Hai người lẳng lặng đứng trước cửa bệnh viện, không ai nói với ai câu nào, Chu Hạo Thanh biết lúc này trong lòng cô đang rất khó chịu nên chỉ có thể im lặng ôm cô vào lòng, an ủi cô.
Không phải Thịnh Vân Hạo không biết Tô Thần Vũ quan trọng với Tô Tuyết Vy như thế nào nhưng anh vẫn quyết định làm như vậy, như thế chẳng khác nào đang đòi mạng của Tô Tuyết Vy.
Anh quả thực là quá độc ác.
Tô Tuyết Vy cứ đứng im ở đó, trong miệng liên tục lẩm bẩm câu nói “làm sao bây giờ”, “làm sao bây giờ”, cô hoàn toàn không còn cách nào cẩn thận suy nghĩ xem rốt cuộc thì bản thân mình đang muốn điều gì, hiện giờ cô đang đau khổ đến mức muốn chết đi.
Không có ai biết rốt cuộc thì Thịnh Vân Hạo muốn làm cái gì, anh muốn trả thù Tô Tuyết Vy hay là muốn bởi vì anh quá yêu thương Tô Thần Vũ nên mới đưa cậu bé đi, không ai biết được lý do là gì, bọn họ chỉ có thể suy đoán từng khả năng một.
“Tuyết Vy, chúng ta về nhà trước đã, có được không? Đến lúc đó chúng ta sẽ nói những chuyện còn lại sau, được không?” Chu Hạo Thanh vô cùng kiên nhẫn dỗ dành cô, anh ta muốn để cô có thể bình tĩnh hơn một chút.
Tô Tuyết Vy cũng không còn cách nào khác chỉ có thể khẽ gật đầu sau đó đi theo anh ta về nhà, Trình Vũ Thanh đứng ở một bên nhìn thấy một màn này thì lộ ra nụ cười khinh thường, đưa mắt nhìn theo dáng vẻ đã hoàn toàn lụi bại của Tô Tuyết Vy.
Hiện giờ cô ta chỉ cần thực hiện kế hoạch của mình từng bước một là được rồi, Trình Vũ Thanh nghĩ đến việc cô ta chỉ cần ngồi đó làm ngư ông đắc lợi thì thỏa mãn nhếch môi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Tại biệt thự Hải Lâm.
Tô Thần Vũ cô đơn ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, ngây ngốc ngồi nhìn màn hình ti vi không nói một câu nào, để mặc cho Quy Ngọc Quỳnh ngồi bên cạnh kiên nhẫn dỗ dành cậu: “Thiếu gia, cậu ăn một chút đi, nếu không chủ tịch về nhà sẽ tức giận đó.”
Nhưng Tô Thần Vũ vẫn bướng bỉnh không chịu nói chuyện, cậu vẫn luôn ngậm miệng thật chặt, cậu muốn Tô Tuyết Vy, cậu muốn mẹ ở đây với cậu còn những thứ khác có cho thì cậu cũng không cần, rõ ràng lúc ở bệnh viện đã nói là Tô Tuyết Vy chỉ đi một chút rồi sẽ trở về mà bây giờ cậu vẫn không thấy mẹ mình đâu.
Quy Ngọc Quỳnh chỉ có thể tiếp tục dỗ dành cho cậu ăn cơm, nhưng Tô Thần Vũ vẫn không chịu nói chuyện cũng không chịu mở miệng ra để ăn cơm, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Tô Thần Vũ vừa nghe thấy thì cứ tưởng đó là Tô Tuyết Vy về nhà liền vội vàng chạy ra xem.
Sau khi nhìn rõ người vừa vào nhà là ai thì có chút thất vọng quay mặt qua chỗ khác, Thịnh Vân Hạo bước những bước lớn đi qua đó, nhìn thấy cảnh tượng hai người lúc này liền hỏi: “Hai người làm sao thế?”
“Chủ tịch, thiếu gia vẫn không chịu ăn cơm, cũng không chịu nói chuyện, tôi…” Quy Ngọc Quỳnh vội vàng giải thích.
Thịnh Vân Hạo đón lấy đồ ăn trên tay Quy Ngọc Quỳnh, anh nói: “Cô đi xuống dưới đi, để tôi làm.”
“Vâng.”
Thịnh Vân Hạo quỳ xuống đau lòng nhìn Tô Thần Vũ, vươn tay ra nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói: “Thần Vũ tại sao con lại không chịu ăn cơm thế? Nói cho ba nghe có được không?”
Tô Thần Vũ khịt mũi, nghẹn ngào nói: “Ba, có phải mẹ sẽ không về với con nữa phải không?”
Nghe Tô Thần Vũ lại hỏi đến Tô Tuyết Vy nữa thì sắc mặt Thịnh Vân Hạo liền tối sầm lại ngay tức khắc: “Mấy ngày gần đây mẹ sẽ không về nhà nữa, mẹ còn có việc bận, Thần Vũ ở đây với ba có được không con?
“Được thì được nhưng con vẫn muốn ở với mẹ hơn, ba ơi, chúng ta đi tìm mẹ đi, có được không ạ?”
Tô Thần Vũ vẫn luôn miệng bảo Thịnh Vân Hạo đi tìm Tô Tuyết Vy, cậu chỉ cần Tô Tuyết Vy về đây với cậu, ngoại trừ Tô Tuyết Vy ra thì cậu không cần ai hết, hơn nữa cậu thích một nhà ba người cùng chung sống với nhau hơn.
Thịnh Vân Hạo bị cậu bé nói nhiều đến mức không khỏi cảm thấy mất hết kiên nhẫn, sắc mặt tối sầm lại rồi nói: “Thần Vũ! Ba đã nói là mẹ sẽ không về đâu, từ giờ con sẽ ở lại đây sống cùng với ba!”
Nói xong liền gọi quản gia đến bảo ông ấy đưa Tô Thần Vũ lên phòng nghỉ ngơi nhưng thật ra là muốn giam lỏng cậu bé, không cho cậu bước chân ra khỏi cửa nửa bước, càng sẽ không để cho Tô Thần Vũ gặp Tô Tuyết Vy.
Quản gia đến đưa cậu bé lên phòng, Thịnh Vân Hạo mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế sô pha, anh biết anh làm như vậy rất không công bằng với Tô Thần Vũ nhưng anh thật sự không thể kiềm chế được bản thân mình, hiện giờ anh hận Tô Tuyết Vy đến thấu tận tim gan, chỉ cần cô đau khổ thì bắt anh làm gì anh cũng đều nguyện ý.
Anh biết anh làm như vậy chẳng khác gì hành hạ bản thân, cũng là hành hạ cả Tô Thần Vũ nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ba của Tô Tuyết Vũ chính là hung thủ giết hại mẹ của anh thì anh liền không còn cách nào khống chế được bản thân mình.
Nếu như Tô Tuyết Vũ có thể nói cho anh biết chuyện này sớm một chút thì có lẽ mọi chuyện đã khác rồi, nhưng đáng tiếc là không có nếu như, hơn nữa kể cả anh có biết từ sớm thì chưa biết chừng anh sẽ còn làm ra những chuyện quá đáng hơn thế nữa, hiện giờ trong lòng anh đang rất hỗn loạn.
Liên tục mấy ngày nay, Thịnh Vân Hạo đều nghe thấy việc Tô Thần Vũ kêu gào đòi đi tìm Tô Tuyết Vy làm anh cảm thấy cực kỳ khó chịu nên đã dứt khoát rời khỏi biệt thự, không về đó nữa.
Còn Tô Tuyết Vy đã tự nhốt mình trong phòng mấy ngày liền rồi, mỗi ngày cô đều rất nhớ Tô Thần Vũ, cô muốn về đó, muốn đi thăm Tô Thần Vũ bây giờ như thế nào rồi, muốn xem xem Thịnh Vân Hạo có ngược đãi cậu bé hay không?
Khắp đầu óc cô đều là hình ảnh Thịnh Vân Hạo vì muốn trả thù cô nên mới đưa Tô Thần Vũ đi, sau đó anh sẽ dùng mọi cách để hành hạ Tô Thần Vũ, vừa nghĩ đến những chuyện này cô liền cảm thấy rất sợ hãi, ngậm chặt miệng lại không dám nói chuyện.
Lục Đan Bạch ngồi ở bên cạnh an ủi cô, nói: “Không sao đâu, Tuyết Vy, Thịnh Vân Hạo dù có ác độc như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không làm ra chuyện gì gây tổn hại đến con của mình đâu.”
Tô Tuyết Vy lắc đầu, cô hiểu rõ con người của Thịnh Vân Hạo hơn ai hết, thủ đoạn của anh sẽ không chỉ đơn giản có thể hình dung bằng từ ác độc, cô run rẩy nói: “Cô không biết thủ đoạn của anh ta đâu.”
Lục Đan Bạch cũng không biết phải nói gì, cô ấy chỉ có thể nói: “Mấy ngày nay anh ta đều ở công ty không về nhà.”
Vừa nghe thấy cô ấy nói như vậy, trong đầu Tô Tuyết Vy liền nảy ra một suy nghĩ to gan, nếu như anh đã không ở biệt thự vậy thì chắc chắn Tô Thần Vũ sẽ ở đó, cô có thể đến đó một lúc.
Nghĩ xong liền quay ngoắt sang nhìn Lục Đan Bạch, ánh mắt vô cùng kiên định nói với cô ấy: “Đan Bạch, cô có thể đưa tôi đến biệt thự không?”
Lục Đan Bạch bị câu nói này của cô làm cho giật cả mình, hỏi lại: “Chẳng lẽ cô định đi đến biệt thự của Thịnh Vân Hạo sao?”
Cô ấy biết Tô Tuyết Vy rất nhớ Tô Thần Vũ nhưng cô ấy cũng không thể để Tô Tuyết Vy làm như vậy được, nếu như để Thịnh Vân Hạo phát hiện chuyện này thì hậu quả sẽ ra sao, bọn họ đều biết rất rõ.
Huống hồ với tình hình và trạng thái hiện giờ của hai người bọn họ căn bản không thể gặp nhau được, ai mà biết được Thịnh Vân Hạo sẽ làm ra những chuyện như thế nào để kích thích cô, vì thế cho nên Lục Đan Bạch đành phải vội vàng từ chối.
“Không được! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô đi đến đó đâu! Như vậy quá nguy hiểm!”
Tô Tuyết Vy khẩn thiết cầu xin cô ấy, nói: “Đan Bạch, có lẽ cô biết rất rõ Thần Vũ quan trọng với tôi biết nhường nào, tôi sẽ chỉ ở đó một chút thôi rồi sẽ ra ngay.”
Nhưng Lục Đan Bạch vẫn nhất quyết từ chối, căn bản không cho cô cơ hội, đừng nói là Thịnh Vân Hạo mà ngay cả Chu Hạo Thanh, nếu để anh ta biết được chuyện này thì hai người bọn cô không ai có thể chạy được.
Cuối cùng Lục Đan Bạch vẫn không thể kìm lòng được trước sự cầu xin khẩn thiết của Tô Tuyết Vy, hơn nữa một người mẹ muốn gặp con trai của mình thì có gì sai chứ? Thế là Lục Đan Bạch liền mang theo suy nghĩ đó, lái xe đưa Tô Tuyết Vy đến biệt thự.
Quản gia nhìn thấy Tô Tuyết Vy đang đứng trước mặt thì ngẩn cả người, kinh ngạc kêu lên: “Cô Vy, sao cô lại đến đây?”
“Tôi cầu xin ông cho tôi gặp Tô Thần Vũ một chút được không? Chỉ một chút thôi, tôi sẽ nhanh chóng rời đi trước khi Thịnh Vân Hạo trở về mà.” Tô Tuyết Vy cầu xin quản gia.
Quản gia lúc này cũng có chút khó xử, nhưng những tiếng kêu khóc gần đây của Tô Thần Vũ cũng làm cho ông ấy hơi động lòng, thế là liền đồng ý cho hai mẹ con bọn họ gặp nhau, ông ấy nói: “Cô nhanh lên một chút, hôm nay chủ tịch chưa chắc đã trở về.”
Tô Tuyết Vy vô cùng cảm kích nở nụ cười với quản gia sau đó vội vội vàng vàng chạy lên lầu, vừa mở cửa liền nhìn thấy Tô Thần Vũ người gầy hẳn đi một vòng thì đau lòng gọi một tiếng: “Thần Vũ!”
Tô Thần Vũ vừa nghe thấy giọng nói của mẹ thì vội vàng chạy đến ôm chầm lấy cô, gọi: “Mẹ ơi!”
Hai người cuối cùng cũng gặp được nhau rồi, liền thân thiết ôm chặt lấy nhau.
Mà ở phòng làm việc của tổng giám đốc, tập đoàn Thịnh Lâm lúc này.
Thịnh Vân Hạo buông bàn tay đang cầm điện thoại xuống, biểu cảm trên mặt càng lúc càng trở nên nặng nề hơn, Trình Vũ Thanh bị bắt cóc rồi, rốt cuộc là người nào đã làm việc này chứ?
Vừa nãy người kia cũng đã nói rõ ràng rồi, anh ta chỉ cần Tô Thần Vũ, Thịnh Vân Hạo híp mắt lại, không dám nghĩ tiếp nữa, hiện giờ anh chỉ có thể đứng dậy nhanh chóng quay trở về biệt thự..