Buổi sáng đầu năm mới, Giản Tùng Ý bị nụ hôn của Bách Hoài đánh thức.
Giản Tùng Ý cảm thấy đây là một điềm tốt.
Vì thế cậu ôm cổ anh lại, hôn anh một cái.
"Chúc bạn trai em năm mới vui vẻ."
Bách Hoài cúi đầu nhìn cậu, lấy ra một chiếc bao lì xì, khóe mắt lấp lánh ý cười: "Bạn trai tặng em hồng bao khai xuân."
Hồng bao màu đỏ nhìn qua trông khá dày.
Giản Tùng Ý vừa lòng cầm lấy, bóp bóp, phát hiện ra hình như có gì đó sai sai. Cậu cảnh giác nhướng mày nhìn anh: "Bách Hoài, mới qua giao thừa mà thôi, anh đừng có mà làm loạn."
Bách Hoài cảm giác hình tượng của mình ở trong lòng Giản Tùng Ý có vấn đề, cười bất đắc dĩ: "Tôi hư hỏng tới vậy à? Em mở ra xem thử đi, không có gì xấu xa hết."
Giản Tùng Ý nửa tin nửa ngờ, mở ra rồi giũ giũ, ngay lập tức một mảnh vải đỏ được gấp gọn rơi ra.
Giản Tùng Ý thấy tấm vải đỏ này nhìn quen quen, mới mở ra đã thấy trên mặt vải viết một hàng chữ.
- Nguyện cùng em năm năm tháng tháng
Chữ viết là nét chữ mà cậu quen thuộc, còn mảnh vải đỏ này cũng chẳng phải mảnh vải nào xa lạ.
Ngày giỗ của chú Chi Miên, lúc hai người cúp học đi Linh An sơn, trên đường không chịu nổi sự chèo kéo của thằng nhóc bán hàng nên đã bỏ ra năm mươi tệ, mua hai mảnh vải ước nguyện.
Ngày đó toàn bộ sự chú ý của cậu đều dồn lên viên đá bồ đào nên không để tâm, Bách Hoài nói anh quăng mảnh vải đỏ rồi mà cậu cũng tin.
Thế ra lại gạt mình.
Giản Tiểu Tùng trừng mắt: "Bách Hoài! Anh nhìn đi, anh lại gạt em!"
Cậu hung hăng là thế nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có.
Bách Hoài cũng không muốn để ý đến cậu, nhấc cậu dậy: "Chuyện xưa tích cũ em đừng tính toán chứ. Mau dậy đi rồi chúng ta đi Linh An sơn."
Giản Tùng Ý dạo này lười biếng quen rồi, không muốn dậy, vùng vẫy rúc lại vào trong ổ chăn: "Mới hơn sáu giờ mà đi Linh An sơn làm gì chứ?"
Bách Hoài kiên nhẫn vỗ về: "Thắt mảnh vải đỏ này lên cây ước nguyện rồi sau đó đi thăm ba."
Giản Tiểu Tùng lại ngoan ngoãn ngồi dậy.
À ha, mình bắt cóc Bách Hoài nhà người ta mất tiêu cho nên dù sao cũng phải đi xin phép chú Chi Miên một tiếng chứ nhỉ.
Hai người lần lượt đi chúc tết người lớn trong nhà, ngoại trừ Bách Hàn sáng sớm đã mất dạng thì người lớn trong nhà đều lì xì cho hai người mỗi người ít nhất là năm con số 0 đằng sau. Cuối cùng, có bao nhiêu tiền cũng bỏ vào két sắt nhỏ của ai đó.
Kiếm được một khoảng nứt vách, hai người bắt đầu đi Linh An sơn.
Thu qua, đông tới, xuân về.
Cổ thụ sống ở Đại Giác Tự trên núi Linh An đã qua nhiều năm tháng. Nó vươn những cành cây già cằn cỗi, rụng hết lá nhưng lại chẳng bao lâu sau, chỗ khẳng khiu lại đâm chồi nảy lộc. Ngay cả từng mảnh vải đỏ thắt trên ấy cũng ngập tràn không khí của hi vọng.
Đằng xa, Phật tổ uy nghi đứng đó vẫn từ bi với nhân gian khổ ải tự thuở nào.
Hai người cùng nhau rảo bước trên những phiến đá làm bậc thang, đi tới cổ thụ ngày nào, thắt lên mảnh vải đỏ.
Gió lạnh đầu xuân thổi qua, mảnh vải uốn lượn theo cơn gió, như ra vẻ tự hào.
Giản Tùng Ý nghiêng đầu, hà hơi một cái, nhìn sương trắng tụ lại trong không trung, cười cười: "Bách Hoài, anh nói xem, hai đứa mình sao mê tín thế nhỉ?"
Bách Hoài nắm tay cậu, thong thả đi xuống chân núi: "Đó không phải là mê tín, đó gọi là biết hi vọng. Con người có hi vọng thì mới có thể sống tốt được."
Dù cho có nói cái gì, chỉ cần được nói bởi ngữ điệu chậm rãi của Bách Hoài, Giản Tùng Ý đã cảm thấy hợp lí không tưởng.
Cậu thản nhiên hỏi: "Vậy anh hi vọng điều gì?"
"Em."
"Chỉ đơn giản vậy à?"
"Ừ."
Giản Tùng Ý nở nụ cười: "Em tham lam lắm, em hi vọng đôi ta có thể cả đời ở bên cạnh nhau, hơn nữa ai cũng khỏe mạnh, giàu có, lại còn phải đẹp trai nữa."
"Tham một tí không sao đâu. Chỉ có điều chắc chắn ba sẽ phù hộ chúng ta, lần trước tôi xin ba chuyện theo đuổi được em, ông ấy đã đáp ứng rồi. Lát nữa em nói ngọt một chút, dỗ dành ông, nói không chừng ông vui lên, em cầu được ước thấy."
#trường hợp này là tham nhiều tí nèee
"Yên tâm, từ bé em đã dẻo miệng hơn anh rồi."
Những gì bé cưng của anh đang nói cũng là sự thật. Trước đây lúc còn chưa có khí chất của trùm trường, cậu ngọt ngọt mềm mềm, giỏi nhất là làm nũng cho nên từ bé ai cũng nuông chiều. Ôn Chi Miên cũng vẫn hay dạy Bách Hoài phải quan tâm em nhiều hơn.
Hai đứa mình ở bên cạnh nhau rất hạnh phúc, cho nên nhất định Ôn Chi Miên cũng rất vui vẻ.
Có lẽ là bởi vì có hi vọng, hai người lại cùng nhau đi công viên nghĩa trang vào sáng sớm cho nên có ít muộn phiền hơn lần trước.
Nhưng Giản Tùng Ý chuẩn bị trong đầu một đống câu trấn an Ôn Chi Miên thì lúc thấy người đang đứng kia, ý định này tan thành mây khói.
Trước mộ đặt một bó cát cánh màu trắng tươi mới, đương lúc nở độ đẹp nhất, đính đầy những giọt sương sớm.
Mà người đàn ông đứng trước mộ kia, sợi tóc đầu vai cũng đã ngưng tụ lại một lớp tuyết mỏng.
Không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.
Bóng lưng rõ ràng là cao lớn như vậy nhưng giờ phút này nhìn qua lại có nét cô độc.
Hai người đồng thời khựng chân lại.
Im lặng trong giây lát.
Giản Tùng Ý nhẹ nhàng mở miệng: "Anh qua đó đi, nói chuyện với ông ấy, em đứng chỗ này đợi anh. Dù sao cũng là đứng trước mặt chú Chi Miên, anh đừng đi cãi nhau với ông ấy làm gì."
Người thích cãi nhau nhất rồi một ngày cũng sẽ biết khuyên người khác đừng cãi nhau.
Bách Hoài giúp Giản Tùng Ý thắt khăn quàng cổ lại cho kín, cười nhẹ: "Được, nghe bạn trai của tôi hết."
Sáng sớm ở công viên nghĩa trang yên tĩnh đến khó tin, cuối đông đầu xuân, ngay cả tiếng dế kêu, chim hót trên cành cũng không có.
Hai cha con nhà họ Bách nói chuyện với nhau cứ thế lơ đãng lọt vào tai Giản Tùng Ý.
Không biết cậu có đang ảo giác hay không, thế mà hôm nay lại nghe ra giọng của Bách Hàn thật ra cũng rất đỗi dịu dàng.
"Con mang tiểu Ý đến gặp ba của con à?"
"Vâng."
"Nói cho nó biết hết năm nay con phải đi chưa?"
"Nói rồi."
"Chắc chắn muốn học y đúng không?"
"Vâng."
Bách Hàn không nói nữa.
Nơi đây lại rơi vào yên tĩnh lần nữa.
Qua một lúc thật lâu, Bách Hoài mới chậm rãi nói: "Vì sao cuối cùng cha vẫn không muốn con học y?"
Bách Hàn không trả lời.
"Cha sợ nhớ tới ba con như vậy sao? Sợ đến nỗi nhiều năm qua cũng không dám quan tâm con nhiều hơn một chút, sợ đến mức ngay cả việc con học y cha cũng thấy khó chịu?"
Bách Hàn vẫn không trả lời.
"Cha cảm thấy như vậy hay lắm à? Cha cảm thấy ba ở nơi kia có thể yên tâm được sao?"
"Hắn đi rồi." Giọng điệu của Bách Hàn lý trí đến đáng sợ, "Hắn đi rồi, cho nên hắn làm gì biết vui hay không vui, vớ vẩn thật."
Giây phút đó, đột nhiên Giản Tùng Ý hiểu được câu nói của Bách Hoài rằng: Con người có hi vọng thì mới có thể sống tốt được là như thế nào.
Nếu không có hi vọng, đại loại chắc là sẽ như Bách Hàn đúng không?
Muốn yêu, lại không chỗ để yêu.
Lại là một quãng yên lặng thật dài.
Tựa như bi thương trong thầm lặng đã gỡ được hết nút thắt rồi.
Bách Hàn thản nhiên mở miệng: "Con may mắn hơn cha, con gặp được người tốt hơn."
Còn lần này, Bách Hoài không bất đồng quan điểm với cha mình nữa. Anh dần mang hơi thở của sự trưởng thành thong thả nhẹ nhàng: "Con biết."
"Thế nhưng con có bao giờ nghĩ tới chuyện con học y thì sẽ rất khó duy trì cuộc sống giàu có hiện tại của nó không?"
Giọng điệu của Bách Hàn cũng dịu xuống, rất giống như cha con người bình thường nói chuyện phiếm ở nhà.
Giản Tùng Ý nghe xong, chỉ mong mọc tám cái cẳng chạy qua đó phản bác lại. Cậu mới không cần Bách Hoài làm ăn bươn chải kiếm tiền nuôi gia đình!
Nhưng cậu còn chưa kịp phóng qua, Bách Hoài đã thản nhiên nói lại: "Con định học ngành nghiên cứu thuốc cho Omega, không học lâm sàng."
"Ừ." Bách Hàn gật đầu, "Đây là ngành có nhiều triển vọng nhất trong những năm gần đây, chính sách của nhà nước cũng hỗ trợ. Nếu con tốt nghiệp xong rồi có thể tự mở công ty nghiên cứu dược phẩm, quả thực không tồi".
"Vâng."
"Nhưng không hẳn là vì như vậy."
"Em ấy ngoài lạnh trong nóng, bất cẩn, lười biếng nên con còn phải nghĩ cách nữa."
"Xem ra con còn nhớ rõ những điều trước đây cha dạy con."
"Vâng."
"Cha không thể làm được, hi vọng con có thể."
"Con biết rồi."
"Con dẫn thằng bé về nhà đi, cha muốn ở đây cùng ba con một lúc."
Bách Hoài im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được rồi."
Trên đường về nhà, Giản Tùng Ý hỏi Bách Hoài: "Em đang nghĩ anh đuổi ông ấy đi, không ngờ anh lại tự đi."
Bách Hoài nắm tay cậu, ánh mắt xa xăm, giọng nói nhẹ nhàng: "Ông ấy đã có tóc trắng rồi. Cha tôi mới chỉ bốn mươi hai tuổi."
[...]
Ngày đưa Bách Hoài đi, Nam thành đổ một trận tuyết rơi cuối mùa.
Giản Tùng Ý từ trước đến giờ ghét nhất mùa đông đột nhiên lại phát hiện, mình đã say đắm hương vị tuyết rơi tự bao giờ.
Cậu không muốn để cho Bách Hoài thấy cậu quyến luyến, cho nên dùng khăn quàng cổ che gần nửa khuôn mặt của mình. Giản Tùng Ý đứng trước cửa soát vé, cố giả vờ bình tĩnh, nói: "Anh đi rồi thì cứ yên tâm, ở Bắc thành an tâm học tập, không cần lo cho em. Em sẽ không xốc nổi như trước, cũng sẽ cẩn thận, cố gắng không lười biếng. Em cũng sẽ bảo vệ mình cẩn thận, cho nên anh cũng phải thế."
Bách Hoài rũ mắt, nhìn người bạn nhỏ càng ngày càng hiểu chuyện, cười cười: "Omega giỏi như em ngay cả Alpha như tôi đều bị em thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Tôi đây không sợ em ở nhà bị ai bắt nạt đâu."
"Em nghi ngờ anh đây là đang lên án việc em sử dụng bạo lực gia đình."
"Làm gì có, tôi cực kì hưởng thụ, thậm chí đôi lúc tôi cảm thấy em còn có thể bạo lực hơn nữa."
"Lúc này mà anh còn nghĩ bậy bạ được à!" Tuy rằng Sóc nhỏ đã quen cách nói chuyện không giống người của Bách cẩu, thế nhưng cậu da mặt vẫn mỏng lắm, dễ dàng đỏ lựng lên, đá anh một cái sau đó mới nghiêm giọng nói, "Em có chuyện đứng đắn muốn nói cho anh."
"Em nói đi, tôi nghe."
"Em không muốn được cử đi học nữa."
Giản Tùng Ý nói gì Bách Hoài đều cảm thấy rất đỗi bình thường, anh cũng không ngạc nhiên, chỉ tò mò: "Sao thế?"
"Em đã đạt tiêu chuẩn trong kì thi Vật lí, cũng nộp đơn để xem xét rồi, sau này cũng chỉ có thể đi học khoa Vật lí của Thanh Hoa."
"Không phải em thích Vật lí sao?"
"Cũng không phải thích, em chỉ đơn giản cảm thấy làm đề thú vị. Em không nghĩ đến cả đời sau sẽ gắn bó với lĩnh vực này, hơn nữa em cảm thấy tính tình của em cũng không thích hợp để theo đuổi lĩnh vực học thuật."
Giản Tùng Ý rụt đầu vào khăn quàng cổ, "Cho nên em không muốn học nữa."
Bách Hoài nhẹ nhàng hỏi: "Vậy em muốn học cái gì?"
"Học tài chính, kiếm tiền, nuôi anh."
Đáp án này ngoài dự đoán của Bách Hoài, anh ngẩn người, nhớ tới chuyện hôm trước rồi bật cười: "Hôm đó em nghe tôi và Bách Hàn nói chuyện rồi sao? Cho nên em lo bạn trai em sau này không kiếm được tiền, không thể nuôi được Giản Đại thiếu gia phải không?"
Mặc dù Giản Tùng Ý không nghĩ rằng Bách Hoài sẽ không kiếm ra tiền, nhưng cậu lại biết nghiên cứu khoa học đốt tiền đến cỡ nào, đã thế lại còn gian khổ. Cho nên cậu muốn tự mình kiếm tiền, để cho Bách Hoài yên tâm mà đi nghiên cứu khoa học.
Bị Bách Hoài cười, cậu cảm thấy ý tốt của mình bị người ta trêu đùa, gầm lên: "Cười cười cái gì, ai cho phép anh cười! Em muốn nuôi anh đấy, có vấn đề gì không? Chẳng lẽ giờ anh còn theo đuổi chủ nghĩa Alpha, thấy không thể để em nuôi chứ gì?!"
"Nuôi nuôi nuôi." Bách Hoài kéo Giản Tùng Ý vào lồng ngực mình, xoa xoa tóc người yêu, trong thanh âm vẫn ẩn chứa ý cười, "Sao em lại đáng yêu như thế chứ."
"Anh còn cười nữa!"
"Không cười mà, thật sự không có cười."
Đợi Bách Hoài ngưng cười, Giản Tùng Ý mới ngả đầu trên vai anh, thì thầm nói: "Từ bé em đã là kẻ phàm, nghĩ rằng sau này lớn lên làm cái gì cũng được cho nên không có ước mơ gì thật đặc biệt. Bây giờ ước mơ của em là chúng ta có thể bên nhau mãi mãi, vì thế ước mơ của anh cũng chính là ước mơ của em, nên em phải nỗ lực vun đắp lên giấc mộng cuộc đời anh."
"Vậy tôi đây không phải được ăn cơm mềm cả đời hay sao?"
"Thế có ăn hay không thì bảo?!"
"Ừ ừ ăn, dù sao hai tháng qua tôi thấy cơm này ăn ngon lắm."
"Anh giữ mặt mũi chút đi!"
"Thế nhưng không đảm bảo được chuyện kia, nếu em quyết thế thì tháng sáu mới có thể gặp nhau. Còn nếu em đi Thanh Hoa thì tháng tư là chúng ta có thể gặp mặt."
"..."
Giản Tùng Ý do dự, mặt mày đăm chiêu hệt như suy nghĩ điều gì trọng đại lắm.
Bách Hoài bị dáng vẻ tự hỏi đáng yêu của cậu làm cho bật cười: "Ước mơ của bạn trai tôi mong manh thế, mới có hai tháng mà đã bị đánh bại rồi. Xem ra bạn trai tôi thật sự yêu tôi lắm luôn."
Lúc này Giản Tùng Ý mới nhận ra anh đang trêu mình, đã thế mỗi câu còn là sự thật, ngay lập tức thẹn quá hóa giận, đấm anh bình bịch.
Bách Hoài ăn một đấm nhưng vẫn dịu dàng hôn cậu một cái, cười cười: "Không hổ là con dâu nuôi từ bé, một ngày ba hộp sữa dâu, bây giờ ngọt không chịu được."
"Mẹ nó ai là con dâu nuôi từ bé của anh cơ! Bách Hoài anh chú ý cách đặt câu của anh cho ông đây! Bây giờ là anh đang ở rể đấy!"
Bách Hoài lại bị đấm, anh mặc kệ, hôn cậu thêm một cái: "Được, tôi ở rể, cho nên sugar daddy của tôi lúc tôi không có ở bên cạnh thì cũng phải nỗ lực học tập, cần cù bù siêng năng, tranh thủ nuôi tôi."
Giản Tùng Ý lạnh lùng hừ một tiếng, còn tính đấm anh thêm cái nữa. Kênh phát thanh của sân bay vào đúng lúc này bắt đầu giục mọi người qua cổng soát vế lên máy bay, nắm đấm kia lại biến thành cái ôm chặt.
Bách Hoài xoa đầu người yêu: "Tôi thật sự phải đi rồi."
"Ừm."
"Tôi không ở đây nên em nhớ ngoan đấy. Ăn uống đầy đủ, sau mỗi tiết học thì nhớ tự mình đi rót nước, đừng uống nước đá, đừng tham đồ lạnh."
"Vâng."
"Có Alpha khác theo đuổi em thì em không được để ý tới bọn hắn, đương nhiên, Omega cũng không được."
"Anh còn nói em à! Anh ở Bắc thành gieo một đống hoa đào, em đây còn chưa tính sổ anh đâu đấy!"
"Bọn họ ai cũng biết bạn trai tôi tên Giản Tùng Ý rồi. Chúc Cung* miệng còn rộng hơn Từ Gia Hành đấy."
"..."
Bách Hoài cười khẽ: "Sao tai đỏ thế kia? Ngượng à?"
"Em không có! Anh đi mau đi, phiền muốn chết, nói gì đâu không!"
Giản Tùng Ý đẩy Bách Hoài đi.
Bách Hoài quay người đi.
Giản Tùng Ý lại gọi anh lại: "Chờ một chút!"
Anh quay đầu lại.
Giản Tùng Ý lấy ra sổ vẽ, đưa cho anh, môi mấp máy: "Em sửa hết rồi. Mấy chỗ bẩn em đã lau, chỗ nào bung keo em cũng đã dán lại. Chỗ không sửa được nữa thì em vẽ đè lên, em không biết viết chữ mảnh, luyện lâu rồi mà vẫn không đẹp lên được. Sau này em sẽ tranh thủ thời gian luyện tập thêm. Bây giờ anh cầm trước đi, coi như có cái để nhớ về."
Cậu ngừng một chút.
"Em và chú Chi Miên sẽ luôn luôn bên cạnh anh. Vậy nên anh đừng cảm thấy cô đơn một mình. Anh hãy cười nhiều lên, về Bắc thành nhớ kết thêm bạn bè, náo nhiệt vui vẻ, không bận gì thì cùng bạn bè đi ra ngoài ăn cơm, đánh bóng rổ, tụ hội này nọ. Thế nhưng anh không được phép trêu hoa ghẹo nguyệt, em sẽ add WeChat của Chúc Cung bảo cậu ta để mắt tới anh. Em nói với anh rồi đấy, em nhỏ nhen lắm, nhỏ nhen đến đáng yêu, vô lí cũng rất nhiều. Nếu em phát hiện ra anh ở đó trêu hoa ghẹo nguyệt, em sẽ bay ra đó giết anh đấy, thật đấy, cho nên anh phải nhớ em..."
Giản Tùng Ý nói xong, trừng mắt thật to nhưng hốc mắt lại đỏ hoe, giọng điệu gấp gáp, mà những câu kế tiếp, cậu cũng không thể nói nên lời.
Bách Hoài nghiêng đầu hôn lên môi người đối diện, mang theo bao nỗi nhung nhớ không rõ ràng của cảnh sắp phải chia li.
Mãi cho đến khi hai người hôn đến khóe mắt đỏ bừng, Bách Hoài mới khàn giọng mở miệng.
"Ngoan, chờ anh về, lần này về anh không đi nữa."
- -----------------------
Soft hơn cả chương trước lunn 😿🤦
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT