*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Tôi và Hạ Tình bắt đầu cuộc sống ở chung hạnh phúc.

Hụ hụ hụ, Hạ Tình thật sự rất tốt luôn đó.

Hạ Tình biết nấu cơm, cũng không so đo chuyện tôi có nhiều bạn chịch trước kia, vẫn dịu dàng với tôi vô cùng.

Tôi cảm động lắm luôn.

Cả đời này tôi phải đối xử tốt với Hạ Tình.

Vì để chứng tỏ tôi không phải kẻ tùy iện, ở trên giường tôi rất quy củ nghiêm chỉnh, tuyệt đối không đụng chạm Hạ Tình lung tung.

Chờ khi nào Hạ Tình đến kỳ phát nhiệt, em muốn kết hợp với tôi thì tôi mới chạm vào em ấy.

Hạ Tình tuyệt vời lắm.

Sáng nào cũng sẽ dịu dàng đánh thức tôi.

Lúc tinh thần của tôi dao động mạnh, thú lượng tử bất an, Hạ Tình sẽ dùng tua tinh thần vỗ về tôi, chim cực lạc cũng sẽ trấn an rắn nhỏ.

Chờ đến khi tôi khỏi bệnh trở về quân đội, tất cả mọi người đều chúc mừng tôi vì có được một dẫn đường tốt như Hạ Tình.

Tôi thề với toàn bộ thiên hà, đời này tôi sẽ một lòng một dạ với Hạ Tình.

Tôi đây gặp được cái vận cứt chó gì không biết.

Tôi cho rằng tôi và Hạ Tình cứ thế bình yên sống một đời.

Không nghĩ tới, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Buổi tối một hôm nào đó, tôi đột nhiên nhớ ra mật mã vào tài khoản phụ hẹn chịch.

Tôi ngồi dậy thậm chí muốn ra ngoài đánh một bài quyền.

Rắn nhỏ đã lớn hơn một chút, đang quấn lấy chim cực lạc say ngủ.

Tôi lặng lẽ xuống giường.

Xác định Hạ Tình không bị đánh thức, tôi ra phòng khách ngồi trên ghế sofa.

Sau khi đánh một bài quyền cho bình tĩnh lại, tôi mở quang não.

Đăng nhập vào tài khoản phụ dùng hẹn chịch.

Mặc kệ đã trải qua chuyện gì, tôi cũng phải thẳng thắn với Hạ Tình.

Dẫu sao tôi thật lòng muốn tốt với Hạ Tình cả đời.

Tôi cho rằng mình sẽ nhìn thấy một lô một lốc danh sách tên các bạn chịch.

Kết quả trong tài khoản phụ chỉ có đúng một người.

Ghi chú là True Love*.

*gốc 挚爱 chí yêu: tình yêu chân thành, tha thiết

Tôi há miệng run rẩy mở lịch sử trò chuyện ra.

Lần gần đây nhất là khi tôi còn đang nằm ở bệnh viện.

Người đó thường xuyên nhắn tin cho tôi.

– Anh thế nào rồi?

– Vết thương ra sao?

– Có đau không?

– Em thật sự muốn đi thăm anh, nhưng em nhớ lời hẹn của chúng ta.

– Người của quân bộ nói anh trọng thương hôn mê, em lo lắm.

– Anh tỉnh lại sẽ còn nhớ em chứ? Mỗi lần anh mất trí nhớ toàn quên mất em.

– Không có em ở bên anh, rắn nhỏ có khỏe không?

– Anh có nhớ em không?

– Em sẽ luôn ở đây chờ anh, chờ anh đến cưới em.

...

– Nghe người quân bộ nói anh đã xuất viện rồi.

– Em tin chắc chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.

– Em yêu anh, Quan Liệt.

– Cằm tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Tôi lật lại lịch sử, thậm chí trước khi ra chiến trường, tôi còn nhắn tin với “True Love” này.

Tôi nói chờ tôi trở lại, sẽ cưới người đó.

Ối trời đất thần linh ơi!

Tôi luống cuống tắt quang não đi.

Bắt đầu tìm bàn giặt quần áo quanh nhà.

*minh họa bàn giặt

Cuối cùng chỉ tìm được bảng điều khiển từ xa.

Hu hu hu, quỳ lên bảng điều khiển này Hạ Tình sẽ tha thứ cho tôi sao?

Tôi cầm bảng điều khiển đặt xuống sàn sát bên cạnh giường.

Sau đó “uỵch” xuống quỳ lên.

Hu hu hu, tôi phải dùng thành ý của mình làm Hạ Tình cảm động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play