Trong chốc lát, những người trong văn phòng thấp thỏm không dứt.

Không ai dám nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Tịch Tuyết ẩn hiện dưới ánh đèn, nhìn có chút kinh người.
"Phiền các vị ở đây hãy động não suy nghĩ một chút.

Nếu các vị muốn đi, vậy hãy đi đi, tôi sẽ không giữ bất cứ ai, nhưng những thứ của Minh Hải thì tuyệt đối không thể lấy đi."
Lâm Tịch Tuyết nói ra yêu cầu của cô một cách ngắn gọn và súc tích.

Cô tin rằng dù có là kẻ ngốc thì vẫn có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của cô.
Sau khi nghe thấy điều này, các cổ đông có mặt bắt đầu bàn tán to nhỏ.
Lâm Tịch Tuyết làm sao có thể không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, nhưng trên mặt cô vì nể mặt nên không thể hiện ra.
Thấy tình hình đã ổn định, Thư ký Chu ở một bên chậm rãi đi đến bên cạnh Lâm Tịch Tuyết thì thầm bên tai cô:
"Giám đốc Tuyết, vài người đã bán đi phần cổ phiếu của họ ngày hôm qua và ra nước ngoài rồi ạ."
Lâm Tịch Tuyết biết đây không phải chuyện tầm thường, đôi lông mày xinh đẹp của cô nhíu chặt lại cứ như thể thứ này đang hàn
hạ cô không sót một khoảnh khắc nào.
“Đi tìm cho tôi tất cả thông tin của những người đã mua cổ phần.” Lâm Tịch Tuyết ghé lại bên tai anh ta ra lệnh.
Sau đó cô lại giơ tay lên vỗ bàn, nghiêm nghị nói: "Tôi muốn hỏi là các vị ở đây đã suy nghĩ xong chưa? Là muốn ở lại hay rời đi?"
Nghe xong lời đe dọa này, không ai dám nói gì, tất cả đều trố mắt nhìn nhau không biết phải làm sao.

Tất cả mọi người đều bị sự uy nghiêm có phần uy hiếp của Lâm Tịch Tuyết mà lặng im không dám lên tiếng.

Nhưng thực ra điều họ nghĩ trong lòng là làm sao để không cho Lâm Tịch Tuyết phát hiện ra bọn họ bán cổ phần của công ty.
Thấy bên dưới không có ai nói chuyện, tất cả mọi người cúi đầu không dám đối mặt với mình, cô có chút vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Sao bây giờ không có ai nói chuyện? Không phải vừa nãy còn nói rất hăng say sao?"
"Giám đốc Tuyết! Cho dù cô có cho tôi mười nghìn lá gan thì tôi cũng không dám bán cổ phần công ty."
Những giọng nói bắt đầu thay nhau vang lên, hết câu này lại tiếp câu khác.

Liệu họ có nói thật hay không, Lâm Tịch Tuyết chỉ cần nghe qua là có thể hiểu hết.
Thư ký Chu đã sớm trở lại, hai tay ghé vào tai Lâm Tịch Tuyết không biết đang nói cái gì, nhưng lại làm cho cô ngược lại không tức giận mà cười cười gọi tên đích danh một người.
"Vương Cầm, sao anh còn mặt mũi xuất hiện ở đây? Từ khi anh bán đi cổ phần, vậy thì anh không phải là người của công ty nữa."
Ngay khi giọng nói cô cất lên, những tiếng thở dài lần lượt vang lên rối rít nhìn về phía Vương Cầm, không ngừng lẩm bẩm gì đó với nhau.
Vương Cầm không hoảng cũng không vội vàng mà trả lời một cách bình tĩnh với vẻ mặt như thể anh ta đang cầm chắc trong tay phần thắng vậy, như thể tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm tay của anh ta.
"Giám đốc Tuyết, cô cứ nói đùa, tại sao tôi lại nguyện ý bán cổ phần của công ty mà mình đã vất vả làm việc lâu như vậy, làm sao có thể bán được đây?"
Lâm Tịch Tuyết biết hắn sẽ không thừa nhận bởi người này trong công ty trước giờ vẫn luôn mưu mô, lòng dạ khó lường.

Anh ta chỉ cần có chuyện xảy ra thì sẽ là người đầu tiên muốn chạy trốn.
Hơn nữa, việc bán cổ phần của công ty đã xuất hiện trước khi Minh Hải gặp nạn, nhưng Lâm Gia Thần vẫn luôn không ngừng trấn áp.
"Thật là vậy sao? Vương Cầm, anh thực sự vì bán cổ phần mà chuyện gì cũng dám làm nhỉ?" Lâm Tịch Tuyết nhìn anh chằm chằm.
Không khí trong phòng họp khác hẳn với khung cảnh bên ngoài, có lẽ vì trận mưa hôm qua, hôm nay mặt đất vẫn còn ướt, có mùi thơm của đất bốc lên.
Lục Đan Bạch và Chu Hạo Thanh sáng sớm đã đến sở cảnh sát chờ đợi, chuyện xảy ra ngày hôm qua vẫn chưa giải quyết xong, liên quan đến danh tính của nhóm người kia.
Nhìn về phía cửa đồn cảnh sát, hai người cùng thở dài, đồn cảnh sát này cũng sắp trở thành nhà mới của bọn họ rồi.
Ngay khi cả hai chuẩn bị bước vào thì Lục Chính Vĩ gọi đến.
"Hai đứa đến khách sạn Bắc Đảo một chuyến đi.

Bố đã chuẩn bị cuộc họp báo xong xuôi hết rồi.

Hai đứa đến sẽ bắt đầu luôn."
Nói xong ông ta cúp điện thoại luôn, hai người trái lại nhìn nhau mắt to mắt nhỏ nhìn nhau không hiểu.

Nhưng cũng không còn cách nào ngoài việc làm theo lời của Lục Chính Vĩ.

Quay người trở về khách sạn Bắc Đảo, chỉ có thể hy vọng rằng lần này sẽ không xảy ra thêm chuyện gì nữa."
Lục Đan Bạch cảm thấy nhịp tim mình đang đập rộn lên, nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát được.

Dù có cố làm cách nào, cô cũng không thể bình tĩnh lại được.
Chu Hạo Thanh thấy cô khác thường, cau mày hỏi: "Em làm sao vậy?"
"Em" Lục Tuyết Thâm cắn môi, run rẩy nói: "Tim em đập rất nhanh, em cảm giác như sẽ xảy ra chuyện gì đó."
Nghe được lời nói của Lục Đan Bạch, Chu Hạo Thanh an ủi: "Không sao, có lẽ gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em đừng suy nghĩ nhiều quá."
Lục Đan Bạch chỉ gật đầu một cái, hàng lông mày vẫn nhíu chặt không có dấu hiệu giãn ra.

Cô ngồi không yên, bất an nhìn con đường phía trước.
Khách sạn Bắc Đảo.
Lục Đan Bạch ngồi trong phòng, nhíu mày tâm trạng có chút khẩn trương.

Phóng viên ngoài cửa đã gần đến, chỉ là trong lòng cô cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
Chu Chính Nam đứng bên cửa sổ nhìn xe cộ cách đó không xa, mong đợi sẽ nhìn thấy Chu Hạo Thanh và những người khác từ bên trong.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bàn tán, trao đổi ồn ào của các phóng viên đủ mọi tầng lớp, như muốn nhấn chìm nơi này vậy.
Người đã theo dõi Tô Tuyết Vy ngày hôm qua cũng ở đây với mục đích tìm ra thêm thông tin về Tô Tuyết Vy từ buổi họp báo này.
Không bao lâu nữa đã đến giờ bắt đầu, nhưng lại vẫn không thấy bóng dáng Chu Hạo Thanh và Lục Đan Bạch.

Hai người bọn họ như thể bốc hơi khỏi thế giới vậy, điện thoại cũng không liên lạc được.
Long Duệ Ân có chút không thở nổi ôm ngực, vươn tay muốn lấy ly nước trên bàn, nhưng vừa nhấc lên, ly nước đã vỡ tan tành.
Tiếng còi xe cứu thương liên tục vang lên, hiện trường vụ tai nạn bốc khói nghi ngút, trong đó có tiếng la hét của đám đông và tiếng xe vỡ vụn.
Hai bóng người bị đè dưới thân xe, máu chảy ra từng dòng một theo khe hở, cuối cùng lan ra một vùng máu lớn.

Thân xe rung chuyển, tưởng chừng có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.

Người rất nhanh được đưa lên xe cứu thương để đến bệnh viện cấp cứu.

Chẳng qua những thứ ở hiện trường vụ tai nạn xe quả thực khiến người ta sợ hãi.

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán về vụ tai nạn xe hơi vừa xảy ra.
"Thật đáng thương, đang yên đang lành lại gặp phải tai nạn xe hơi."
"Ừ, trông dáng dấp thì chắc cũng đang trẻ tuổi lắm.

Tài xế xe hàng cũng thiệt là."
...
Lục Chính Vĩ chỉ nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện.
"Ông Vĩ, phiền ông đến bệnh viện một chuyến được không? Con gái ông bị tai nạn xe hơi..."
Lời nói tiếp theo là gì ông không còn tâm trí nào để nghe nữa.

Hoảng hốt cúp điện thoại, trong đầu toàn là câu nói Lục Đan Bạch gặp tai nạn, quay ra Long Duệ Ân nói: "Bà đến bệnh viện trước đi, bệnh viện Nhân Ái."
Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương, Long Duệ Ân sắc mặt tái nhợt, bất an, có chút nghẹn ngào nói: "Chuyện gì đã xảy ra..."
"Bà đi đến đó trước, tôi và Chính Nam giải quyết xong chuyện bên này sẽ lập tức qua.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play