Thẩm Cửu mở mắt, y hiện tại toàn thân đều không thoải mái, trên thân đều là tràn ngập khí tức không thuộc về mình, trên giường xốc xếch lộn xộn lộ ra dáng vẻ thống khổ của Thẩm Cửu.

Y từ trên giường bò dậy, trên người rải đầy dấu răng chó gặm. Nhìn vào mấy dấu vết này, chính là có thể thấy được tên chó điên kia hung hăng gặm cắn thế nào.

Y rời giường, không biết bản thân mình đã ngủ bao lâu, bất kể bây giờ là lúc nào. Nhìn quanh một chút không thấy Lạc Băng Hà đâu hẳn là đã rời đi rồi.

Thẩm Cửu nhặt lên bộ y phục nhăn nhúm ở một bên mặc lên, cảm giác thân thể chỉ cần động một cái cũng đều đau nhức, tên chó điên kia xuống tay cũng thật có bao nhiêu hung ác.

Đây cũng là lần đầu tiên y bị đối xử như vậy, có thể nói là làm sao cũng đều không thoải mái. Nếu như có thuốc hối hận Thẩm Cửu tuyệt đối sẽ không trêu chọc vào Lạc Băng Hà.

Cho dù y là tên cặn bã, nhưng cũng không phải là tên cuồng chịu ngược.

Thẩm Cửu ngồi xuống ghế đối diện gương đồng, một khắc ngồi xuống kia, lại một lần nữa cảm giác đau đớn quỷ dị ở phần dưới kia càng quét toàn thân. Y nhìn nhìn bản thân mình trong gương đồng lộ ra vẻ chật vật bất kham. Không biết tại sao y lại nhớ tới thời điểm y còn trong tay của bọn buôn người, trong Thu gia, và còn trong......

Thẩm Cửu thở dài, quên đi, không nghĩ nữa.

Nhưng dù Thẩm Cửu có tự nhủ với mình như thế nào đi nữa, nhưng chính là nhịn không được suy nghĩ đến những chuyện trước kia. Nhân sinh của y tựa hồ chưa từng có thời điểm nào là thật sự khiến cho y vui vẻ, có lẽ ký ức làm y khắc sâu nhất hận nhất hẳn là lời ước định mang lại cho y hi vọng sống soát rồi lại khiến y tuyệt vọng đến tột độ.

Thẩm Cửu dời mắt nhìn qua bình hoa đang đặt trên bàn trang điểm, cái này giống như đã từng ở nơi nào gặp qua...... A, đúng, chính là từng gặp qua trong huyễn cảnh ở vùng đất hoang lúc trước, khi đó y giống như cầm lấy bình hoa này.....

"Phanh!"

Lạc Băng Hà không biết Thẩm Cửu bây giờ đã tỉnh hay chưa, nhưng ngẫm lại, hắn cũng cảm thấy bực mình với hành vi quá kích động của mình. Thẩm Cửu mới vừa rồi bị thương, vừa tỉnh lại thân thể liền bị đối đãi như vậy hẳn là sẽ chịu không nổi đi. Bằng với kinh nghiệm nhiều năm của Lạc Băng Hà đến xem ăn hết được mới là không thể nào! Nhưng chuyện này cũng đã xảy ra rồi. Đương thời điểm Lạc Băng Hà mang lòng từ bi bưng một bát cháo đến, tay vừa nắm lấy chốt cửa liền nghe được thanh âm đồ sứ bị vỡ từ bên trong truyền ra.

Lạc Băng Hà híp mắt, cảm giác sắp có chuyện không hay sảy ra.

Đẩy mạnh một cái, cánh cửa ngăn cách giữa hai người bọn họ cứ như vậy được mở ra, Lạc Băng Hà lúc này cũng thấy rõ tình cảnh bên trong.

Một cổ cảm xúc vừa quen thuộc vừa lạ lẫm bao lấy Lạc Băng Hà, bát cháo nóng hổi bốc lên từng đợt nhiệt khí trên tay hắn cứ như vâỵ trực tiếp rơi xuống, lại là một thanh âm đồ sứ vỡ, cháo trắng vẩy khắp tứ phía, bị tro bụi trên mặt sàn tiếp được.

Cảnh tượng trong huyễn cảnh lại xuất hiện, Lạc Băng Hà ôm lấy Thẩm Cửu toàn thân đều là máu, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Thẩm Cửu sẽ làm ra hành động này.

Thẩm Cửu ráng chống đỡ thanh tỉnh cuối cùng, cười nhìn thân ảnh mơ hồ trước mắt, y cố gắng muốn nhìn rõ biểu tình hiện tại của tiểu súc sinh có thù tất báo này sẽ là cái dạng gì, nhưng vì ánh mắt quá mơ hồ, căn bản không nhìn thấy.

Đối diện với nụ cười cùng ánh mắt tan rã mơ hồ của Thẩm Cửu. Nụ cười này bao hàm ý nghĩa gì, lần này Lạc Băng Hà xem như nhìn thấy rõ, y đang cười, cười y rốt cuộc có thể thoát khỏi hắn rồi.

Thẩm Cửu dùng khí lực sau cùng, giơ lên mảnh sứ vỡ trong tay đâm vào ngực Lạc Băng Hà, cứ xem như Thẩm Cửu đã đem lên hết khí lực thì cũng không đối với Lạc Băng Hà tạo ra bao lớn thương tổn.

Lạc Băng Hà một mực trị thương cho Thẩm Cửu nhưng vết thương trên ngực rất sâu, máu thịt be bét, máu bên trong giống như nước không tiếc tiền ào ào tuông ra. Cảm giác như linh lực của hắn không truyền đến được Thẩm Cửu, tất cả đều tiêu biến trong không khí.

Đau đớn trên ngực đối với y mà nói đã như chết lặng, y cảm thấy bản thân rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Tay của Thẩm Cửu cuối cùng vẫn từ trước ngực Lạc Băng Hà thẳng tắp rơi xuống.

"Thẩm Cửu, ngươi nếu dám chết, ta sẽ......" Thanh âm Lạc Băng Hà khàn khàn đối với Thẩm Cửu hung hãn nói, nhưng câu tiếp theo hắn cũng không biết nên nói như thế nào nữa.

...

"A! Vẫn là kết cục cũ, ta thắng rồi! Haha." Tiểu Chính Thái nhìn đến cảnh tượng Lạc Băng Hà ôm lấy Thẩm Cửu, đối với Đại Băng Sơn bên cạnh dương dương đắc ý nói. "Ta nói mà, dù có lặp lại bao nhiêu lần đi nữa thì kết cục vẫn sẽ không thay đổi, cho dù quá trình có thay đổi thì kết cục cũng không thể khác được."

"..." Đại Băng Sơn im lặng nhìn gã, bởi vì hắn không biết rõ tình huống liền cũng người trước mắt này đặt cược, bây giờ xem ra hiển nhiên là hắn thua.

"Lặp lại nhiều lần như vậy sẽ phá vỡ quỹ đạo ban đầu." Đây là quan điểm của Đại Băng Sơn.

"Được được được, ta nghe muốn phiền, ta không động vào bọn họ nữa là được chứ gì, dù sao thì chuyện xưa của bọn họ cũng đều đã đến hồi kết, ta đem khép sách lại đó là." Tiểu Chính Thái nhịn không được đóng sách lại, cùng Đại Băng Sơn rời đi nơi này.

Mà sau khi bọn hắn rời đi, quyển sách này một lần nữa tự mình mở ra, bên trong những người nhỏ bé nguyên bản đã ngừng động lại bắt đầu tiếp tục hoạt động.

Lạc Băng Hà ôm lấy thân thể vốn đã lạnh ngắt của Thẩm Cửu ra khỏi phòng.

Giống như không lâu trước đây, vị trí kia tựa hồ từng được người dựng lên một bia mộ, viết "Vợ ta*, Thẩm Cửu." Phần dưới bia còn có một dòng chữ giống như có người dùng sức lực rất lớn ngạnh sinh sinh khắc lên, hẳn là người khắc này lúc ấy tâm tình cực không tốt, chữ đặc biệt xấu, giống như chữ viết này dùng để phát tiết giống nhau.

*Nguyên văn chỗ này là 吾妻: 'ngô thê' nhưng mà ad thấy để từ 'vợ ta' nghĩa sẽ rõ ràng hơn!

Bất quá hẳn là chữ của người này vốn đã đẹp, cho nên nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được, trên đó viết:

"Thẩm Cửu, ta sẽ tìm được ngươi, ngươi không thoát khỏi được ta!"

...

Oanh Oanh nhìn cảnh tượng sắp bị ngưng đọng lại trước mắt liền biết, một khắc này lại sắp tới, nàng ôm thật chặc người trong lòng ngực, chờ một khắc này đến. Sau một lúc nàng chậm rãi mở mắt ra thuần thục nói một câu. Tiểu nam hài trong lòng nghe được lời nàng nói, vẻ mặt mộng bức nhìn về phía nàng.

Oanh Oanh chấn kinh nhận ra, không nghĩ tới, lần này lại không giống như trước kia, nàng thế nhưng không bị một lần nữa kéo tiến vào vòng tuần hoàn!

Nàng bất quá là một nữ tử bị thượng tiên lãng quên, thời điểm thượng tiên mở lại thế giới này, lại quên tiêu trừ đi kí ức của nàng, cho nên nàng lại một lần nữa trở về quá khứ, có ký ức, nàng lại một lần nữa gặp được nàng ấy, cùng nàng ấy quen biết, yêu nhau, nhưng lại không thể tránh thoát một ngày này......

Nghe nói tại Minh giới hướng về phía Địa Phủ có một người vẫn luôn một mực đứng ở đầu cầu Nại Hà, tựa hồ đang chờ một người......

Nhưng hồn lui tới đã đổi mấy luân, người nọ đã chờ thật lâu thật lâu đều không chờ đến được người kia, nhưng người nọ tựa hồ rất nắm chắc tin tưởng có thể đợi được đến.

Đây bất quá là một bộ tiểu thuyết đồng dạng nhân sinh, bọn họ bị giam giữ tư tưởng của mình, để sở tác sở vi* của bọn họ chịu sự điều khiển từ một người. Thật vất vả bọn họ mới có thể thoát ra khỏi bị điều khiển, có thể sử dụng tư tưởng của mình, biết sẽ phải làm như thế nào.

*Sở tác sở vi: những việc đã làm.

Đột phá kết cục tiểu thuyết, bọn họ có khả năng viết tiếp phần tiếp theo cho mình và một cái kết thực sự liền dựa vào bọn họ.

Bọn họ từ lần đầu tiên nhìn thấy đối phương bắt đầu liền thành ràng buộc lẫn nhau.

Kết thúc nhưng không phải là điểm cuối cùng.

End.

_____________

Ad có lời muốn nói:

Thật sự cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình trong thời gian qua.

ෆ╹.̮ ╹ෆ

Mặc dù có vài hố lỏm chỏm tác giả quên lấp nhưng truyện cũng đã đến hồi kết rồi, hơi tiếc nuối nhưng cũng xem là cái kết OE tốt nhất với bọn họ rồi a. ♡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play