Sau khi nghe Trình Vũ Thanh nói xong, khuôn mặt của Trì Linh Ngọc trở nên trắng bệt, cách làm như vậy hoàn toàn chính là dùng tính mạng cả nhà họ Trì để chống lại Thịnh Vân Hạo.

Nếu như lúc trước biết rõ sẽ trở thành như thế này thì cô ta tuyệt đối sẽ không đồng ý bất kỳ một yêu cầu nào với Trình Thiên Na, thậm chí là cũng sẽ không gặp mặt.

Trình Vũ Thanh nhìn dáng vẻ này của cô, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, sau đó nói: “Cô Linh Ngọc, thế cục hiện tại, cô hẳn là phải rõ ràng hơn so với tôi đúng không nào? ”
Những lời này vừa nói ra, Trì Linh Ngọc liền biết mình tuyệt đối phải trợ giúp Trình Vũ Thanh, cho dù là phải đánh đổi bằng cả gia nghiệp nhà họ Trì, cô ta cũng không thể không giúp.

Trình Vũ Thanh tính toán còn tốt hơn so với bât cứ ai, cô ta biết trong tay mình có thẻ đánh bạc, mặc kệ là ai cũng không thể đấu lại cô ta, chỉ cần chuyện này thành công, như vậy cô ta sẽ chiếm được Vân thị.

Trì Linh Ngọc siết chặt nắm đấm, cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn buông lỏng: “Tôi sẽ giúp cô, nhưng đây là lần cuối cùng, chỉ cần chuyện này thành công thì mong cô đừng đến tìm tôi gây rắc rối nữa.


Trình Vũ Thanh không thể không gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tính toán, Trì Linh Ngọc vĩnh viễn không có khả năng thoát thân, chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.

Trì Linh Ngọc đứng dậy rời khỏi quán cà phê, chỉ để lại Trình Vũ Thanh một mình ở chỗ này, qua một lúc lâu, Trình Vũ Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Kế hoạch được giấu trong lòng kia quả nhiên vẫn có ích, đi trên đường, cô ta hơi híp mắt, thầm nghĩ, Tô Tuyết Vy nên lui ra, hiện tại là thiên hạ của cô ta.

Trình Vũ Thanh chậm rãi đi về phía tập đoàn Minh Hải, giống như người đi về phía thắng lợi vậy.

Trong bệnh viện, trong phòng bệnh của Tô Thần Vũ.

Tô Tuyết Vy nhìn Thịnh Vân Hạo ở cửa, đặt Tô Thần Vũ lên giường bệnh, chậm rãi đi ra ngoài, nhìn anh, hỏi: “Anh Hạo còn có chuyện gì nữa không?”
Thịnh Vân Hạo nghe cái xưng hô lâu không nghe thấy này, trái tim có chút đau đớn, cố nén khó chịu nói: “Cô đi theo tôi.


Thịnh Vân Hạo dẫn cô đến chỗ y tá, lấy túi nước đá ra áp lên trên mặt cô, động tác như vậy khiến cô cảm thấy thật kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Thịnh Vân Hạo hừ lạnh một tiếng nói: “Vừa rồi là tôi nhất thời xúc động mà thôi, bây giờ trả lại cho cô.


Nói xong liền buông tay ra, hoàn toàn không cho Tô Tuyết Vy có cơ hội phản ứng, túi băng thuận thế rơi xuống đất, phát ra một tiếng bịch.

Tô Tuyết Vy khó hiểu, hỏi: “Thịnh Vân Hạo, rốt cuộc anh có ý gì đây?”
Thịnh Vân Hạo ngước mắt lạnh lùng nhìn cô: “Tôi muốn mang Tô Thần Vũ đi, nó là con của tôi.


Những lời này giống như tia chớp hung hăng đánh vào người Tô Tuyết Vy, anh ta muốn mang Tô Thần Vũ đi, không được, cô sẽ không để cho anh ta làm như vậy.

“Tôi sẽ không để cho anh làm như vậy.


Thịnh Vân Hạo chậm rãi đứng dậy nhìn cô nói: “Tôi luôn nói được làm được.


Tô Tuyết Vy cũng đứng dậy kéo tay áo anh, không để anh rời đi, Thịnh Vân Hạo nhìn về phía cô trong mắt đều chán ghét, còn có thù hận vô tận.

Thịnh Vân Hạo hất tay cô ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Buông tay ra, Tô Tuyết Vy, cách làm của cô bây giờ sẽ dẫn cô đi vào con đường chết.


Tô Tuyết Vy liều mạng kéo tay áo anh, nếu lúc này cô buông tay.

Như vậy, cô thật sự sẽ mất đi Tô Thần Vũ, cô không muốn buông tay, cũng tuyệt đối sẽ không buông tay.

“Tôi sẽ không để Tô Thần Vũ rời khỏi tôi, Thịnh Vân Hạo, thằng bé là mạng sống của tôi.


Thịnh Vân Hạo đương nhiên biết đây là mạng của cô, mục đích của anh chính là muốn làm cho cô hết hy vọng, nhưng mà loại khoái cảm trả thù này cũng không mang đến cho anh bao nhiêu vui vẻ, trong lòng anh ngược lại còn cảm thấy trống rỗng, thật giống như bị mất đi linh hồn vậy.

Hai người ở hành lang lôi lôi kéo kéo, mọi người xung quanh đều bắt đầu dừng chân vây xem, muốn xem đây là tình huống gì.

Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, Thịnh Vân Hạo bắt đầu không kiên nhẫn, nhẫn tâm nói: "Buông tay! Bằng không tôi sẽ để cảnh sát đến bắt cô, cô cũng không muốn Tô Thần Vũ biết chuyện này, phải không? ”
Tô Tuyết Vy đột nhiên cảm thấy tim mình đau đớn vô cùng, Thịnh Vân Hạo nói không sai, nếu Tô Thần Vũ biết sẽ như thế nào, cô hoàn toàn không dám nghĩ, nếu làm như vậy sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến tương lai của Tô Thần Vũ.

Nhìn vẻ mặt thất hồn lạc phách của Tô Tuyết Vy, trái tim Thịnh Vân Hạo trong nháy mắt hung hăng run rẫy một chút, nhưng anh sẽ không để Tô Tuyết Vân biết mình đang nghĩ cái gì, hiện tại đối với Tô Tuyết Vy, anh chỉ còn lại sự thống hận vô cùng.

Tô Tuyết Vy buông tay ra, cả người xụi lơ ngã xuống ghế, nửa ngày không phục hồi tinh thần, thì ra đây chính là cái gọi là hận của Thịnh Vân Hạo sao? Lấy đi thứ mà cô vô cùng yêu quý.

Nước mắt lăn dài theo hai má, cô thấp giọng khóc nức nở, mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi, đều chỉ trích Thịnh Vân Hạo là người không đúng, Thịnh Vân Hạo lạnh lùng nhìn qua, mọi người xung quanh đều ngậm miệng lại.

Tô Tuyết Vy nguyền rủa: “Thịnh Vân Hạo, anh chính là một tên khốn kiếp.

Mặc kệ như thế nào, tôi cũng sẽ không để cho anh mang Tô Thần Vũ đi, bất kể là phải trả cái giá đắt như thế nào.


Thịnh Vân Hạo nhíu mày nhìn cô, không hiểu lời cô nói có ý gì, chỉ có thể bỏ lại một câu: “Cô tự xem mà làm.


Tô Tuyết Vy không có gì cả, cô chỉ có thể nói những lời tàn nhẫn, khiến Thịnh Vân Hạo chết tiệt này mang trái tim của Tô Thần Vũ đi, hung hăng đe dọa nói.

Nhưng điều làm cho cô thật không ngờ chính là điều uy hiếp này vậy mà lại biến thành sự thật.

Đứng dậy chậm rãi đi về phía phòng bệnh, cô quyết định muốn mang Tô Thần Vũ đi trước Thịnh Vân Hạo làm chuyện này, đi càng xa càng tốt, càng sớm càng tốt, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện loại chuyện này nữa!

Thịnh Vân Hạo đã nhanh hơn cô một bước, thậm chí nhanh hơn rất nhiều, chờ khi cô trở lại phòng bệnh, Tô Thần Vũ đã không thấy đâu, thậm chí còn có thể nói là giống như thằng bé chưa từng ở đây vậy, Tô Tuyết Vy hoảng hốt.

Lúc vừa chuẩn bị mở cửa đi xem thì phát hiện quản gia đang chờ cô ở cửa, quản gia có chút không đành lòng mở miệng nói: “Cô, cô Tuyết Vy, cậu chủ đã mang thiếu gia đi rồi.


Nói xong ông gửi một tấm chi phiếu và nói: “Đây là mười bảy tỷ, cậu chủ nói, số tiền này cho cô, hy vọng sau này cô sẽ không xuất hiện thêm một lần nào nữa.


Tô Tuyết Vy nhìn tấm chi phiếu trước mắt, trong lòng sinh ra một loại cảm giác bi thương, thì ra đây chính là hình phạt của ông trời giành cho cô sao? Có lẽ là tội lỗi của cô thực sự không thể tha thứ được.

Cô đưa tay đẩy tay quản gia ra, khổ sở nở nụ cười, thì ra đây là cái gọi là hận ý của Thịnh Vân Hạo, lảo đảo rời khỏi cửa phòng bệnh.

“Ông trở về nói với Thịnh Vân Hạo, tôi tuyệt đối sẽ không để Tô Thần Vũ rời khỏi tôi, số tiền này, không cần anh ta dùng tiền để vũ nhục tôi.


Quản gia có chút khó xử nhìn cô, nếu để Cho Thịnh Vân Hạo biết Tô Tuyết Vy không những không nhận tiền mà còn nói ra những lời này, như vậy mâu thuẫn giữa hai người nhất định sẽ càng thêm tăng lên.

Tô Tuyết Vy chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, mặt trời trên đỉnh đầu chiếu thẳng vào cô, ánh mặt trời rực rỡ làm cho trái tim cô đau nhức, ánh mắt đau đớn nhìn con đường phía trước, cô vậy mà lại không biết mình nên đi đâu.

Bỗng nhiên, cánh tay bị người kéo lại, cô ngơ ngác nhìn Chu Hạo Thanh kéo cô lại, đột nhiên khóc ra, nói: “Hạo Thanh, Thịnh Vân Hạo mang Thần Vũ đi rồi, anh ấy đã biết chuyện hai mươi năm trước rồi.

”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play