướm máu, đi hết dãy thang chín nghìn chín trăm bậc."
Nhớ lại cảnh xưa mà Tịch Triêu Vân vẫn thấy xót xa, nàng thở dài phiền não: "Huynh nghĩ sao ngày ấy Độ Vi lại cố chấp đến vậy, thằng bé là người huynh để mắt tới khi xuống nhân gian, vào tông Vong Tình lúc nào cũng đều được cả."
Lạc Trạm chìa tay, một phiến lá xanh rơi vào lòng bàn tay hắn ta, do dự hồi lâu hắn mới nhẹ giọng trả lời: "... Ta nghĩ, hẳn là lúc ấy Độ Vi không tìm được nơi nào để đi nữa."
Tịch Triêu Vân: "Hm?"
Lạc Trạm nói: "Kỳ thực lúc cứu Độ Vi dưới nhân gian, ta đã bảo thằng bé có thể đến tông Vong Tình tìm ta bất cứ lúc nào. Nhưng suốt mấy chục năm sau hắn vẫn không hề xuất hiện. Ngày ấy Độ Vi đã bị phế tu vi, hủy linh căn, bị gia tộc thành Chướng vứt bỏ, bị người đời chỉ trích. Tình cảnh tuyệt vọng nhường này vẫn không thể khiến hắn đến nhờ ta giúp đỡ."
Tịch Triêu Vân khẽ cười: "Chuyện này, quả đúng là tính cách của Độ Vi."
Lạc Trạm cũng mỉm cười: "Đúng vậy. Cho nên ta cũng tò mò vì sao đêm nọ Độ Vi lại đến tông Vong Tình, vì sao lúc trèo thang mây, lại trông thảm thương đến thế."
"Vệt máu uốn lượn kéo dài suốt chín nghìn chín trăm bậc. Lúc thằng bé lên được đến nơi, linh lực đã tán loạn, thể lực hao mòn gần hết, cảm giác như sẽ khuỵu xuống bất cứ giây nào. Ta lại đỡ hắn, thấy người hắn cứng đờ như khúc gỗ. Sau đó ta dẫn hắn đến đỉnh Ngọc Thanh, hỏi có phải hắn muốn vào tông chúng ta không, hắn cũng chỉ gật đầu, còn lại không nói thêm gì nữa."
Tịch Triêu Vân càng nghe mày càng nhíu chặt: "Rốt cuộc năm ấy Độ Vi đã gặp chuyện gì?"
Lạc Trạm mím môi: "Ta không biết."
Khi thưởng ngoạn chốn nhân gian, liếc thấy thiếu niên một mình đi qua con đường Xuân Thủy Đào Hoa, hắn đã tức thì cảm động.
Hắn rất hiếm gặp dáng vẻ chật vật của Độ Vi.
Dù phải bước từng bước trên dải hành lang Xuân Thủy Đào Hoa dưới ánh nhìn chằm chằm phán xét của mọi người, thì cậu thiếu niên vẫn tỉnh táo và ung dung, không hề lúng túng hay là giận dữ.
Về sau gia nhập tông Vong Tình, hắn càng trở thành một truyền thuyết xa vời vợi của giới Tu chân.
Một thiên tài từ bản chất, sẽ vĩnh viễn ngự tận trên mây.
Tóc đen vĩnh viễn không nhiễm bụi trần, áo quần vĩnh viễn trắng ngần như tuyết.
Dường như, người thiếu niên toàn thân phủ máu, cô độc vượt chín nghìn chín trăm bậc thềm ngày xưa kia, chỉ là một giấc mộng hão huyền.
"Nhắc tới lại nhớ ra," Lạc Trạm đi đến đâu, rừng trúc rẽ lối, mây mù nhường chân đến đấy.
Sau một khoảng ngắt trầm ngâm, hắn cười nói: "Đỉnh Ngọc Thanh trồng rất nhiều cây mơ, đêm đó ta bảo Độ Vi về nghỉ ngơi cho lại sức, nhưng hắn chỉ cúi đầu, im lặng và bất động đến tận lúc ta rời đi. Hắn cứ đứng một mình trên sườn núi, ngẩn người nhìn rừng hoa mơ bên kia bờ, cứ thế, đứng rất lâu."
"Đỉnh Ngọc Thanh tuyết rơi nhiều, ta thấy tuyết đã phủ trắng cả hàng mi và tóc hắn, mà hắn vẫn không chịu đi vào, không biết đang nghĩ gì kia nữa."
Tịch Triêu Vân thử hỏi: "Khác thường như vậy, huynh nghĩ có phải do ngày đó Độ Vi có người thân qua đời không?"
Lạc Trạm lắc đầu: "Không phải, Độ Vi đã côi cút từ lúc ở thành Chướng rồi."
Tịch Triêu Vân càng thêm nghi hoặc.
Lạc Trạm cười: "Lúc ấy tuy Độ Vi không nói lời nào, nhưng ta cảm nhận được hắn đang thấy mịt mờ. Hắn không biết phải đi đâu, nên mới kéo lê từng bước đến tông Vong Tình."
Tịch Triêu Vân bật cười sau thoáng kinh ngạc: "Mịt mờ sao? Quả là một cách hình dung hay. Hai ta dõi theo Độ Vi từng bước, vậy mà chưa từng nghĩ sẽ phải miêu tả thằng bé bằng tính từ này."
Bất luận là đệ tử đứng đầu với tài năng rực rỡ trước kia, hay là chủ điện Tiêu Ngọc nắm quyền sinh sát bây giờ, thì Tạ Ứng trong mắt họ vẫn luôn là một kẻ tỉnh táo, kiêu ngạo, và ung dung.
Một kẻ lý tưởng để làm thiên chi kiêu tử.
Đêm máu nhuộm bậc thềm, hoa mơ tàn vào vô tận năm ấy, không ai biết rõ nguyên cớ vì sao.
Hai người bước từ nội phong ra đến ngoại phong, trên đường còn làm không biết bao nhiêu đệ tử tông Vong Tình phải choáng váng.
Phượng hoàng tiên hạc cất tiếng hót ngân dài.
Dưới gió mát ngút ngàn, trong mây mù lãng đãng, các đệ tử cung kính quỳ suốt cả chặng đường.
Lạc Trạm và Tịch Triêu Vân khẽ vén màn sương, tay áo lồng lộng, thả bước lên mây.
"Đi nào, đi đón Độ Vi."
*
Ngay khi bước lên bậc thềm thứ nhất Ngôn Khanh đã bắt đầu thầm chửi tông Vong Tình.
Đường đường là tông môn đứng đầu thiên hạ, vậy mà đến cái tay vịn còn chẳng có tiền mua?
Thế nào thì khách nào đến nổi!
Nhưng lại nghĩ đến lời của Tạ Thức Y ban nãy: Người đến được đây, không ai còn ở tu vi giống y bây giờ hết.
Ngôn Khanh chỉ đành lặng lẽ cười ha ha: Xem ra tông Vong Tình không thích sự ghé thăm của mình lắm.
Thiên Xu đằng sau lo lắng dặn dò: "Yến tiểu công tử hãy bước từ từ, nhớ nhìn đường cẩn thận."
Ngôn Khanh vẫy tay, đáp vẻ cà chớn: "Yên tâm, ta có mù đâu." Nói đoạn y bỗng ngẩn người, rồi quay đầu nhìn Tạ Thức Y.
Tạ Thức Y vẫn quấn khăn trắng quanh mắt, tay áo hắn phấp phới mây mù và hoa trắng. Nay mắt hắn bị thương, thần thức thường chỉ thăm dò được đường đi đại khái, chưa chắc đã nhìn rõ được nấc thang.
Hết lòng trả giá cho mối họa mình gây ra, Ngôn Khanh nhiệt tình nói: "Tiên Tôn, có cần ta dắt ngươi lên không."
Thiên Xu: "?"
Dãy thang mây này, Độ Vi không đi qua nghìn lần thì cũng phải đi qua mười nghìn lần ấy chứ, rốt cuộc là ai dắt ai đi?
Tạ Thức Y tiếc chữ như vàng: "Không cần."
Ngôn Khanh tò mò: "Ngươi chắc chắn mình nhìn được bậc thang chứ?"
Tạ Thức Y bước lên thẳng thềm mây mà không quan tâm tới đối phương. Áo màu trắng tuyết lướt qua thềm, lưu lại vầng sáng nhạt màu của kỳ hóa thần.
Hắn có vẻ đã quá quen thuộc với con đường này, quen đến mức Ngôn Khanh lại bắt đầu sinh nghĩ hắn chẳng hề mù mắt.
Ngôn Khanh bước nhanh lên trước hắn và thầm nghĩ, mình cũng không thể chậm hơn một người mù được chứ. Nhưng bởi vì liên tục quay đầu nhìn xem Tạ Thức Y có giả mù thật không, mà Ngôn Khanh trượt chân, suýt thì bước hụt.
Khoảnh khắc bị hẫng Ngôn Khanh suýt chút nữa làm văng Bất Đắc Chí, may có Tạ Thức Y nắm cổ tay y, hai người vì thế mà dừng chân giữa trời cao muôn trượng.
Thật ra Ngôn Khanh có ngã cũng không gặp chuyện gì, nhưng ngẫm nghĩ một hồi y vẫn không vùng khỏi bàn tay Tạ Thức Y.
Tạ Thức Y hờ hững nói: "Ta nghĩ, ngươi mới nên băng tấm vải này."
Ngôn Khanh thắc mắc: "Ngươi có mù thật không vậy Tạ Thức Y? Sao ngươi đi trơn tru thế." Xong xuôi y mới phản bác lại: "Trách ta chắc? Kiểu thang mây này của tông Vong Tình làm gì có người nào không trúc trắc trong lần đầu gặp gỡ."
Đúng là phản nhân loại mà.
Tạ Thức Y không đáp.
Ngôn Khanh hứng khởi: "Tạ Thức Y, lần đầu trèo thang mây ngươi có sợ không?"
Tạ Thức Y nhíu mày.
Ngôn Khanh nói: "Bảy tuổi luyện ngự kiếm trên nóc nhà thôi mà ngươi cũng bị ngã hỏng cả mắt cơ mà, lần đầu đi thang này thật sự không thành vấn đề hả?"
Ngôn Khanh nghĩ cái gì thì hỏi thẳng cái nấy: "À, có phải ngươi đã bái nhập tông Vong Tình trong tình cảnh vô cùng vẻ vang không?"
Hẳn là rất vẻ vang.
Tâm Lưu Ly, kiếm Bất Hối. Hào hoa tuyệt thế, đứng đầu thiên hạ.
Ở Cõi lạc của Thần họ đôi người đôi lối, Tạ Thức Y đến tông Vong Tình, còn Ngôn Khanh thì đi Ma vực.
Thật ra Ngôn Khanh không muốn nhớ lại đoạn hồi ức khi hai người vừa mới tách ra.
Bởi đó là lúc Ma thần bắt đầu bám lấy y, cũng là lúc y vừa có được hồn ti. Sau đó loạng choạng tiến vào Ma vực, Ngôn Khanh gặp phải vô số ánh mắt độc ác và tham lam trong màn đêm đen kịt. Ác đồ hoành hành khắp toàn Ma vực, chúng tàn sát khiến máu phủ đẫm trời.
(*ác đồ: 'đồ' trong 'tín đồ')
Một mình y xông qua núi thây biển máu, băng vượt những đêm dài đằng đẵng miên man. Có điều khi dây đỏ giữa những ngón tay quấn đến tận cùng, y mới phát hiện... thì ra kẻ thù đáng sợ nhất của đời mình- lại là chính bản thân mình.
Chôn vùi những hình ảnh quỷ quyệt điên cuồng trong tâm trí, Ngôn Khanh lại nhìn lên bầu trời xanh thẳm, chớp mắt mấy cái, rồi y cười nói: "Hẳn là rất vẻ vang."
Tạ Thức Y bình tĩnh trả lời: "Ngươi có thể thử."
Ngôn Khanh chỉ thềm mây: "Dù đạo đãi khách của tông Vong Tình chẳng ra làm sao, nhưng lại có cảm giác nghi thức rất mãnh liệt đấy chứ. Cứ như thể trèo thang tiên, phía trên là tận cùng của đạo, phía dưới là ngùn ngụt chúng sinh. Ta đoán rằng, ngày ấy ngươi bước lên từ nấc thang thứ nhất, từng bước, từng bước, đến khi trở thành đệ tử đứng đầu của tông môn đệ nhất, rạng rỡ vô ngần."
Tạ Thức Y nghe xong chỉ khẽ cười, rồi nói giễu bằng giọng điệu nhẹ bẫng: "Vậy sao?"
Ngôn Khanh: "Không phải vậy sao?"