Bổ sung đoạn thiếu chương 101:
Mình nhỡ xóa mất một đoạn ngắn ngay trước dòng bôi đen dưới hình, hiện đã bổ sung lại ở chương 101.
Thi thoảng đoạn văn bị ngắt một cách kỳ lạ thì khả năng cao là do mình bôi đen bị lỗi rồi lỡ xóa mất, nên có gì sai sai mọi người cứ nhắc nhở mình nha.
Xin lỗi vì lỡ hẹn tận một tuần với các bạn :((
___________________
Những ngón tay của Vi Sinh Trang cứng đờ trên bộ lông mềm mại của chú thỏ nhỏ. Nàng đứng lặng, hồi lâu mới ngẩng đầu giữa dãy hàng lang phơi gió như thể không nghe rõ lời Lan Khê Trạch.
"Phu quân, chàng nói cái gì?"
Lan Khê Trạch che giấu ánh mắt lạnh lùng, gã đè thấp giọng: "Sơ Sơ, nếu phái bảo thủ nắm quyền, chúng sẽ lại xây chùa Vãng Sinh và hành hạ vô số người của châu Tử Kim. Trước khi diệt trừ tận gốc đám người bọn chúng, Vi Sinh Niệm Yên không thể chết được."
Vi Sinh Trang há miệng mà không thể thốt nên lời. Ánh mắt nàng như nước, nàng bình lặng hỏi: "Vậy chàng muốn ta làm gì đây hả, phu quân?"
Lan Khê Trạch nâng mặt nàng, cặp mắt đỏ máu như mắt loài rắn độc.
"Máu nàng có thể cứu ả. Sơ Sơ, nàng theo ta đến cung Linh Tâm đi."
Bắt đầu từ chớm đông, tuyết không ngừng rơi trên địa phận Thương Hải. Sau khi lấy Lan Khê Trạch, Vi Sinh Trang rất hiếm khi ra ngoài, đây là lần đầu tiên trong vòng một trăm năm qua nàng được rời khỏi phủ.
Hầu nữ cẩn thận theo chân nàng, chỉ lo phu nhân không quen môi trường mới. Chẳng ngờ Vi Sinh Trang chỉ liếc nhìn hú họa cũng đã thuộc lòng từng ngõ ngách của cung Linh Tâm. Ở nơi này, nàng di chuyển như cá gặp nước.
Nàng đến trước một cung điện xa hoa.
Hầu nữ rụt rè nhắc nhở: "Phu nhân, đây là cung Thượng Li của nàng ta ạ. Tu vi người không cao, chớ nên ở nấn ná lại đây lâu."
Vi Sinh Trang nhìn cung Thượng Li nằm giữa trời tuyết trắng và chậm rãi thở ra. Tiết trời rất lạnh, hơi thở của nàng hóa thành hơi sương che khuất tầm mắt nàng.
Vi Sinh Trang nhẹ nhàng đáp: "Ta biết. Xưa kia ta đã đến nơi này, đây là đoạn đường cuối cùng trong hành trình săn kho báu của ta..."
Hầu nữ ngạc nhiên, có hơi ngờ vực: "Săn kho báu ấy ạ?" Em biết phu nhân thuộc nhánh thứ của tộc Vi Sinh, thuở nhỏ lớn lên trong khuê phòng, hiếm gặp người ngoài.
"Chứ sao."
Vi Sinh Trang chìa tay, một khối băng tuyết nằm gọn trên tay nàng đang phản chiếu ánh sáng mùa đông. Nàng nói: "Ta đã gặp lại phu quân tại chính nơi này."
Gió rầm rì trước cung Thượng Li chảy qua lá cành xinh xắn, cuốn qua mặt hồ xanh biếc mênh mang. Hơi thở bồng bềnh của Vi Sinh Trang như phủ lên thế giới bên trong ngọc ẩn khí một tầng đau xót, khiến cho Ngôn Khanh – người có mặt bên trong vào lúc này đây – cũng cảm thấy muộn sầu.
Cớ gì Vi Sinh Trang lại thích Lan Khê Trạch nhỉ?
Mà không bao lâu sau đó, ngay trước cung Thượng Li, câu trả lời đã tìm đến với Ngôn Khanh dưới dạng hồi ức.
Ngôn Khanh ôm Bất Đắc Chí, nhìn cung Linh tâm của rất nhiều năm về trước.
Sau khi Vi Sinh Trang kể rõ sự việc về chùa Vãng Sinh cho cha nàng, biên giới Thương Hải dậy cơn sóng lớn. Gia chủ nhánh Thanh Song nổi trận lôi đình, trở mặt thẳng thừng với đằng tộc chính. Đặc biệt là lúc hay tin thứ mà Vi Sinh Vũ mang ra khỏi chùa Vãng Sinh chính là "yểm", ông đã suýt ép buộc cung Thượng Li rời chức vụ. Trong thời đại loạn lạc ma chủng làm hại nhân gian, thân là danh môn phe chính đạo, vậy mà gia tộc Vi Sinh lại có thể ngấm ngầm lấy yểm làm thức ăn, quả là hoang đường tột độ.
Nhưng tất cả chuyện này không dính líu đến Vi Sinh Trang.
Là con gái độc nhất của nhánh Thanh Song, nàng được cha mẹ hết lòng che chở, họ không để nàng chứng kiến cảnh tranh quyền đoạt thế trên Thương Hải. Sáu mươi năm sau trận hỏa hoạn ở rừng rậm biên cương, Vi Sinh Trang tiếp tục xông pha và khám phá.
Cuối cùng, dường như theo bước định mệnh, nàng trở lại châu Tử Kim, hướng cung Linh Tâm. Vi Sinh Trang vốn là một thiếu nữ tài năng phi phàm, hiện tại nàng đã tu đến kỳ cuối đại thừa. Trên thực tế, năng lực của nàng đủ để nàng vang danh thiên tài được người đời ngưỡng mộ, chẳng qua những năm vừa rồi nàng đã cãi nhau một trận lớn với gia đình vì chuyện săn kho báu. Hai cha con nàng chiến tranh lạnh rất lâu, thành ra người ngoài không nghe tin gì về nàng cả. Chưa kể đến sự vắng mặt thường xuyên ở châu Tử Kim của Vi Sinh Trang cũng khiến dân tình đồn thổi vị tiểu thư họ Vi Sinh này bẩm sinh yếu ớt, vậy nên hẳn chỉ được quanh quẩn chốn khuê phòng.
Vi Sinh Trang cầm viên dạ minh châu, nhảy khỏi tường.
"Là đây thật hả? Nhưng ngày xưa ta đến cung Linh Tâm vô số lần mà có thấy chỗ nào lạ đâu nhỉ."
Nàng lẩm bẩm.
"Được rồi được rồi, ta biết rồi."
"Ta mà đã tới thì làm gì có chuyện tay không ra về. Không bao giờ có chuyện một thợ săn kho báu lại về tay không."
Nở nụ cười đắc thắng, nàng bước vào cấm địa cung Linh Tâm, rồi chạm mặt người quen cũ.
Lúc gặp lại Lan Khê Trạch, gã đã trút bỏ thân phận nô lệ và trở thành thiên tài có quyền có thế ở châu Tử Kim. Gã búi cao tóc, khoác áo đỏ, mặt vô cảm rửa vết máu trên tay bên hồ. Gã cũng cao hơn, Vi Sinh Trang chỉ đứng đến vai gã. Gã như cây trúc nhổ giò, điểm duy nhất bất biến là cặp mắt dựng thẳng vẫn ẩn chứa nguy hiểm. Chí ít thì lúc bị gã lạnh lùng lia mắt qua, Vi Sinh Trang đã suýt ngã từ tường xuống đất.
Cung Linh Tâm có vô số bẫy rập, Vi Sinh Trang hành động thận trọng, chỗ nào có thể không dùng linh lực thì nàng sẽ không dùng. Nàng ngồi trên tường, cúi đầu nhìn Lan Khê Trạch, chưa biết mở lời ra sao.
Lan Khê Trạch quan sát nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng nở nụ cười quái dị.
"Vi Sinh Trang?"
Ngày xưa Vi Sinh Trang cứu gã cũng chỉ vì áy náy chứ bản thân nàng không thấy thiện cảm với đối phương, không muốn nhận mặt gã. Nàng liền giả bộ: "Ừ, ngươi biết ta hả?"
Lan Khê Trạch nói: "Ta không những biết ngươi mà còn biết ngươi đến đây săn báu vật, à, không, phải là đến đây tự sát chứ."
Vi Sinh Trang: "..."
Quân phản trắc lớn lên vẫn trái nết như xưa.
Vi Sinh Trang bèn nhảy xuống. Nhiều năm trước nàng coi thường Lan Khê Trạch, nhiều năm sau vẫn thế.
Và nàng đã phạm sai lầm ấy hai lần. Tuy nhiên Lan Khê Trạch cũng mắc sai lầm y như vậy.
Họ đều quá khinh thường đối phương.
Lan Khê Trạch kề kiếm lên cổ nàng: "Là ngươi tự mò đến, Vi Sinh Trang."
Kết quả của trận đấu sau nhiều năm vẫn là lưỡng bại câu thương.
Lan Khê Trạch: "..."
Vi Sinh Trang: "..."
Mà hậu quả của việc đánh nhau ở cấm địa cung Linh Tâm là họ lại, lại, lại bị nhốt.
Bấy giờ Lan Khê Trạch vào được cung Linh Tâm là nhờ có Vi Sinh Niệm Yên, nhưng thời điểm ấy Vi Sinh Niệm Yên chưa nắm quyền, kẻ phát hiện ra họ thì lại là lão Vi Sinh Vũ thất đức. Vi Sinh Vũ ghét Lan Khê Trạch, rất ghét Vi Sinh Trang, nên đã thẳng thừng giam họ xuống nhà lao dưới nước. Chốn ngục tù này xây dựng giữa đầm nước đen kịt, rắn độc bầy nhầy, túm tụm, cả đầm bốc lên mùi hôi tanh quái đản.
Vi Sinh Trang và Lan Khê Trạch trơ mắt nhìn nhau. Từ lúc trưởng thành đến nay, rất hiếm khi Lan Khê Trạch rơi vào tỉnh cảnh thê thảm thế này. Gã sa sầm nét mặt, rồi lại nghiến răng bật cười vì giận.
Vi Sinh Trang: "Ngươi xem xem mình có phải hóa thân của tai họa của ta không mà sao ta cứ gặp ngươi là xui xẻo?"
Lan Khê Trạch: "Cút đi."
Vi Sinh Trang thảng thốt: "Ngươi còn mặt mũi bảo ta cút cơ hả?"
Lan Khê Trạch nhìn xoáy vào mắt nàng: "Ngươi muốn ngủ giữa bầy rắn đúng không?"
Vi Sinh Trang: "?"
Nàng chưa kịp phản ứng, Lan Khê Trạch đã lấy ra lá cây từ tay áo. Chàng trai trẻ khoác áo đỏ có con ngươi dựng thẳng ngồi một góc nhà lao, mặt mũi vô cảm, bờ môi mỏng chạm lên phiến lá. Giữa giai điệu du dương quỷ quái, lũ rắn độc bên cạnh nhà lao, như nghe thấy lời kêu gọi, trườn lên đài cao và khè lưỡi với Vi Sinh Trang.
Rắn độc không thể làm hại Vi Sinh Trang, nhưng nó khiến nàng ghê tởm.
"..."
Lan Khê Trạch đúng là một gã đê tiên từ đầu chí cuối.
"Ngươi mau câm mồm!"
Đa số thời gian tiếp xúc, hai người họ đều tỏ thái độ căm ghét đối phương.
Lần nào họ cũng bị những tình huống ngớ ngẩn bắt buộc ở chung, và rồi cũng sẽ dùng biện pháp hòa bình ngắn ngủi để giải quyết.
Trong lúc đối đầu suốt thời gian dài giữa đám rắn độc rình rập nhà lao, họ sẽ hàn huyên đôi ba câu hú họa.
"Sao ngươi lại ở cung Linh Tâm?"
Lan Khê Trạch đáp: "Hỏi cái khác đi."
Vi Sinh Trang: "Ờ, thì đổi. Ngươi phải nhìn mặt Vi Sinh Vũ mỗi ngày mà không thấy đau đớn à?"
Lan Khê Trạch: "Đau, tuy nhiên gã sắp chết rồi, quan tâm làm gì."
Vi Sinh Trang vui vẻ: "Ồ, Vi Sinh Vũ sắp chết hả?"
Lan Khê Trạch hờ hững: "Đấy là báo ứng cho tội lỗi của gã."
Vi Sinh Trang nghiêng đầu, cặp mắt nhạt màu tràn ngập nỗi hiếu kỳ: "Ta thấy ngươi ở cung Linh Tâm sống tốt ấy chứ, giờ ngươi không hận tộc Vi Sinh nữa à?"
Lan Khê Trạch siết chặt phiến lá, mím môi, nhìn xa xăm: "Tộc Vi Sinh có người tốt kẻ xấu, không nhất thiết phải đánh đồng."
Vi Sinh Trang bàng hoàng: "Không ngờ ngươi độc địa như ngươi cũng tỉnh ngộ được, ngươi bị ai chiếm xác hả?!"
Lan Khê Trạch hờ hững nhìn nàng, cười nhẹ, rồi lại đưa lá cây lên mép.
Vi Sinh Trang: "Đừng! Ta sai rồi, ta không nói nữa."
Họ tiếp tục tán gẫu nhiều chủ đề khác.
Châu Tử Kim phân chia giai cấp rất ngặt nghèo, mà cung Linh Tâm lại đứng đầu trong số đó. Lan Khê Trạch xuất thân nô lệ, người ta ghen ghét và sợ hãi gã, nhưng không ai công nhận, cũng như muốn làm thân với gã.
Chẳng qua vẻ mặt của gã vẫn luôn là thờ ơ khi nhắc tới những lần nhục nhã mà đáng lẽ sẽ rất tuyệt vọng với người bình thường.
Vi Sinh Trang chống cằm lắng nghe, không hưởng ứng, không tức giận.
Nàng chỉ nói: "Thật ra ta có thể hủy bỏ ấn nô lệ cho ngươi. Bà vú nhà ta trước kia cũng là nô, sau này được anh ta gỡ bỏ. Ngươi chỉ cần có quan hệ nhất định với người của ba gia tộc đứng đầu châu Tử Kim là sẽ hủy bỏ được thôi."
Lan Khê Trạch quay đầu lại, tầm mắt lạnh băng rơi xuống ngực nàng: "Làm sao? Ngươi định làm bà vú cho ta?"
"..." Vi Sinh Trang tái mặt, nghiến răng: "Bỏ cái từ vú đi, ta làm bà ngươi đồng ý không?"
Lan Khê Trạch cười khẩy. Gã dựa lên vách đá, cụp mắt: "Ngươi thì sao, kể chuyện của ngươi xem."
"Ta?" Vi Sinh Trang ôm đầu ngối trên tảng đá: "Mấy năm qua ấy hả?"
Nàng thiếu nữ có cổ tay, chân nhỏ nhắn và trắng trẻo cùng chiếc váy lụa đỏ kéo dài trên mặt đất. Mái tóc đen dày của nàng gắn mấy hạt đậu đỏ óng ánh.
Vi Sinh Trang nhoẻn miệng cười: "Lúc sau ta đến châu Nam Trạch, rồi đến tông Vong Tình. Phải nói bậc thang chín nghìn chín trăm bậc của tông họ ác ôn không tả được, nhưng mà mơ đỏ trên đó thì đẹp lắm. Nếu hỏi chỗ nào rực rỡ nhất Thượng Trùng Thiên thì chắc chắn tông Vong Tình là số một. À ta còn đến môn Phù Hoa, bước trên cầu Lưu Ly của hồ Kính. Hóa ra ở đó có trồng hoa song sinh chỉ từng gặp trong sách, ly kỳ thật."
Vi Sinh Trang từ tốn kể: "Tiện thì lúc đến châu Nam Trạch ta mới phát hiện hóa ra công pháp phái Hợp Hoan không bỉ ổi như ta nghĩ."
Lan Khê Trạch cười giễu: "Ngươi từng nghĩ về chuyện giường chiếu hả?"
Vi Sinh Trang: "Ngươi còn bỉ ổi hơn phái Hợp Hoan ấy!"
Vô duyên vô cớ bị gán danh bỉ ổi, Lan Khê Trạch bật cười giận dữ, song cũng không buồn giải thích với nàng rằng tộc người ở biên giới phía nam thạo nhất là quyến rũ người khác.
Hàn huyên hồi lâu, Vi Sinh Trang bỗng nhận ra sắc mặt Lan Khê Trạch ngày một tái. Ban đầu nàng chỉ ngờ ngợ thôi, sau đó mới sửng sốt: "Ngươi bị thương hả Lan Khê Trạch?"
Máu Lan Khê Trạch nhuộm đỏ cả vách tường sau lưng gã. Vi Sinh Vũ chưa bao giờ ưng thứ đồ chơi mà con gái mình đem về cung này, nên cũng thường xuyên hành hạ Lan Khê Trạch tàn nhẫn.
Vi Sinh Trang lẩm bẩm: "Thảm thế thì ở lại cung Linh Tâm làm gì?" Song nàng cũng không tham dự thêm vào lựa chọn của gã.
Họ chỉ là khách qua đường tình cờ tương ngộ, họ ghét nhau nhưng đồng thời thấy sự thú vị ở nhau.
Linh lực ấm áp tản ra từ đầu ngón tay, Vi Sinh Trang trị thương giúp gã. Lan Khê Trạch ngửi thấy thoang thoảng mùi thảo dược quen thuộc thì cố gắng mở mắt ra, để rồi cuối cùng chỉ có thể sa vào vũng lầy bóng tối.
Không tồn tại ngục tù hay mật thất nào mà thợ săn kho báu lại không thoát ra được.
Chẳng qua lúc Vi Sinh Trang còn đang bận mày mò tìm kiếm, Vi Sinh Vũ đã cho gọi riêng nàng.
Đứng giữa ánh lửa nhập nhoạng của mười lăm ngọn đèn nối sát nhau, Vi Sinh Vũ nhìn xuống Vi Sinh Trang, tài năng của nàng làm gai mắt lão.
Vi Sinh Vũ nghiêm nghị chất vấn: "Vi Sinh Trang, trận hỏa hoạn ở chùa Vãng Sinh năm xưa liên quan đến ngươi phải không."
Cho tới giờ, lão vẫn chưa tìm ra nguồn gốc ngọn lửa thiêu rụi chùa Vãng Sinh năm ấy. Ban đầu lão không để ý đến Vi Sinh Trang bởi ngọn lửa này không nên là thứ mà một thiếu nữ kỳ nguyên anh mười bảy tuổi tạo nên được. Hiện tại, càng tra xét, càng loại trừ, Vi Sinh Vũ càng phải đặt Vi Sinh Trang vào mắt.
Vi Sinh Trang không thừa nhận, nàng đảo mắt: "Liên quan gì đến ta? Ta đã bảo ông từ đầu rồi, lão hành động như phát rồ thì ắt bị trời phạt thôi."
Thái độ hỗn xược liên tiếp của đứa nhóc con làm Vi Sinh Vũ nổi giận. Có điều, nhìn cặp mắt trong veo, chứa đầy sự căm ghét nhưng không hề sợ hãi của nàng, lão lại chợt nở nụ cười quái dị.
Lão nói: "Vi Sinh Trang này, có phải ngươi cảm thấy mình cực kỳ tử tế không?"
Vi Sinh Trang: "Ái chà, cũng tàm tạm thôi, ít nhất cũng giống con người hơn ông."
Vi Sinh Vũ phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt nàng: "Ngươi là cái thá gì?! Vi Sinh Trang! Ta nói cho ngươi biết, hành động thô lỗ và khờ dại của ngươi sẽ chỉ rước họa cho người thân của ngươi." Lão nói: "Ngươi tưởng lũ đàn ông đàn bà trong chùa Vãng Sinh tốt lành à? Một lũ nô lệ hèn mọn thì sẽ là nô lệ cả đời, lũ nô lệ ở biên giới phía nam lại càng là loại người độc ác. Cha ngươi trở mặt với ta vì chùa Vãng Sinh, sau đó lại cứu hết đám người trong chùa. Nhưng gã chưa từng ngờ được lũ người gã cứu thật ra lại là đám ác quỷ sẽ hại chết gã."
Vi Sinh Trang vốn rất tùy hứng, nhưng lúc nghe thấy tên người nhà thì nàng lại bỗng tái mặt.
Vi Sinh Vũ hài lòng trước phản ứng đau khổ của nàng. Lão cười dữ tợn: "Linh hồn của đám nô lệ đấy đục ngầu hết cả rồi, chúng không phải ma chủng thì cũng đã cận kề với ma chủng. Vi Sinh Trang, ngươi hãy tự kiểm điểm lại mình dưới địa lao đi, xem xem ngươi đã hại Thanh Song thế nào rồi!"
Sau khi bị đày xuống địa lao lần nữa, Vi Sinh Trang ngơ ngác đối diện với bức tường. Lan Khê Trạch tỉnh lại, lạnh lùng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của đối phương. Gã luôn phân tích nàng bằng thái độ độc địa và khắc nghiệt, cho rằng nàng quá tin người, quá lương thiện một cách ngu xuẩn. Thấy ánh mắt lấp lánh sáng của nàng, gã sẽ nghĩ đến việc phá hủy nó theo cách tồi tệ nhất. Có điều đối diện với nàng như bây giờ thì gã lại bức bối, rốt cuộc thằng ngu Vi Sinh Vũ đã nói gì với ả ta? Chỉ gã mới được phá hủy ả ta mà thôi.
"Vi Sinh Trang." Lan Khê Trạch vừa mở miệng, Vi Sinh Trang đã chống tay vào tảng đá, quay đầu, hỏi nhỏ: "Lan Khê Trạch, giúp ta một chuyện."
Giúp ả một chuyện.
Lan Khê Trạch bật cười, bản tính của rắn độc là ích kỷ, tàn nhẫn, tham lam.
Vi Sinh Trang đang đùa à?
Chẳng qua nhìn khóe mắt đỏ ửng của nàng, những lời ngạo mạn và khinh rẻ lại kẹt cứng trong cổ họng gã.
Ngôn Khanh ôm Bất Đắc Chí dõi theo tất cả.
Nhìn Vi Sinh Trang, dưới sự giúp đỡ của Lan Khê Trạch, thành công thoát khỏi nhà ngục; nhìn nàng gọi chim xanh rồi chạy như điên về Thanh Song.
Chẳng qua nàng vẫn đến muộn.
Người của chùa Vãng Sinh không khác người thành Chướng. Dưới những trận mưa rả rích không ngừng, linh hồn họ ngày một nặng nề hơn, bị yểm, bị khơi dậy tất cả sự tàn ác giấu kín. Kết hợp với hành động ngấm ngầm đổ thêm dầu vào lửa của Vi Sinh Vũ...
Lần này nuôi ong tay áo, cuối cùng lại thành ra nàng hại chết cả nhà nàng.
"Cha!"
Vội vàng băng qua biển núi trở về nhà, để rồi chỉ để thấy được cảnh tượng đẫm máu. Vi Sinh Trang vọt vào trong, lập tức bắt gặp một cặp mắt xanh lục.
Ma chủng nghìn nghịt khắp nơi đang nhìn nàng bằng cặp mắt háu ăn và thèm khát.
Vi Sinh Trang lảo đảo, Lan Khê Trạch đằng sau yên lặng kéo tay nàng. Kể cả có là ma chủng đi chăng nữa thì đàn ông đàn bà vùng biên giới phía nam cũng không thể là đối thủ của nhánh Thanh Song, tuy nhiên chính Vi Sinh Vũ đã đảo lộn điều này và từ đó gây ra thảm kịch như hiện tại. Chẳng qua đối với Vi Sinh Trang, thứ khiến nàng suy sụp hoàn toàn không phải thương tích của cha và anh trai, mà là cái tát đến từ chị dâu nàng.
Người đàn bà mềm yếu ướt nhòe đôi mắt: "Vi Sinh Trang, tất cả là tại cô, cô là kẻ tội đồ!"
Nếu nàng không tiến vào chùa Vãng Sinh, không báo cáo sự việc cho cha, không khiến cha và tộc trưởng đối đầu... thì mọi chuyện đã khác.
Vi Sinh Trang yên lặng chịu cú đánh.
Nàng bình tĩnh đến mức bất thường, không còn nét tính cách hồn nhiên vô tư nữa. Lúc vào điện, nàng mới biết cha mình trúng độc.
Tính mạng của cha gặp nguy hiểm, và chỉ có Vi Sinh Vũ có thuốc giải mà thôi.
Lan Khê Trạch vẫn luôn đi bên cạnh nàng. Gã quan sát chuyện xảy ra như xem một vở kịch. Gã trai trẻ có tính tình rắn rết giễu cợt nghĩ: chuyện này liên quan gì đến Vi Sinh Trang, đây đơn giản là kết quả đã lường trước được trong trận đối đầu giữa nhánh Thanh Song và Vi Sinh Vũ.
Sau khi thu xếp Thanh Song, Vi Sinh Trang trở lại cung Linh Tâm tìm cách cứu cha.
Lần này Lan Khê Trạch không đi theo, sự lương thiện của gã vừa xa xỉ vừa nhỏ bé. Tuy nhiên dù vậy, gã vẫn, một cách ma xui quỷ khiến, đợi giữa trời gió tuyết trước cung Thượng Li tới tận khi mặt trời xuống núi. Sau gã mới biết Vi Sinh Trang và Vi Sinh Vũ đổi chác với nhau, dùng linh căn của nàng đổi lấy tính mạng cha nàng.
Lúc ra về, mặt mày Vi Sinh Trang trắng toát, hốc mắt đỏ bừng.
Lan Khê Trạch giấu mình ở cung Linh Tâm nhiều năm, vốn dĩ có mưu kế và kế hoạch rõ ràng, bởi vậy gã cũng biết bây giờ còn dính líu tới Vi Sinh Trang không phải cách làm khôn khéo. Nhưng gã vẫn tiến lên, nhìn nàng thiếu nữ mà luồng linh lực đang dần tan rã, lạnh lùng nói: "Ta đưa ngươi đi, Vi Sinh Trang."
Vi Sinh Trang được gia đình bao bọc cẩn thận từ nhỏ, chưa phải trải qua trắc trở đời thường. Nàng không đi nổi. Từ khi bị rút linh căn, cơ thể nàng đau đớn như bị đập tan xương nát thịt. Lan Khê Trạch nhìn nàng bằng ánh mắt ghét bỏ hồi lâu, cuối cùng vẫn cõng nàng đi.
Lan Khê Trạch mới là người giả vờ giỏi nhất và cũng độc ác nhất cung Linh Tâm. Chính gã mới là kẻ lập được công lớn trong kế hoạch trừ khử nhánh Thanh Song của Vi Sinh Vũ, gã đã nói muốn phá hủy tộc Vi Sinh ngay từ đầu. Chẳng qua Vi Sinh Trang không biết. Nàng hằng tưởng gã buộc phải nương nhờ cung Linh Tâm, và coi gã là người bạn duy nhất.
Nước mắt Vi Sinh Trang nhỏ xuống cổ gã, như một con chim cô độc, lạc đàn, nàng phơi bày sự yếu ớt của mình trước mắt gã.
Nàng lẩm bẩm: "Ta làm sai thật rồi ư?"
Trước cung Thượng Li trồng rừng mơ, những cánh hoa mơ theo gió đáp xuống người họ. Lan Khê Trạch bứt rứt, một loại bứt rứt nào đó từ tận trong lòng mà gã không giải thích được. Nhất là khi nước mắt Vi Sinh Trang thấm ướt áo gã, làm gã bứt rứt vô cùng.
Lan Khê Trạch nói: "Ngươi sai cái gì?"
Mơ hòa vào tuyết, lả tả bay khắp đất trời.
Lan Khê Trạch lạnh lùng: "Nhà Vi Sinh tranh đấu nhiều năm, cuối cùng phải có người thua. Cha ngươi chẳng qua là bên thua cuộc, thế thì liên quan gì đến ngươi?"
Từng giọt nước mắt nóng hổi của nàng rơi xuống tuyết. Thế rồi, nàng chợt hoảng hốt ôm cổ Lan Khê Trạch, giọng nói vừa bàng hoàng vừa tuyệt vọng: "Lan Khê Trạch, hình như ta không nhìn được nữa."
Lan Khê Trạch hơi khựng lại. Vi Sinh Trang đang bị trọng thương, khiến cho máu tụ ở mắt. Trời lại dần về khuya, rừng mơ ngày một u ám. Kỳ thực từ ngày gặp gỡ trong rừng rậm biên giới, Lan Khê Trạch đã phát hiện ra Vi Sinh Trang sợ bóng tối.
Lan Khê Trạch xụ mặt, nhưng vẫn ngắt một phiến lá mơ, đưa lên mép, và rồi thổi khẽ.
Thanh Song chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của gã, nên gã cũng không biết cớ sao mình phải suy nghĩ nhiều về nó đến vậy.
Khúc nhạc ôn hòa và chậm rãi vang lên, thoáng chốc, loài côn trùng phát sáng đã bủa vây từ bốn phương tám hướng.
Vi Sinh Vũ chưa từng nghĩ nàng sẽ thấy đom đóm vào mùa đông... Vậy mà kỳ tích ấy vẫn xảy ra rành rành trước mắt.
Nằm sau lưng gã trai trẻ cao kều, nàng ngẩng đầu, nhìn những đốm sáng lập lòe có màu vàng ấm áp giữa nhập nhoạng tuyết rơi và hoa mơ rụng.
Chúng mới đẹp làm sao. Chúng như châu báu sáng chói bầu trời mà nàng đã triệu hồi ra được ở rừng Mắt Ngọc.
Vi Sinh Trang run rẩy, mắt ướt lệ nhòa.
Lan Khê Trạch nói: "Ngươi không sai, Vi Sinh Trang."
Tại khoảnh khắc đau khổ nhất cuộc đời nàng, cặp con ngươi dựng thẳng màu máu đỏ của gã nhìn biển đom đóm giữa rừng mơ, gã nói, bình tĩnh và tỉnh táo: "Đừng nghe kẻ ngu răn dạy. Nếu ngươi không vạch trần sự kiện chùa Vãng Sinh, cứ thế để mặc cho tộc Vi Sinh bành trướng tội ác, thì đến khi bị hai đại gia tộc khác của châu Tử Kim, cửu tông châu Nam Trạch, rồi cả Thượng Trùng Thiên phát hiện ra, hậu quả sẽ càng thảm thiết hơn bây giờ."
Lan Khê Trạch cảm nhận được hơi thở run run của thiếu nữ áp vào da gã.
Gã yên lặng, hồi lâu chợt nói một câu không giống như được phát ra từ miệng gã.
"Vi Sinh Trang, ngươi vào chùa Vãng Sinh chỉ để săn báu vật, ngươi không cần gánh những tội danh không chứng cứ. Ngươi khóc cái gì, có gì mà phải khóc?"
"Ta khuyên ngươi đừng trở về nhánh Thanh Song nữa."
Lan Khê Trạch lạnh lùng nghĩ, về cũng chết thôi.
"Ngươi đã chịu trách nhiệm của mình rồi, cha ngươi sẽ tỉnh lại sớm thôi. Bây giờ ngươi nên tránh xa Thương Hải và cả châu Tử Kim, rời khỏi đây rồi đi thám hiểm, đi săn kho báu cảu ngươi đi, chứ đừng khóc lóc chỗ này. Bình thường đã xấu, khóc xong còn xấu thảm hơn."
Lan Khê Trạch hỏi: "Ngươi tìm thấy cái vạc chưa?"
Vi Sinh Trang sụt sit, vùi đầu vào gáy đối phương, giọng nức nở: "Chưa."
Lan Khê Trạch hà khắc: "Chưa thấy thì tìm tiếp đi."
Đom đóm, hoa mơ và gió tuyết đan thành dải đường đằng đẵng.
Trước cung Thượng Li, gã trai trẻ, với nàng thiếu nữ bị thương trên lưng, tiến lên từng bước.
Vi Sinh Vũ mất máu quá nhiều nên đầu óc choáng váng. Nàng sợ hãi nắm chặt bả vai Lan Khê Trạch rồi nói giọng nghẹn ngào mà tuyệt vọng: "Lan Khê Trạch, Lan Khê Trạch, hình như ta mù rồi."
Lan Khê Trạch thầm chê nàng phiền, sao gã không thừa cơ thẳng tay giết nàng đi cho khỏe. Nhưng Vi Sinh Trang thật sự yếu, nàng cứ bám chặt lấy gã như bám cọng rơm cứu mạng.
Hàng mi khẽ rung rinh, cuối cùng gã hờ hững quay đầu nhìn nàng giữa biển đóm đóm: "Vậy, Vi Sinh Trang, giờ ngươi có nhìn thấy ta không?"
Vi Sinh Trang không những là thợ săn kho báu, mà còn là một thợ săn kho báu có bí mật vô cùng xấu hổ. Nàng sợ tối, thế nên lúc nào nàng cũng thủ sẵn dạ minh châu, và cũng ưa chuộng những thứ đồ phát sáng. Nàng nằm trên lưng Lan Khê Trạch, ngửi hương tuyết mới, đoạn ngẩng đầu.
Kết thúc quãng thời gian vô tư lự của một người thiếu nữ, vào giờ khắc buồn thương cực độ, gã trai trẻ lạnh lùng lại an ủi nàng một cách gượng gạo.
Gã bảo nàng đừng khóc, rằng không phải lỗi của nàng; gã nói nàng nên tiếp tục phiêu lưu, giữ vững lòng can đảm và đi tìm kiếm những gì bản thân yêu thích.
Thứ nàng yêu thích.
Nước mắt Vi Sinh Trang đã cạn, khóe mắt đỏ ửng như mắt thỏ, nàng nhìn Lan Khê Trạch.
Nhìn chàng thiếu niên có tướng mạo đẹp mà ma mị.
Lần gặp mặt đầu tiên, nàng chỉ thấy được mắt gã, mà giờ cũng vậy. Cặp mắt với con ngươi dựng thẳng, đỏ rực, như mắt rắn sáng lên trong bóng tối. Mắt gã nổi bật hơn cả ánh trắng, đẹp hơn cả sao trời, và rực rỡ hơn bầy đom đóm.
"Lan Khê Trạch..." Giọng nàng nhẹ như tuyết lơ thơ, hơi thở cũng nhạt nhòa: "Hình như ta vẫn thấy ngươi."
Ngôn Khanh ôm Bất Đắc Chí quan sát mọi chuyện dưới góc độ người ngoài cuộc. Y làm Thiếu thành chủ dưới Ma vực suốt trăm năm, nên cũng gọi là đồng cảm với một số góc nhìn của Lan Khê Trạch. Thảm án Thanh Song không liên quan đến Vi Sinh Trang, sự kiện chùa Vãng Sinh chỉ là một mặt trận không đáng kể. Vi Sinh Trang quá ngây thơ và lương thiện nên mới nhận hết tội lỗi về mình.
Bất Đắc Chí dùng cánh che mắt: "Ta chẳng dám xem tiếp đâu, sao cô gái này thảm thế, chả bằng để ta ăn thịt cho rồi."
Ngôn Khanh mỉm cười, chẳng qua tầm mắt lạnh băng vẫn hướng về phía Lan Khê Trạch.
Y hiểu vì sao Vi Sinh Trang thích gã. Nhưng Lan Khê Trạch, lời nhà ngươi nói suốt quãng đường vừa rồi có phải thật lòng không? Nếu đây không phải ảo cảnh của Vi Sinh Trang thì y cũng muốn diệt gọn Lan Khê Trạch.
*
Vi Sinh Trang vẫn trở về Thanh Song, nàng bị tà thuật rút linh căn, cần dưỡng bệnh ở nhà trong một thời gian dài. Nhìn mái tóc bạc sau một đêm của cha, Vi Sinh Trang chỉ cười nói: "Cha, con không sao đâu." Trải qua biến cố, nhánh Thanh Song rút khỏi cuộc tranh đấu quyền lực Thương Hải.
Mà Vi Sinh Trang bị bẻ gãy cánh, mất sức mạnh tung hoành trời nam đất bắc, nhưng lại không hề bi quan. Nàng bắt đầu học vẽ trận pháp, vẽ phù chú, và tất cả những ngón nghề kỳ ba trên đời.
Làm theo lời khuyên của gã trai trẻ trong rừng đom đóm, nàng tiếp tục săn tìm thứ mình yêu thích.
Nàng nghịch một con đóm đóm gỗ, đuôi nó lóe sáng, rồi nó bay đi.
Vi Sinh Trang lẩm bẩm: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ ông phải đền mạng thôi, Vi Sinh Vũ."
Đến bây giờ Ngôn Khanh đã chắc chắn có một người khác bên trong Vi Sinh Trang, dù đó là bí mật mà vốn dĩ có bước vào ngọc ẩn khí cũng không thể nắm bắt.
Một bí mật không ai biết.
Nhưng nghĩ đến kết cục của nàng, Ngôn Khanh lại thấy rối bời.
Vi Sinh Trang có bao giờ lường trước được Lan Khê Trạch lại chính là kẻ đẩy nàng xuống vực sâu không nhỉ?
Sau đó tại cung Linh Tâm, Vi Sinh Vũ chết bất đắc kỳ tử. Vi Sinh Niệm Yên – kẻ mà tu vi bất chợt tăng lên với tốc độ chóng mặt trong vòng mười năm – thuận lợi lên nắm quyền. Ngay sau khi lên ngôi, ả thu nhận Lan Khê Trạch vốn đã tu đến hóa thần làm đệ tử, từ đó bắt đầu câu chuyện yêu đương đầy tréo ngoe giữa cô và trò trong mắt người làm cung Linh Tâm.
Vi Sinh Trang ở Thanh Song không biết chuyện cung Linh Tâm. Nàng còn nhiều thứ phải làm, cũng có nhiều điều phải học.
Những ngày tháng bình yên lại lần nữa bị phá vỡ bởi chuyến thăm hỏi đột ngột của Lan Khê Trạch. Sự kiện năm xưa khiến cảnh tượng Thanh Song trở nên hiu hắt, thành ra sự xuất hiện của người quyền cao chức trọng như Lan Khê Trạch có thể coi là kỳ tích.
Lan Khê Trạch đến có mục đích.
Bấy giờ châu Tử Kim có lời đồn, trưởng tộc Vi Sinh Niệm Yên đem con bỏ chợ, liên tục nạp nam sủng, lập hậu cung, chọc giận Lan Khê Trạch. Ghen tuông, Lan Khê Trạch muốn kết hôn để trả thù. Vi Sinh Niệm Yên hay tin thì phẫn nộ hất vỡ mấy bình hoa, nhưng Lan Khê Trạch vẫn không đổi ý.
Tuy nhiên đó là chuyện của họ, Vi Sinh Trang hoàn toàn không biết tới. Nàng chỉ ngồi trong phòng, gấp hết con đom đóm này đến con đom đóm khác.
Bỗng có tiếng đẩy cửa, quay đầu, nàng bắt gặp ánh mắt lưỡng lự của cha.
Khi biết Lan Khê Trạch hỏi cưới mình, phản ứng đầu tiên của nàng là: "Ngươi bị nhập hả Lan Khê Trạch?"
Lan Khê Trạch ung dung uống trà trước mặt mọi người, thái độ có vẻ ngạo mạn và hờ hững. Mỗi tội nghe tiếng Vi Sinh Trang xong là gã lại nghiến răng, vén mắt, hung tợn nói: "Ngươi có ý gì hả Vi Sinh Trang?"
Thật ra Vi Sinh Trang rất vui vẻ khi gặp gã, nỗi mừng lan tận đáy mắt, chẳng qua nàng vẫn thấy yêu cầu của gã quá hoang đường: "Ta phải hỏi ngươi câu đấy mới đúng chứ?"
Lan Khê Trạch đáp hời hợt: "Không phải ngươi đã nói cần xác lập quan hệ với người tộc Vi Sinh mới loại bỏ được ấn nô lệ à?"
"Đúng," Vi Sinh Trang ngạc nhiên, "Nhưng Vi Sinh Niệm Yên là thầy ngươi mà lại không bỏ ấn cho ngươi à?"
Lan Khê Trạch không để bụng: "Ừ. Nên ta đến tìm ngươi. Chính ngươi đã nói vậy còn gì?"
Vi Sinh Trang chế giễu: "Hồi đấy ta bảo để ta làm bà ngươi."
Lan Khê Trạch lại nghiêm túc nhìn nàng, cặp con ngươi dựng thẳng sâu hun hút khiến nàng run rẩy.
Gã khẽ cười: "Vi Sinh Trang, so với làm bà, ta muốn ngươi làm tân nương của ta hơn đấy."