Ultr, nay mới để ý 2 chương 82,83 giãn dòng xa quá chờiii. Là do mấy hôm trc sửa trên đt rồi ủ đó, qua up mà quên sửa line, hihi. Nào rảnh mình sửa sau nhen 🙏😿

- ---------------------------------------------------

Giản Tùng Ý có linh cảm xấu.

Sự thật đã chứng minh, linh cảm của cậu là đúng.

Bách Hoài xoa đầu cục bông xù* trong ngực mình, từ tốn nói: “Hết kì nghỉ đông này tôi phải đi rồi.”

#có chắc là còn xù kh vậy anh zaii

Ai đó vừa mới làm ầm làm ĩ xong trong nháy mắt đã không còn sức sống.

Cậu cúi đầu, mím môi, không nói tiếng nào.

Bách Hoài nhìn cái đuôi sóc xù lông ủ rũ rạp xuống, vừa đau lòng vừa áy náy: “Hộ khẩu của tôi vẫn còn ở Bắc thành, chưa chuyển vào trong Nam. Tôi phải về để chuẩn bị thi đại học. Thân phận của Bách Hàn… Em cũng biết có rất nhiều chuyện khúc mắc, nếu như tôi muốn tiếp tục thì chỉ có thể hứa với ông ấy. Tôi định nói cho em biết sớm nhưng lại sợ em không vui.”

Giản Tùng Ý cúi đầu, buồn bã: “Chuyện này cũng không trách anh được.”

“Trách lúc ấy tôi không nên đi.” Bách Hoài cười nhẹ, “Bây giờ tôi hối hận tại sao mình lại không cầm thú sớm hơn, ăn em sớm hơn.”

Nếu ngày thường Bách Hoài nói thế chắc chắn sẽ bị đánh, thế nhưng hôm nay ai đó cũng chỉ vùi đầu, hậm hực, nằm yên không nhúc nhích.

Bé cưng của anh thật sự buồn rồi.

Bách Hoài thở dài, ôm chặt cậu hơn: “Tôi khốn nạn, em cứ đánh tôi đi, tôi sẽ không đánh lại. Đừng giận mà, đừng giận mà.”

Giản Tùng Ý vùi đầu trong hõm cổ anh, nhỏ giọng nói: “Em không giận, em chỉ buồn khi nghĩ đến cảnh một mình anh ở Bắc thành, thật trống vắng.”

Trái tim của anh bỗng thắt lại.

Anh đã nghĩ tới mười ngàn cách để dỗ dành Giản Tùng Ý, thế mà lại không ngờ tới Giản Tùng Ý lại đang lo lắng cho anh một thân một mình cô độc.

Tính tình của bạn trai anh tuy xấu, đã xấu lại còn bạo lực, nhưng sao trái tim lại mềm đến mức này…

Mềm đến mức khiến anh không còn đường lui.

Bách Hoài chỉ có thể hạ giọng xuống thấp hơn nữa: “Không trống vắng chút nào, chỉ cần mỗi ngày em đều gọi điện nói chuyện là được rồi. Tôi lên đường cuối tháng Hai, tháng Sáu thi đại học, chúng ta chỉ xa nhau hơn ba tháng mà thôi.”

“Hơn ba tháng…”

Giọng điệu của Giản Tiểu Tùng vẫn không vui lên nổi.

Bách Hoài nâng cằm cậu lên, hôn xuống: “Thế nhưng kì nghỉ đông này chúng ta có thể ở bên nhau cả ngày.”

Nghe được hai chữ “nghỉ đông”, Giản Tùng Ý sực nhớ ra điều gì đó, lỗ tai đỏ bừng, lí nhí nói: “Nếu vậy thì chúng ta dùng luôn món ăn của gói du lịch tình nhân kia đi. Đúng lúc mấy ngày nữa sẽ có kì phát tình, có thể kí hiệu hoàn toàn…”

#Ultr, tui còn nghĩ hai người làm bước cuối rùi cơ đó 🤧

Cậu càng nói thì giọng điệu càng nhỏ, lỗ tai càng hồng.

Bách Hoài bật cười: “Em có ngốc không vậy? Em cảm thấy tôi xuống tay được sao?”

Giản Tiểu Tùng đỏ mặt: “Em lớn rồi!”

“Không bàn tới vấn đề em lớn hay nhỏ, em có biết kí hiệu hoàn toàn có nghĩa là gì không? Nghĩa là từ nay về sau, em có phát tình thì cũng chỉ muốn tôi, cho dù có uống thuốc ức chế, em vẫn sẽ như vậy, em hiểu không? Em nói tôi nghe thử làm sao tôi có thể kí hiệu em hoàn toàn trước khi đi được?”

“Nhưng sau khi kí hiệu hoàn toàn thì sẽ có cảm giác thuộc về nửa còn lại. Em muốn lúc anh một mình ở Bắc thành cũng có thể cảm giác em đang ở với anh, em không muốn anh trở nên lẻ loi thêm một lần nào nữa.”

Giản Tùng Ý nói xong, đầu càng vùi sát vào làn da nơi cổ anh, giọng nói nghèn nghẹn.

Bách Hoài cười cười, thủ thỉ vào tai bạn trai mình: “Tôi sẽ không trống vắng, bởi vì trong lòng tôi toàn là em.”

“Anh đừng có nói mấy lời sởn gai ốc đó được không, buồn nôn chết được!”

“Vậy em có thể không buồn nữa được không? Em buồn thì tôi chỉ có thể dùng những lời đó để dỗ em. Gần đây tôi học được nhiều lắm, em muốn nghe thêm không?”

“Cút! Không nghe! Ghê tởm! Suốt ngày không biết học đâu mấy thứ vớ vẩn này!”

Giản Tùng Ý cũng không muốn lãng phí thời gian quý báu còn lại để buồn thương, ngồi dậy, đẩy Bách cẩu ra nhằm giấu đi khóe mắt ửng hồng.

Siêu A đầu đi gian. Bách Hoài cảm thấy mình có thể “thư giãn” chút đỉnh, vì thế bắt bạn trai mình lại, thấp giọng cười: “Tôi còn học nhiều thứ như này lắm, kì nghỉ đông này tôi sẽ dạy cho em từng chút một.”

[…]

Giản Tùng Ý chưa bao giờ có một kỳ nghỉ đông tuyệt vời như vậy.

Từ sáng đến tối, hầu như cậu và Bách Hoài đều dính với nhau chung một chỗ. Mà thời điểm cuối năm, bà Đường ông Giản ai ai cũng bận túi bụi nên hiếm khi ở nhà, vừa lúc thả hổ về rừng, hai người càng không kiêng nể gì hết.

Giản Tùng Ý cũng xí xóa cho qua chuyện lúc trước, mặc dù mình bị lừa tình lừa tiền thế nhưng cũng sướng bù vào rồi. Ai đó ở bên cạnh học thức uyên bác, thẩm thấu sâu về bản chất của chuyển động ma sát thì số tiền kia cũng coi như tiền học thêm Vật Lí.

Lớp dạy kèm chuyên nghiệp 1vs1 đầu tiên của Nam thành, ít ra cũng không lỗ.

Nhưng mà dù có không lỗ đi chăng nữa thì cũng sẽ không bù đắp được tình cảm ngọt ngào thiếu thốn lúc chia xa của tình nhân.

Ngoại trừ cảm thấy không đủ, vẫn là cảm thấy không đủ.

Giản Tùng Ý cảm thấy mình còn có thể đối xử với Bách Hoài tốt hơn thế nữa.

Trong lòng cậu chỉ có sợ, sợ Bách Hoài đi, sợ Bách Hoài cô độc, sợ Bách Hoài sống lạnh lẽo không biết nhân tình.

Ngay cả việc không ở bên cạnh Bách Hoài, cậu cũng sợ.

Bởi vì Giản Tùng Ý biết, tất cả náo nức mà Bách Hoài có đều là một tay cậu mang tới. Để một người như vậy rời khỏi cậu, trở lại Bắc thành rét mướt căm căm, làm sao cậu có thể yên lòng cho được.

Cuộc sống không giống như drama hay tiểu thuyết, tiên nhân thanh cao không thưởng qua khói hỏa nhân gian chắc chắn không vui vẻ chút nào.

Giản Tùng Ý cảm thấy mình là tục nhân phàm trần chính hiệu, cho nên cậu muốn kéo Bách Hoài xuống nhân gian nhìn cảnh sinh hoạt tươi vui của trần thế, khiến cho cuộc sống mỗi ngày của anh giống người bình thường một tí, ấm áp một tí, vui vẻ một tí.

Dù sao ngoài việc bù đắp lẫn tiếp tế yêu thương mà Bách Hoài thiếu thốn thì cậu cũng không làm gì được cho anh nữa.

Cho nên đêm giao thừa, nhà họ Bách trải qua một đêm náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Thế hệ trước của Giản gia không có mặt nên ông Giản và bà Đường quyết định cùng Bách gia ăn Tết Âm lịch với nhau.

Tất nhiên lí do quan trọng hơn là không muốn Giản Tùng Ý năm mười tám tuổi phải phân vân trước vấn đề phức tạp của cuộc sống, rằng nên về nhà mẹ đẻ ăn tết hay về nhà bạn trai ăn tết?

Ông nội Bách khi còn trẻ tính tình rất giống Bách Hàn và Bách Hoài, lạnh lùng, cao ngạo.

Thế nhưng khi qua thất tuần*, con người ta lại bắt đầu khát vọng chút luyến lưu phàm thế, giống như náo nhiệt, giống như tình thân, giống như bọn trẻ tuổi nhỏ nồng nhiệt đam mê.

*qua 70 tuổi

Cho nên ông không thể vui hơn được nữa khi người hai nhà cùng nhau ăn Tết.

Bách Vận*, người hiếm khi rảnh rỗi cũng vội tranh thủ thời gian, bay từ nước ngoài về để ăn giao thừa cùng mọi người.

#đột nhiên quên nhân vật này là ai 🙉 hình như là cô hay dì của BH thì phải ha:))

Mà khiến cả nhà bất ngờ hơn đó chính là Bách Hàn cũng về nhà.

Tết Âm lịch của năm ngoái, Bách Hàn được mời đi những buổi dạ hội lớn, tuy rằng ông vô cùng chán kiểu như vậy, thế nhưng ông cảm giác đi đến một nơi có nhiều người xa lạ một chút thì sẽ không nhớ tới những người thân thuộc nhất, cho nên chưa bao giờ từ chối những lời mời.

Thế nhưng năm nay không biết vì lí do gì mà ông lại quay về Nam thành đón năm mới.

Tuy rằng ông một thân tây trang đen tuyền, phủ bên ngoài là chiếc áo bành tô cũng màu đen, mang theo giá lạnh phương Bắc đi thẳng vào phòng khách ấm áp náo nhiệt của Bách gia, ngay lập tức làm độ ấm giảm đi mười độ thế nhưng cả nhà cũng không có ghét bỏ ông chút nào.

Tuy ai đó sát phong cảnh một chút thế nhưng về nhà là được rồi, cả nhà đông đủ vẫn là tốt nhất.

Ít nhất còn có chút hi vọng được thấy cảnh tượng gia đình đoàn viên.

Nhưng sau khi nhìn thấy Bách Hàn lễ phép chào hỏi rồi đi thẳng lên phòng ở lầu ba, Đường Thanh Thanh không khỏi thở dài: “Haiz, ông này vẫn còn ở lại cái năm mà Chi Miên ra đi. Sống để người khác thích một chút đi chứ! May mà trước đây tiểu Hoài và tiểu Ý là do Chi Miên dạy dỗ…”

Giản Tùng Ý liếc mắt nhìn mẹ mình một cái.

Bà Đường mau chóng cười nói, chuyển vấn đề: “Được rồi được rồi, không nói những chuyện này, gói sủi cảo xong rồi thì hạ nồi, Giản Tùng Ý mau qua đây giúp mẹ một tay.”

Giản Tùng Ý vừa đi vừa cự tuyệt: “Mẹ, mẹ đừng gói, đừng làm phiền dì Lưu với cha con nữa.”

“Sao mẹ không gói được chứ?” Đường Thanh Thanh không phục, nhéo nhéo vài cái, “Con nhìn đi, vậy, vậy, vậy rồi vậy là gói xong rồi đấy!”

Giản Tùng Ý nhắm mắt lại, thấy chết không sờn: “Cái của mẹ gói là bánh bao chứ sủi cảo gì.”

“Thằng nhóc này, mi nói chuyện với mẹ như thế à? Giỏi thì tự đi gói đi!”

Ông Giản trừng mắt nhìn con giai mình, thẳng thừng tuyên bố, “Dì Lưu gói thì nhà họ Bách ăn, ba gói thì ba với mẹ ăn, con muốn ăn thì tự đi mà gói lấy.”

Giản Tùng Ý: “?”

Bớ người ta cha mẹ bỏ đói con trai bé bỏng ngây thơ đêm giao thừa!

Bách Hoài nhìn bạn học Giản Tùng Ý bị cha mẹ ruột nhồi cẩu lương chết dí, ngồi dậy từ trên ghế sofa, đi tới bên cạnh cậu rồi cầm lấy vỏ sủi cảo, nhẹ nhàng nói: “Không sao hết, tôi gói em ăn.”

Ngón tay thon dài gấp lại, một bé sủi cảo ngon lành cành đào trắng mập đáng iu ra đời.

Đặt bên cạnh cái “bánh bao” của Đường Thanh Thanh.

Full chí mạng!

Giản Tùng Ý vui vẻ ngay lập tức: “Em muốn ăn ba mươi cái nhân đậu đũa.”

“Được.” Bách Hoài cười nhẹ, “Đổi thành mười cái thịt bò băm được không? Tất cả đều là chay, không đói bụng.”

“Được.”

Đường Thanh Thanh nhìn đôi chim cu tình nồng ý đượm kia, không kìm được nụ cười của mẹ già hiện ra trên mặt.

Haiz, con giai ngốc nhà mình tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, mẹ già này không bắt nạt được nó nữa rồi.

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, con trai mình mạng tốt thật, bảo bối đích tôn của nhà họ Bách mắt phải có vấn đề lắm mới thích Giản Tùng Ý được.

#cạn lời-ing =)))

Bà Đường suy nghĩ, hạnh phúc trong lòng: “Này, chúng ta gói tiền xu đi.”

Giản Tùng Ý nhướng mày: “Mẹ, tâm hồn thiếu nữ của mẹ đừng cứ phô ra như vậy có được không?”

Vừa dứt lời, ông Giản thản nhiên nói: “Giản Tùng Ý, tiền tiêu vặt tháng sau của con bị cắt hết.”

Giản Tùng Ý: “?”

Bách Hoài khẽ cười một tiếng.

Giản Tiểu Tùng trừng mắt liếc bạn trai mình.

Bách Hoài vội vàng dỗ cậu: “Tôi có, tôi cho em.”

“Tiền của con không phải tiền của dì ư? Mới tí tuổi đã chiều bạn trai, nhìn cái là biết sau này không có địa vị gia đình rồi.”

# a, đúng là dì BH thật, tui kh có nhớ lầm:>

Bách Vận đứng bên cạnh nhìn đôi trẻ ngọt ngào chảy nước, đưa tiền xu đã cọ rửa sạch cho dì Lưu, cười rộ lên, “Tiền xu vẫn gói, chỉ có điều để dì Lưu gói. Nếu không lão Giản và tiểu Hoài nhất định sẽ ăn gian, tiền xu có đổi phiên cũng không tới tay tôi. Mấy người đừng bắt nạt người cô đơn này nhé.”

Hai vị nào đó đang ủ mưu làm thế nào để kí hiệu cái sủi cảo có tiền xu cho Omega nhà mình ăn thì bị Bách Vận lật bài, cười xấu hổ.

Rồi sau đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cả nhà lại cùng nhau gói sủi cảo.

Bách Vận bắt bài được, cười mắng vài câu, cả phòng già trẻ lớn bé cười đùa vui vẻ, sủi cảo gói hết cái này đến cái khác.

Đến khi gói xong sủi cảo, cả nhà tự giác không táy máy trong bếp mà đi ra phòng khách, chỉ còn một đồ ngốc mười ngón tay không dính nước xuân Giản Tiểu Tùng lén lút trong bếp làm cái gì đó.

Một bữa cơm tất niên vô cùng phong phú.

Thế nhưng cụ thể là ăn những món gì, Bách Hoài không nhớ rõ.

Anh chỉ nhớ rõ bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Anh còn nhớ rõ đêm hôm đó, Giản Tùng Ý đút cho anh từng cái sủi cảo vỏ rách, anh đã ăn không nổi nữa mà Giản Tùng Ý nhét sủi cảo vẫn không cam lòng ngừng lại.

Cuối cùng cậu nhìn chằm chằm từng cái sủi cảo một, thấy một cái rách cạnh thì gắp về, đút cho anh ăn, chờ tới lúc anh cắn trúng đồng xu thì mới nở nụ cười toe toét.

Bà Đường mau chóng vỗ tay: “Woa, tiểu Hoài giỏi quá ta! Chắc chắn năm nay của con sẽ cực kì may mắn, dì chúc con và tiểu Ý đều có tên trên bảng vàng nha!”

Ông nội Bách cũng cười: “Thằng nhóc này, vận khí tốt nhỉ, đường không chỉ có một, quan trọng nhất là bản thân phải hạnh phúc.”

Bách Vận cũng cười: “Hai ba trăm cái sủi cảo cũng chỉ có một đồng xu, con ăn trúng thật may mắn, cho nên sau này đừng bắt chước cha già của con mặt mày nhăn nhó, cười nhiều lên, nếu không may mắn chạy mất dép đấy!”

“Ừ, đừng học tôi.”

Bách Hàn thản nhiên nhấp ngụm rượu, “Tương lai của con sẽ tốt hơn ba.”

Giản Tùng Ý nhìn Bách Hoài, cười tít mắt, vô cùng đắc ý: “Em nói rồi mà, năm nay anh là người may mắn nhất luôn. Chuyện em chia may mắn linh thật đó, em đúng là phúc tinh của anh mà!”

Bách Hoài cười cực kì dung túng nuông chiều: “Đúng, em chính là phúc tinh của tôi, nếu không vận khí của tôi sao có thể trở nên tốt như vậy được.”

Cả nhà ai cũng nhìn thấu được bụng dạ đồ ngốc nghếch kia, thế nhưng ai cũng dung túng cậu.

Ngay cả Bách Hàn ngồi nhìn hai người, trong đáy mắt cũng hiện ra ý cười nhàn nhạt.

Hôm đó lúc Giản Tùng Ý gọi điện thoại cho ông đã nói đúng, trên đời này, dù có ngăn cũng không cản được người ta hạnh phúc. Ông không thể nào ích kỉ bởi vì ông tuyệt vọng được, ông tuyệt vọng không có nghĩa là có quyền tước đi năng lực truy cầu hạnh phúc của con mình.

Nếu người chết không thể quay lại, ít nhất hãy cho người sống bớt hối tiếc.

Đêm hôm đó, mọi người cùng nhau uống chút rượu, tán gẫu đủ thứ việc nhà, pháo hoa ngoài cửa sổ cũng rực rỡ hơn mọi năm. Trong phòng, tiếng đếm ngược từng giây còn lại của một năm cũ cũng rất lớn, ngọn đèn màu hổ phách ấm áp chiếu rọi câu đối ngày xuân lẫn chữ phúc, bình dị mà đẹp đẽ lay động lòng người.

Giản Tùng Ý kéo Bách Hoài đứng trên ban công, ngắm pháo hoa trên nền trời đêm. Cả hai cùng nghe chương trình Gala cuối năm vẫn luôn chiếu mấy mươi năm qua lẫn tiếng cười nói của mọi người trong phòng.

Cậu quay đầu lại, nhìn hai gò má hơi hơi hồng lựng của Bách Hoài, khóe miệng nhếch lên nụ cười đắc ý: “Bách Hoài, anh nhìn đi, em còn giỏi hơn anh nữa, bởi vì em kéo anh xuống phàm trần cùng với em rồi.”

Ánh mắt của cậu rất sáng, đắc chí giống hệt một đứa nhóc.

Bách Hoài biết người của hai nhà cùng nhau ăn tất niên đón năm mới là do Giản Tùng Ý đề xuất. Bách Hàn và Bách Vận cũng là do Giản Tùng Ý khuyên họ về, cái sủi cảo may mắn kia cũng là do Giản Tùng Ý ăn gian làm ra.

Cũng không phải chuyện gì to tát, không thể thay đổi cách thế giới này vận hành được. Giống như ngày trước, Giản Tùng Ý cứ nằng nặc đòi ngủ với mình, đòi ba mẹ em ấy đi họp phụ huynh cho mình, em còn nói với mọi người mình là người bạn tốt nhất của em.

Tất cả đều cùng một lý do, Giản Tùng Ý chỉ muốn mình luôn vui vẻ, muốn mình hiểu được rằng trên đời này mình không phải là một người đơn độc.

Giản Tùng Ý sợ anh đơn độc.

Bắt đầu từ lúc sáu tuổi, Giản Tùng Ý sợ nhất chuyện Bách Hoài bị bỏ rơi, cho nên suốt mười hai năm qua, cậu đã làm tất cả những chuyện cậu có thể làm. Làm bạn với anh, tặng tất cả ấm áp và náo nhiệt của thế giới ngoài kia, đem từng chút từng chút hương sắc cuộc sống nhét vào tay anh.

Bạn bè, người nhà, vinh quang, may mắn, còn có cả bản thân cậu nữa.

Ấm áp thuần khiết như vậy, không cần giữ lại cho riêng mình. Chỉ có duy một mình Giản Tùng Ý lớn lên trong Utopia* chưa từng thiếu thốn bất cứ thứ gì mới có thể mang tới tặng cho anh.

*Utopia, là một cộng đồng hoặc xã hội gần lý tưởng hoặc hoàn hảo trên mọi mặt.

Kèm theo phần đắc ý, kiêu ngạo ngây ngốc.

Mà Bách Hoài yêu phần ngây ngốc này của cậu, cũng yêu phần kiêu ngạo kia, giống như yêu cậu, người tựa ánh nắng không biết rằng mình ấm áp thuần khiết đến thế nào.

Ánh mắt của cậu sáng ngời long lanh, ngân hà khói hoa đằng sau cũng thất sắc trước vẻ đẹp này.

Bách Hoài cúi đầu, hôn lên khóe mắt của người anh yêu.

Anh nói: “Giản Tùng Ý, em chính là phàm trần của tôi.”

Bởi vì có em, cho nên tôi chưa từng thật sự một thân một mình bao giờ.

- -----------------------------------------------

#aaaaa, soft xỉuu quý zị ơii, thế mà lại sắp xa nhau rùi (hehehh, chắc được 1 chap là hết nấc =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play