Edit: Cháo
Trong viện nghiên cứu, sau khi tiến sĩ cùng mấy bác sĩ rút hết chất lỏng xong thì mở khoang nuôi cấy ra.
Khoang nuôi cấy chỉ có duy nhất một người đàn ông mặc quần đùi nằm trong đó.
Thân hình hắn cao lớn, bắp thịt rắn chắc ẩn dưới làn da mật ong, dường như có thể phát ra sức mạnh cường đại bất cứ lúc nào.
Dưới đôi mày đen rậm là đôi mắt sắc bén như chim ưng, hắn chậm rãi ngồi dậy ở trong khoang nuôi cấy.
“Thiếu tướng Quan, cảm thấy thế nào?” Một bác sĩ cầm máy tính bảng đứng bên cạnh ghi chép số liệu, “Chúng tôi đã giúp ngài sửa lại chuỗi gen, trừ phi đầu bị thương nghiêm trọng thì sẽ không xảy ra hiện tượng mất trí nhớ nữa.”
Quan Liệt gật đầu nói, “Cám ơn bác sĩ.”
Hắn nhắm mắt lại, sau đó vịn hai bên thành đứng lên, sau lưng hắn hiện lên một lưới tinh thần màu vàng, một con mãng xà thô to dài chừng sáu mét xuất hiện sau lưng hắn.
Lớp vảy màu đen phản xạ dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng khiến người ta rét lạnh, thỉnh thoảng khè lưỡi, con ngươi thẳng đứng màu vàng cứ quan sát xung quanh, dường như đang tìm cái gì đấy.
Quan Liệt mở miệng nói, “Đừng tìm nữa, em ấy không có ở đây đâu.”
Mãng xà hình như có chút thất vọng, bò đến bên người Quan Liệt.
Các bác sĩ ghi lại số liệu thân thể của hắn một chút, sau đó làm vài bài kiểm tra, xong nói hắn có thể đi về.
Quan Liệt thay quân trang, chào bọn họ, xoay người ra khỏi viện nghiên cứu, mãng xà lớn màu đen theo sát sau lưng hắn.
Quan Liệt đã khôi phục trí nhớ, mở quang não ra, sửa lại văn kiện quân đội, gửi đi một bài báo cáo.
Sau đó mở phi thuyền chuẩn bị về nhà.
Đệch mợ mình, cuối cùng, đã nhớ lại, mật mã ngân hàng rồi!
Hạ Tình đang tưới hoa trong sân, mèo con thì lười biếng nằm phơi nắng trong bụi cỏ.
Bỗng nhiên một chiếc phi thuyền đáp xuống cửa, cửa vừa mở ra, một đôi giày quân đội được lau chùi đến sáng bóng bước xuống.
Quan Liệt bước nhanh vào nhà, mãng xà lớn còn bò nhanh hơn cả chủ nhân.
Hạ Tình cất bình tưới đi, ngẩng đầu lên đã thấy Quan Liệt đứng cách đó không xa, mặc quân trang đẹp trai, khuôn mặt đầy vẻ dịu dàng nhìn y.
“Anh đã về rồi.”
Quan Liệt bước mấy bước về phía trước, ôm y vào lòng, “Hạ Tình, sau này anh sẽ không quên nữa.”
Mãng xà vây hai người họ lại, khè lưỡi không ngừng, chim cực lạc xuất hiện trên đầu vai Hạ Tình, sau đó nhẹ nhàng vỗ cánh, đậu lên đầu mãng xà.
Nó cúi đầu xuống, dùng cái mỏ nhỏ nhắn chóc chóc đầu rắn mấy cái, con ngươi thẳng đứng màu vàng hiện ra mấy phần dịu dạng.
Quan Liệt ôm bổng Hạ Tình lên, đi vào nhà, vừa đi vừa nói, “Vợ à, lâu rồi không làm…”
Hạ Tình ôm chặt lấy cổ hắn, Quan Liệt chợt nhớ tới chuyện gì đó, “Vợ ơi anh nói này, con mèo kia không thể nuôi được nữa, anh phát hiện, nó có thể nhìn ban đêm…”
Hạ Tình vùi người trong lòng hắn, cười khẽ, “Được rồi, ngay cả giấm mèo mà cũng muốn ăn.”
“Không được! Cứ nghĩ đến lúc anh biến thành mèo, nhìn thấy những thứ mà con mèo kia không được phép nhìn là anh không chịu nổi! Triệt sản cho nó là đúng rồi!”
“Được rồi mà, em đảm bảo trước giờ nó chưa từng được thấy những thứ không nên thấy.”
“Không được! Anh không yên tâm!”
Mãng xà mang theo chim cực lạc trên đỉnh đầu của nó vui vẻ đi theo sau bọn họ.
Ngoài sân những bông hoa nở đủ sắc màu rực rỡ, lộ ra cảm giác hạnh phúc dưới ánh mặt trời.
END.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT