Thấy nàng tỉnh, Cáp Nhật Hồ bảo nàng ngồi dậy còn bản thân thì xuống dắt ngựa. Chẳng mấy chốc đã đến bên ngoài nha môn, đi cùng hai cha con còn có mấy gia chủ nhận nuôi đám Tiểu Hoa. Còn Ô Cát Lực thì từ lúc Bảo Âm tỉnh dậy đã không thấy hắn đâu, chắc bọn họ chia nhau ra làm việc.
“A Âm, xuống đi! Ngựa không được vào trong nha môn, lại đây cha bế.”
Bảo Âm nghe lời nhảy xuống, đi theo mọi người vào nha môn. Việc đăng ký hộ tịch diễn ra rất thuận lợi, dẫu sao đám trẻ con bọn nàng cũng được bên trên cho phép đưa đến các nơi, người ta đã thoải mái tiếp nhận, sau đó đương nhiên cũng phải chỉnh sửa cho người ta một cách vui vẻ.
Cáp Nhật Hồ là thủ lĩnh của bộ tộc, hộ tịch của Bảo Âm được làm đầu tiên, tiếp theo chính là chín gia đình khác. Vốn dĩ Bảo Âm định làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng nàng vừa nghe xong thì cảm thấy có gì đó không đúng.
Không hề có tên Tiểu Hoa và Quế Hoa, cả Ngân Hạnh với Cát Tường cũng không có, tất cả đều biến thành những cái tên xa lạ…
Người khác thì Bảo Âm không quan tâm, nhưng nàng muốn biết Tiểu Hoa và Quế Hoa đổi tên thành gì.
“Cha, vì sao bọn họ đều đổi tên, con có cần đổi tên không?”
“Không cần, tên của con chính là may mắn, không cần đổi nữa. Tên của đám Tiểu Hoa rất tầm thường cho nên phải đổi một cái tên khác hay hơn mới coi như bắt đầu một cuộc sống mới. Ta nhớ, Tiểu Hoa đổi tên thành Tháp Na, cái tên đấy cũng không tệ.”
Trí nhớ của Cáp Nhật Hồ rất tốt, dù sao thì cũng vừa mới bàn bạc tối qua.
“Còn Quế Hoa thì sao ạ? Bây giờ tên của Quế Hoa là gì?”
“Quế Hoa? Để ta nghĩ thử xem… À, đổi thành Hải Lạp. Con phải gọi cha của con bé là Xa Căn thúc thúc, hắn là nam nhân cưỡi ngựa giỏi nhất tộc ta. Đợi con khỏe rồi, ta sẽ bảo hắn dạy con cưỡi ngựa.”
Học cưỡi ngựa với người có kỹ năng tốt nhất!
Trong lòng Bảo Âm lập tức trở nên hưng phấn.
Nàng biết cưỡi ngựa nhưng cũng chỉ giỏi hơn người bình thường một ít, mà đó còn là chuyện trước năm nàng lên mười tuổi. Lớn lên, phần lớn thời gian nàng đều ở trường học với công ty, kỹ năng cũng càng ngày càng kém. Trước khi xuyên không, đã năm năm Bảo Âm chưa cưỡi ngựa.
Vậy mà hiện tại lại có cơ hội học cưỡi ngựa với người có kỹ năng tốt nhất, nghĩ thôi đã thấy kích động rồi.
“Cha, sức khỏe con đã tốt hơn rất nhiều rồi!”
Nàng có chút gấp gáp.
Cáp Nhật Hồ lại không đồng ý.
“Để ta dẫn con đến chỗ thầy thuốc xem thử xem, nếu thầy thuốc nói sức khỏe của con không có vấn đề gì thì mới được học.”
Bảo Âm: “…”
Chẳng cần đến thầy thuốc nàng cũng biết kết quả… Cơ thể này đói khát lâu như vậy, lại còn không được nghỉ ngơi tốt, sao có thể có sức khỏe tốt.
Quên đi, trước tiên cứ tĩnh dưỡng thật tốt đã! Tranh thủ lúc tuổi còn trẻ, khả năng hồi phục nhanh để bồi dưỡng cơ thể, như thế mới có thể làm được thêm nhiều việc. Dù sao cũng đã đăng ký hộ tịch trên thảo nguyên rồi, những chuyện khác không cần phải nóng vội.
Sau khi ra khỏi nha môn, đoàn người tự tách nhau ra, hẹn buổi trưa tập trung ở cổng thành.
“Đi! Ta đưa con đi ăn cái gì trước đã.”
Lên đường từ sáng sớm, còn chưa kịp ăn sáng, may là trong thành không sầm uất nhưng cái gì cũng có. Bảo Âm được Cáp Nhật Hồ to cao bế trên tay, ngồi cao nhìn xa, liếc mắt một cái đã thấy ở bên ngoài cửa tiệm nào đó có một chồng lồng hấp.
Bánh bao? Màn thầu?
Nơi này cũng có đồ ăn như vậy sao?
Có lẽ là ánh mắt của nàng quá sáng nên đã thu hút sự chú ý của Cáp Nhật Hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT