"Thẩm Cửu..."

Thẩm Cửu nhìn xem Lạc Băng Hà khí áp thấp trở về, trong mắt hắn chứa gì y không thấy rõ. Nhưng cho dù là nhìn rõ, kiểu người giống như Thẩm Cửu cũng nhìn không hiểu. Tiểu nhân cả một đời đều đang tính kế người khác, làm sao có thể lý giải được những cảm xúc như vậy.

Thẩm Cửu biết Lạc Băng Hà này đi đến một nơi khác, nhưng cũng không biết hắn tới nơi đó đã làm gì. Bất quá mang thương về như vậy, hắn là đã gặp được chuyện gì không hài lòng đi.

"Tiểu súc sinh, đây là..." Thẩm Cửu không biết đang nghĩ gì, vẫn là theo thói quen trào phúng Lạc Băng Hà, kết quả lại bị Lạc Băng Hà cắt ngang lời kế tiếp.

Tiểu nhân không hiểu tâm tình Ma tôn, đồng dạng, Lạc Băng Hà cũng không hiểu tâm tình của Thẩm Cửu.

Tiểu súc sinh chắc là điên rồi, Thẩm Cửu giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của Lạc Băng Hà, nhưng tay của hắn tựa như hàn sắt, căn bản không thể nhúc nhích, trốn cũng không thoát.

Lạc Băng Hà đem người trước mắt gắt gao trói buộc trong lòng ngực mình, một tay vòng qua ôm lấy eo y, một tay đè gáy y lại, để y không cách nào rời đi.

Không biết qua bao lâu, cẩu Ma tôn rốt cuộc cũng buông ra Thẩm Cửu đang thở hổn hển. Thẩm Cửu lúc này mới có thể có được tự do, y nghĩ muốn mắng to, nhưng y lại càng muốn hít lấy không khí mới mẻ kia vào nội thể để còn sống tới.

Không biết Lạc Băng Hà ở nơi đó trải qua những gì, chẳng qua nếu biết kết quả là cái dạng này, kia Thẩm Cửu tuyệt đối sẽ đem hai tên tiểu súc sinh đều ném tới thời không song song kia, ra đều ra không được.

"... Tiểu... Tiểu súc..." Lời nói của Thẩm Cửu đứt quãng lơ lửng trong không khí, truyền theo không khí đi đến bên tai Lạc Băng Hà.

Hai người đều có tâm tư riêng, nhưng đối phương đều không biết.

"Ngươi vì cái gì không phải là Thẩm Thanh Thu?" Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Cửu, rõ ràng đều giống nhau, vì cái gì tính cánh cùng nhân phẩm đều chênh lệch nhiều như vậy. Đồng dạng đều là Lạc Băng Hà vì cái gì đối đãi khác biệt đến vậy.

"Hửm?" Thẩm Cửu không rõ Lạc Băng Hà nói ra lời như vậy là có ý gì, nhưng lại có thể nghe ra ý đối với y bất mãn.

Lạc Băng Hà thật rất đau với Thẩm Cửu người này, nhưng hắn cũng không đi thừa nhận sẽ ganh tị với tên khóc bao kia chỉ biết anh anh anh khóc trong lòng ngực của Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà muốn bắt lấy tay Thẩm Cửu, muốn một lần nữa kéo y qua. Nhưng lần này Thẩm Cửu không giống với lần vừa rồi không kịp đề phòng, tại thời điểm Lạc Băng Hà vươn tay ra y tai mắt lanh lẹ trực tiếp cho hắn một nhát.

"Ngươi..." Lạc Băng Hà không thể tin được nhìn vết thương trên tay, ngụy quân tử này từ đâu lấy ra chủy thủy.

Thẩm Cửu cũng không nghĩ tới y trộm giấu chủy thủy đi vậy mà lại có đất dụng võ, đây là y nhìn thấy tại bên người Nhạc Thanh Nguyên, lúc ấy cũng không biết có phải kích thích não hay không, trực giác nói cho y cái này sẽ dùng tới liền đem nó giấu đi.

Trên người Lạc Băng Hà bây giờ có hai vết thương, đều là do Thẩm Thanh Thu làm, nhưng là không phải cùng một Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Cửu cùng Lạc Băng Hà đấu không biết bao lâu, cuối cùng y đem Lạc Băng Hà làm cho tức giận bỏ đi. Mà y, lại quay trở lại chỗ phòng tối mà y lần cuối nhìn thấy Nhạc Thanh Nguyên kia. Chủy thủy xoay một vòng trong tay y, sau đó...

Lạc Băng Hà luôn cảm thấy sẽ sắp xảy ra chuyện gì đó cho nên hắn lập tức quay trở lại, theo đuôi Thẩm Cửu đi tới phòng tối nơi mà hắn cũng không biết này, đã nhìn thấy Thẩm Cửu cầm chủy thủy đâm thẳng vào ngực mình. May mắn bị Lạc Băng Hà nhìn thấy, nếu không y có thể sẽ chết.

Thẩm Cửu mơ mơ màng màng nhìn thấy Lạc Băng Hà đang chữa thương cho mình, y hiện tại đầu óc mê man, căn bản không nghĩ được Lạc Băng Hà người này vậy mà lại cứu mình, vì sao lại cứu mình, chỉ là đang nghĩ......

Lần sau... nhất định phải thành công...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play