Sân bay huyên náo, ồn ào bởi tiếng mọi người ai nấy trò chuyện, tạm biệt nhau.
Có đủ tiếng cười, tiếng khóc, chỉ có bốn người bọn họ là khác hẳn.
Trình Vũ Thanh vì là lần đầu nói chuyện trực tiếp với Thịnh Vân Hạo như vậy, không tự chủ được có chút lo sợ nhưng vẫn giả vờ cứng cỏi, cường ngạnh nhìn anh.
Tô Tuyết Vy có chút không hiểu, nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, dường như cô đã hiểu tại sao Thịnh Vân Hạo lại nói ra câu đó.
Cô mơ hồ có thể cảm nhận được nỗi lo lắng trong trái tim Thịnh Vân Hạo lúc này qua cái nắm tay đó, cô ngước mắt lên nhìn anh: "Không phải anh vừa bảo tôi đi sao?"
Thịnh Vân Hạo đột nhiên cảm thấy lời nói kia có chút sắc bén, xuyên thấu qua tim đau nhói.
Anh nắm cổ tay Tô Tuyết Vy mạnh hơn, ương ngạnh đáp trả:
"Đúng vậy, anh đổi ý rồi."
Anh hơi siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kéo Tô Tuyết Vy trở lại bên mình.
Ngay lúc Tô Tuyết Vy đồng ý với Trình Vũ Thanh, cảnh cô ta cầm súng dí vào trán Tô Tuyết Vy hiện lên trong đầu Thịnh Vân Hạo, nhất thời nhịp tim của anh như muốn ngừng lại.
Tô Tuyết Vy bị bóp chặt tay có chút đau, cau mày ngẩng đầu nhìn Thịnh Vân Hạo, bất đắc dĩ nói: "Buông ra, Thịnh Vân Hạo, anh điên rồi sao!"
Dương Lâm Tây chỉ đứng một bên quan sát giống như đang xem một vở kịch hay và bà ta chỉ là một người qua đường.
Ba người ở sân bay giằng co mãi không nghỉ, Tô Tuyết Vy bị bọn họ kẹp ở giữa giống như nhân bánh quy kẹp vậy.
Tiến thoái lưỡng nan, nội tâm cô khóc không ra nước mắt.
Cuối cùng, Tô Tuyết Vy buồn bực quá mức, trực tiếp giơ tay lên dùng sức hất tay hai người kia ra, giọng điệu bất lực cùng tức giận.
"Đủ rồi! Đây là sân bay! Các người muốn làm loạn thì đi ra ngoài kia mà loạn!"
Nghe thấy Tô Tuyết Vy gào lên mắng, hai người kia mới chịu ngượng ngùng thu tay về, vẻ mặt hiện lên tia không chịu nhún nhường.
Dương Lâm Tây ở một bên chống cằm, nhìn có chút tức cười nói từng chữ: "Sắp hết giờ rồi, Trình Vũ Thanh, đã đến giờ cô lên máy bay rồi."
Tô Tuyết Vy lúc đó mới nhớ tới sự tồn tại của Dương Lâm Tây, vẻ mặt hiện lên vẻ nghi hoặc: "Dì Dương, bà rốt cuộc là ai?"
Trình Vũ Thanh đứng ở trước mặt Tô Tuyết Vy, nhìn chằm chằm về hướng cửa lên máy bay, hồi lâu mới chốt một câu: "Không đi."
"Thật sao? Cũng may là tôi không đặt vé, nếu không lại thành phí tiền." Dương Lâm Tây hơi quay đầu nhìn Tô Tuyết Vy nói: "Tôi là ai, trong lòng cô chẳng nhẽ không có đáp án sao? "
Nghe câu trả lời không rõ ràng của Dương Lâm Tây, Tô Tuyết Vy đầu óc mơ mơ hồ hồ không tìm ra đầu mối, chỉ có Thịnh Vân Hạo như hiểu ra điều gì đó, lạnh lùng nói:
"Từ Hiểu Uyên...?"
Dương Lâm Tây nhướng mắt nhìn Thịnh Vân Hạo, cong cong mắt cười: "Phải gọi ta là bà nội mới đúng."
Câu nói này khiến cho hai người đồng thời hét lên: "Bà không phải!"
Thịnh Vân Hạo có chút tức giận, nhưng lại cực kỳ kiềm chế tính tình lại mà kiên nhẫn nói: "Tôi không có bà, tôi không có thân nhân, bà không có khả năng trở thành người thân của tôi!"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Thịnh Vân Hạo cả người đều là cảm giác tức giận, tại sao người này lại có thể thản nhiên ngồi đây và nói cho anh biết thân phận của mình chứ.
"Bà tại sao có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với tôi? Bà không xứng, bà không hề xứng với hai chữ này."
Thịnh Vân Hạo sải bước về phía bà ta, lòng đầy tức giận đã không thể nói thành lời, toàn thân toát ra vẻ hung ác, anh vững vàng đứng trước mặt Dương Lâm Tây.
Truyện mới cập nhật
"Tại sao hôm đó người chết không phải là bà? Tại sao còn có thể thản nhiên ngồi ở chỗ này nói ra thân phận của mình, Từ Hiểu Uyên, nhà họ Trình không thể dung thứ cho bà."
Vẻ mặt của Dương Lâm Tây đờ đẫn một cách mất tự nhiên, mím môi như thể muốn đưa ra lý do, nhưng lại phát hiện ra rằng những gì bà nói đều chỉ trở thành lời biện minh cho lỗi lầm của chính mình hai mươi năm trước.
Tô Tuyết Vy hoàn toàn rơi vào trạng thái kinh ngạc, nghĩ kiểu gì cũng không thấy đúng.
Nếu người này thật sự là Từ Hiểu Uyên, ngay từ đầu vì sao phải giúp mình.
Cô vội vàng kéo tay Thịnh Vân Hạo nói: "Anh bình tĩnh đi, cũng có thể là bà ta đang lừa gạt chúng ta, dì Dương, bà nói đi."
Nhìn thấy Tô Tuyết Vy nói giúp cho Dương Lâm Tây, Thịnh Vân Hạo chỉ cảm thấy toàn thân như sắp nổ tung, ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng cô: "Anh nói là bà ta thì chính là bà ta."
Trình Vũ Thanh hừ nhẹ khinh thường nói: "Tô Tuyết Vy, cô đúng là nghĩ cho người ta quá tốt rồi.
Bà ta chính là Từ Hiểu Uyên, kẻ đứng sau vụ giết người của tập đoàn Trình Cố."
Tiếng người ồn ào ở sân bay ồn ào đến mức Tô Tuyết Vy có chút sững sờ, nếu người trước mặt thật sự là Từ Hiểu Uyên vậy bà ta phí công tốn sức giúp mình để làm gì?
“Nếu thật sự là như vậy, bà ta sẽ không giúp tôi.” Giọng nói dần trở nên trầm hơn, ngay cả bản thân cô cũng bắt đầu nghi ngờ.
Dương Lâm Tây trực tiếp khẳng định lần nữa: "Tôi chính là Từ Hiểu Uyên, nhưng tôi đã bị hủy dung, sau đó được người vợ đã qua đời của Lâm Gia Thần giúp đỡ phẫu thuật thẩm mỹ".
Ngay cả những âm thanh ồn ào và hỗn loạn cũng không thể thay đổi được vẻ mặt kinh ngạc, khiếp sợ của họ.
Những lời của Dương Lâm Tây cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Còn phía bên kia, chung cư Lệ Cảnh.
Ánh sáng ban mai chiếu vào qua lớp rèm mỏng manh của cửa sổ, trực tiếp chạm đến khuôn mặt, bàn tay và chăn bông của Lâm Tịch Tuyết.
Cô cảm nhận được một chút ấm áp liền mở mắt ra, Lâm Tịch Tuyết liếc nhìn thời gian trên đồng hồ báo thức mới nhận ra mình đã ngủ rất lâu.
Cô vội vàng đứng dậy tắm rửa và mặc quần áo xong lại có chút ngây ngốc ngồi ở sô pha phòng khách, nhưng lại không biết mình còn có thể đi đâu được nữa.
Trong lòng cô tự nghĩ, tốt hơn là nên quay lại công ty, dù sao cũng không có gì to tát cả.
Hơn nữa, tập đoàn Minh Hải mới nộp thuế ngày hôm qua và bây giờ đã hoàn thành hết, vậy thì không có vấn đề gì mới đúng.
Đến khi Lâm Tịch Tuyết trở lại công ty, cô mới nhận ra rằng công ty đã có rất nhiều biến cố, nhóm cổ đông của tập đoàn Minh Hải dường như muốn nuốt chửng cả tập đoàn.
Khi thư ký Chu nhìn thấy Lâm Tịch Tuyết đi làm giống như là vớ được vị cứu tinh, vội vội vàng vàng nghênh đón và ghé bên tai Lâm Tịch Tuyết nói nhỏ: "Giám đốc Tuyết, đám người trong hội đồng quản trị kia hình như muốn dỡ bỏ Minh Hải rồi."
Nghe xong, Lâm Tịch Tuyết cau mày có phần không hài lòng, biểu tình trên mặt những ngày qua đang mềm yếu, trong nháy mắt trở nên cường ngạnh, cứng rắn, khí chất xung quanh cả người cũng khác hẳn.
Thư ký Chu dẫn Lâm Tịch Tuyết đến phòng họp, nơi các cổ đông lớn đang ngồi cùng nhau.
Khi nhìn thấy cô đến, một đám người giống như là đang gặp quỷ vậy.
"Thế nào, thừa dịp tôi không có ở đây liền muốn nuốt sạch công sức nhiều năm như vậy của Minh Hải sao? Các vị đúng là bỏ ra không ít tâm huyết nhỉ." Lâm Tịch Tuyết đứng dựa vào khung cửa nhìn bọn họ.
Một trong những cổ đông lên tiếng: "Lâm Tịch Tuyết, cô bất qua vẫn chỉ là đứa trẻ không hiểu sự đời.
Giao Minh Hải cho cô rồi cũng sẽ thất bại mà thôi.
Đã vậy, tại sao không để chúng tôi phân chia nó ra."
"Đúng vậy, tai họa sắp ập tới rồi.
Trước khi nó đến chúng tôi cũng phải lấy lại vào phần bồi thường chứ."
Nghe bọn họ nói như vậy, Lâm Tịch Tuyết từng bước đi tới trước màn hình máy chiếu, chậm rãi nói: "Các vị còn muốn bồi thường sao? Nếu không phải là tôi thì các vị còn có cơ hội ngồi đây bàn chuyện bán Minh Hải hay sao?".