Bất tri bất giác ba người đi tới nơi mấy người Bảo Âm hái hoa xôi lần trước.

Nhưng mà chỉ mới qua một hai ngày mà mấy bụi hoa hẹ đã già rồi, không còn ăn được nữa.

"Này! Triều lạc! Vừa rồi ta đi tìm ngươi là vì muốn dắt ngươi đến đây đó! Ta nói cho ngươi biết, hôm qua Tam tẩu của ta giặt đồ ở chỗ này ở chỗ này, ai ngờ giữ không chắc để đồ trôi đi, khi tìm được thì nó đã trôi tới cuối sông rồi, lúc vớt lên còn có một con cá bị dính vào!”

Triều Lạc nhìn bộ dạng hưng phấn của bạn tốt, lắc đầu dội tới một gáo nước lạnh.

"Ngươi muốn bắt cá, vậy thì không được rồi, ta không thể dẫn muội muội xuống sông."

Cát Nhã không chịu đi, quấn lấy đòi hai tỷ muội đi cùng nàng ấy.

"Vậy ta tự mình đi bắt, các ngươi đứng nhìn thôi, nước sông cũng đâu có chảy siết."

Lúc này không cần Triều Lạc nói, Bảo Âm đã lên tiếng từ chối.

"Cát Nhã tỷ tỷ, người lớn đã nói là không thể đi ra bờ sông chơi, chắc chắn là có lý của bọn họ. Chúng ta còn quá nhỏ, lỡ như bị nước sông cuốn trôi đi, lúc đó sẽ rất nguy hiểm.”

Tuy rằng nàng cũng rất muốn bắt cá để tăng thêm thức ăn cho gia đình, nhưng, thứ nhất không có dụng cụ, thứ hai không có người lớn, lúc này xuống sông bắt cá là hành vi cực kỳ không phải phép. Cho dù sông cạn, nước chảy không siết cũng không được.

Cả hai tỷ muội đều không chịu đi theo, Cát Nhã cũng không lay động được các nàng, tâm trạng lập tức xuống dốc không phanh, uể oải đi phía sau hai người, trông hết sức đáng thương.

Triều Lạc ăn mềm không ăn cứng, chịu không nổi nhất là bộ dáng đáng thương của bạn tốt. Suy nghĩ một chút rồi nói với Bảo Âm: "A Âm, lát nữa muội ngồi xa ra một chút, tỷ và tỷ ấy đi xem cách bắt cá được không.”

"Không được!”

Bảo Âm vô cùng kiên định, tiểu hài tử không được xuống sông là điều hiển nhiên, dù các nàng có nói sao cũng không được! Nhưng hai người này thật sự khó đối phó, nhất là một người trong đó còn là tỷ tỷ đối xử với nàng vô cùng tốt.

Vì vậy, hai bên đều lùi một bước, không ai xuống sông, nhưng vẫn cố gắng tìm cách xem bắt cá được hay không.

Bảo Âm và Triều Lạc cống hiến hai cái giỏ nhà mình, Cát Nhã thì tìm cỏ khô bắt đầu bện thành dây thừng.

"A Âm ơi, chỉ dùng dây thừng và giỏ là có thể bắt được cá sao?"

"Cái đó thì không nói trước được, cứ thuận theo ý trời đã."

Ý trời, thật khó để nắm bắt.

“Cát Nhã tỷ tỷ, tỷ có mang theo thức ăn gì trên người không?

“Có, tỷ có một cái bánh bao đây!”

Cát Nhã cho rằng Bảo Âm đói bụng, vội vàng từ trong ngực móc ra đưa tới cho nàng.

“Đây là do tứ tẩu của ta làm đấy, nàng nói đây chính là thức ăn ngon nhất chỗ các nàng. Nè, muội cầm đi.”

Chỗ các nàng?

Bảo Âm sững người một chốc mới có thể phản ứng lại, tứ tẩu Cát Nhã chắc không phải là người trong bộ tộc này. Tay nghề của nàng quả thật không tệ, bánh bao này nhìn có vẻ rất ngon, xốp xốp mềm mềm.

“Cát Nhã tỷ tỷ, muội chỉ cần một chút là được, lấy ra để làm mồi câu cá.”

Nàng chỉ xé một miếng nhỏ ở góc bánh bao, sau đó lại chia thành từng miếng thật nhỏ rồi bỏ vào giỏ, tiếp theo lại tìm mấy tảng đá đè chúng ở một góc, trải một ít cành khô cỏ dại phủ ở mặt trên. Chuẩn bị xong mấy cái này, dây cỏ đơn giản của các nàng cũng đã chà xát xong rồi.

Mỗi người buộc hai cái giỏ, tìm chỗ thích hợp rồi đặt cái cái giỏ xuống nước, chờ một thời gian cỡ hai khắc sau tới nhấc lên xem thử là được.

“Chỉ như vậy là có thể bắt được cá à?”

Trong lòng Triều Lạc thực sự không yên tâm.

Trước kia nàng cũng đã từng nhìn thấy tộc nhân đi bắt cá, nhưng đều là cầm dĩa dài, trực tiếp lội xuống nước đâm cá. Nàng nhớ rõ đoạn thủy vực này cũng không phải quá sâu, nơi sâu nhất đại khái cũng chỉ ngang đến bụng a cha nàng. Mặc dù như vậy, tộc nhân cũng phải có người có khả năng bơi lội tốt mới có thể tới chỗ đó đâm cá.

Còn muội muội chỉ dùng hai cái giỏ đơn giản như thế này, thêm một chút vụn bánh bao nữa, liệu có thể bắt được không?

Cát Nhã cũng không tin tưởng lắm, nhưng mà giỏ cũng đã đặt xuống rồi, chờ xem một chút cũng được, dù sao thì cũng không có chuyện gì khác để làm.

Ba người cứ như vậy ngồi xổm ở bên bờ sông, mãi cho đến khi Bảo Âm mở miệng nói được rồi, mới nhẹ nhàng chậm rã kéo mấy cái giỏ lên.

Bởi vì phía trên giỏ có phủ cỏ dại, nên khi kéo lên chỉ thấy một mảnh màu xanh mướt, Triều Lạc cùng Cát Nhã đều không khỏi có chút thất vọng.

Bảo Âm không nói gì, chờ đến khi các nàng kéo giỏ lên hết mới tiến lên nhặt lấy cỏ dại ở bên trong ném ra ngoài.

“Có có có! Có cái gì đó!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play