Trong trung tâm mua sắm vào tối thứ sáu, lượng người so với bình thường còn nhiều hơn một chút, đặc biệt là một số nữ sinh mặc đồng phục của trường học gần đây, túm năm tụm ba kết bạn với nhau, trong tay cầm ly trà sữa, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.

Bởi vì mấy nữ sinh kia hưng phấn thảo luận, Bạch Tiểu Hổ một đường cắm đầu đi tới quảng trường. Cậu muốn trực tiếp lôi Trình Thiên Châu rời đi, lúc đi qua đài phun nước, Trình Thiên Châu bỗng nhiên dừng bước lại, Bạch Tiểu Hổ lảo đảo một cái, thân hình ngửa ra sau, chỉ còn tí nữa thôi là ngã ngửa xuống lại được Trình Thiên Châu ôm eo đứng vững.

"Không phải nói đêm nay có biểu diễn đài phun nước âm nhạc sao?"

Toàn bộ phía sau của Bạch Tiểu Hổ kề sát với cơ ngực cường tráng của Trình Thiên Châu, cậu hơi ngẩng đầu, liền thấy Trình Thiên Châu cũng đang cúi đầu nhìn cậu, mặt mày sắc bén nhưng mang theo nụ cười.

Đèn trên quảng trường chiếu vào mặt anh, ánh đèn đan dệt nên một tấm lưới mờ ảo, lông mi vừa nhiều vừa dài ôn nhu tạo thành bóng trên sống mũi cao, con tim Bạch Tiểu Hổ còn chưa hoàn toàn bình phục lại bắt đầu loạn nhịp.

"Cậu, cậu muốn xem sao...", Bạch Tiểu Hổ không dời nổi tầm mắt, trong miệng lầm bầm hỏi.

Trình Thiên Châu ôm lấy vòng eo tinh tế của cậu thuận thế xoay người qua, đổi thành tư thế ôm vai cậu, đi đến đài phun nước, nói: "Bây giờ về còn sớm lắm, vừa vặn đi xem một chút."

Hai người vừa mới đi được mấy bước, Bạch Tiểu Hổ liền thấy chếch phía trước không xa, Hầu Phi bước nhanh khỏi trung tâm thương mại, trên người lộ ra hơi thở lạnh như băng, Trần Bồi mang theo cặp của hai người, trên người còn đang quàng thêm chiếc khăn quàng cổ màu xám dài đến khuỷu tay, vội vã mà cố đi theo sau Hầu Phi, kết quả không cẩn thận va phải ly trà sữa trong tay một nữ sinh.

"Xin lỗi xin lỗi, thực sự ngại quá.", Trần Bồi lập tức nói xin lỗi, tay áo của cậu cùng giày của cô gái đều bị dính trà sữa, Trần Bồi lấy khăn tay ra lau cho nữ sinh.

Giày của nữ sinh vừa nhìn là biết mới mua, vốn là phi thường đau lòng cũng rất căm tức, vừa ngẩng đầu thấy thái độ của Trần Bồi thành khẩn, dáng dấp không tồi, có loại cảm giác thanh tú thanh nhã, không khỏi mềm giọng: "Không sao, lau một chút là được."

Một tay khác của nữ sinh đang nắm tay bạn trai, đối phương đúng dịp thấy tia kinh diễm trong mắt bạn gái mình, nhất thời cả giận nói: "Đường lớn như vậy, đi đường kiểu gì thế?"

Thanh âm nam sinh kia vô cùng lớn, người xung quanh nhìn lại. Nữ sinh cảm thấy thái độ bạn trai có chút lỗ mãng, lôi kéo nói: "Anh làm gì dữ thế, người ta cũng đã xin lỗi rồi mà."

Nam sinh kia như bị kích thích, lửa giận càng lớn: "Mẹ kiếp, giày anh mới mua cho em. Thấy tiểu bạch kiểm là không dời chân được luôn? Giày anh mới mua cho em, là Ferragamo, Ferragamo đó!"

Người nhìn sang ngày càng nhiều, nữ sinh cắn môi, xưa nay chưa từng mất mặt đến vậy, viền mắt bất tri bất giác đỏ lên: "Mọi người đều có lòng yêu thích cái đẹp, anh có thể ngắm gái xinh, sao em lại không thể nhìn trai đẹp?"

"Tôi bỏ tiền ra cho cô, cô dám cho tôi cái danh có vợ ngoại tình?!"

Nữ sinh cũng nổi giận, khom lưng trực tiếp cởi giày ném lên người bạn trai: "Không phải chỉ là đôi giày ba ngàn tệ thôi sao, trả lại anh!"

"Cái con tiện nhân này!", nam sinh thẹn quá thành giận, trong miệng mắng ra một tràng lời khó nghe.

Trần Bồi cau mày, tiến lên nửa ngăn lại nữ sinh, thanh âm bình tĩnh mà đánh gãy lời sỉ nhục khó nghe của đối phương: "Cô ấy là bạn gái cậu, cậu như vậy là không tôn trọng cô ấy."

"Liên quan gì đến mày cái thẳng ẻo lả này.", năm sinh giơ tay muốn đánh Trần Bồi, cánh tay bỗng nhiên bị người nắm.

"Mày là ai nữa?!", nam sinh gào thét, quay lại nhìn thì thấy Hầu Phi từ chiều cao đến khi thể đều hơn hắn cả con đường, ngữ khí nhất thời yếu hẳn, "Mày đừng có xen vào chuyện của người khác."

Hầu Phi không phí lời với hắn, nắm lấy cánh tay hắn xoay qua nhìn Trần Bồi, lông mày không nhịn được nhăn lại: "Còn không qua đây, lại gây chuyện cho tôi."

Trần Bồi hạ mi mắt, đi tới bên cạnh Hầu Phi.

Mà nam sinh bị Hầu Phi nắm cánh tay mặt đã tái nhợt phủ đầy mồ hôi lạnh, hắn hơi cong đầu gối, tựa như đau đến muốn quỳ xuống tại chỗ.

"Anh, anh em, có chuyện gì mình từ từ nói.", nam sinh đánh từng tia hơi lạnh, rùng mình nói.

Hầu Phi buông tay ra như ném một bịch rác: "Cút."

Nam sinh cái gì cũng không dám nói, oán hận trừng mắt nhìn nữ sinh rồi quay người chạy biến.

Nữ sinh đỏ mắt lên nói cảm ơn, tự nhận mình mắt mù mới nhận lời làm bạn gái đối phương, không muốn chờ ở đây để mọi người chế giễu nữa, cũng nhanh chóng chạy khỏi quảng trường.

Hầu Phi kéo tay Trần Bồi, rút khăn tay ra lau vết trà sữa trên tay áo cậu, hai người đều hạ mắt, không ai nói gì.

Chờ tới khi Trần Bồi buông tay ra, Trần Bồi mới nói với giọng rất nhỏ: "Cảm ơn."

Lời "cảm ơn" này trái lại làm Hầu Phi lạnh mặt, gã im lặng không lên tiếng nhìn chăm chú Trần Bồi vài lần, cuối cùng kéo cái khăn quàng cổ dài quá khuỷu tay của Trần Bồi xuống, không hề có điềm báo gì trước mà nghiêng người sát vào cổ Trần Bồi, theo động tác, hơi thở của gã cũng hơi nhiễm qua người đối phương.

Khăn quàng này vốn là của Hầu Phi, Trần Bồi xem vị trí của mình là tiểu đệ đi theo xách túi, không nghĩ tới động tác Hầu Phi còn quá mức đến vậy.

Cũng chỉ là kinh ngạc trong nháy mắt, biểu hiện của Trần Bồi rất nhanh lại khôi phục yên lặng, chẳng qua là mi mắt luôn rung động làm lộ ra bất an của cậu...

Bạch Tiểu Hổ thấy tình cảnh này, tuy rằng không thể hoàn toàn nghe rõ mỗi một chữ, nhưng nhìn Hầu Phi đưa khăn quàng cho Trần Bôi đeo, không nhịn được nói với Trình Thiên Châu: "Quá tốt rồi, quan hệ của hai cậu ấy xem ra rất tốt."

Trình Thiên Châu tùy ý liếc mắt nhìn Hầu Phi, lấy thị lực của anh có thể thấy rõ ràng bất kì vẻ mặt nhỏ nào của hai người. Tầm mắt anh một điểm che lấp cũng không có, Hầu Phi vậy mà không cảnh cáo người ta, xem ra toàn bộ tinh thần đều tập trung lên người Trần Bồi rồi.

Trình Thiên Châu ý vị không rõ giật giật khóe miệng: "Là rất tốt đẹp."

Sau khi sự kiện rắn độc hại người không phát sinh nữa, chuyện qua hai tuần cũng bớt hot, thêm vào kì thi cuối kỳ cũng sắp đến, hầu như không còn ai nói về chuyện này nữa.

So với căng thẳng ôn tập cuối kì, còn có một chuyện khiến Bạch Tiểu Hổ đau đầu khổ não. Từ sau lần tỉnh lại phát hiện không biết Trình Thiên Châu biến thành khỏa thân từ lúc nào trong đêm, Tiểu Thiên Châu còn làm bẩn phía sau của cậu, mỗi sáng Bạch Tiểu Hổ mở mắt ra đều đối mặt với cơ ngực kiện mỹ thách thức giây thần kinh xấu hổ cùng sức chịu đựng của cậu.

"Sau khi ngủ thân thể chính mình biến thành người, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?", Bạch Tiểu Hổ kỳ thực còn có chút lo lắng có phải thân thể Trình Thiên Châu xảy ra chuyện gì không, "Tôi nhớ hồi trước ở núi Vụ Linh lúc hổ con thay răng cậu cũng nói với tôi thú tộc ở kì con non không thể nào khống chế được biến hình, tình huống của cậu có cần đến bác sĩ hay không?"

Đầu Trình Thiên Châu gối lên đùi Bạch Tiểu Hổ, lè lưỡi liếm mu bàn tay đối phương, động viên nói: "Tôi rất khỏe, không cần phải đi khám bác sĩ, hẳn là sau khi ngủ thấy hình người ôm cậu thoải mái hơn, liền vô thức biến hình."

"Đúng rồi, bình thường các cậu đến chỗ nào khám bệnh?", Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề chạy chữa: "Như thử máu này kia có thể khiến cậu bị bại lộ hay không?"

Trình Thiên Châu: "Cậu biết bệnh viện Nhân Ái chứ?"

Bạch Tiểu Hổ gật đầu, là bệnh viện tư nhân danh tiếng không tệ lắm, lần trước cậu cũng đưa Trần Bồi đến bệnh viện này.

Trình Thiên Châu: "Bác sĩ cùng hộ sĩ bên trong Nhân Ái đều là thú tộc, tuy rằng cũng tiếp bệnh nhân bình thường, nhưng chủ yếu vẫn là thú tộc."

Đề tài mới lại mang lên, sau đó Bạch Tiểu Hổ muốn nói có thể khống chế một chút hay là tách ra ngủ riêng hay không cũng không kịp, đều là dăm ba câu bị Trình Thiên Châu mập mờ bỏ qua.

Sau khi lặp lại hai lần, Bạch Tiểu Hổ cũng không nhắc lại chuyện này nữa, mỗi sớm ngày sau cậu đều lén lút thưởng thức vóc người hoàn mỹ của Trình Thiên Châu một chút, thời điểm nuốt nước miếng không nhịn được xấu hổ đan xen, nói chung khổ nhưng sướng.

Bạch Tiểu Hổ không biết tâm ý Trình Thiên Châu, Trình Thiên Châu rõ ràng đã nhìn ra trong lòng Bạch Tiểu Hổ có anh, nhưng lại không nói toạc ra, bởi vì có hai chuyện từ đầu đến giờ anh không nói cho Bạch Tiểu Hổ biết.

Một là chứng rối loạn lưỡng cực của anh, hai là đoạn ký ức bị xóa của Bạch Tiểu Hổ...

Trước mắt, thời cơ còn chưa chín, Bạch Tiểu Hổ đối với anh mới chỉ là loại nảy mầm thời thơ ngây. Mà anh muốn là tất cả của Bạch Tiểu Hổ.

Trình Thiên Châu muốn Bạch Tiểu Hổ chính miệng nói với anh, cậu thuộc về anh.

Sau đó, anh cũng sẽ hứa hẹn với Bạch Tiểu Hổ, nếu cậu giao mình cho anh, như vậy anh cũng sẽ thuộc về đối phương.

Không, Trình Thiên Châu nhẹ nhàng lướt qua bàn tay Bạch Tiểu Hổ, người này đã sớm nắm giữ được anh.

Đại lão hổ đã trao thân cho người, vậy mà hai tuần sau hoàn toàn há hốc mồm.

"Tết nay bọn họ không về được, vậy nên đợt nghỉ đông này tôi muốn đi Châu Phi bồi bố mẹ, sáng mai sẽ lên máy bay.", Bạch Tiểu Hổ sờ cằm hơi mở ra của Trình Thiên Châu, một tay kia gãi gãi đầu anh, "Thiên Châu, tôi không có ở nhà cậu cũng phải cố gắng ngủ nhé, ở nơi này phải đề phòng nhiều người, hay cậu trở về núi Vụ Linh đi."

Nửa người trên của Trình Thiên Châu đứng thẳng lên, hai chân trước khoát lên vai Bạch Tiểu Hổ, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng chỉ thấp giọng nói một câu: "Ở cùng bố mẹ nhiều chút nhé.", rồi hạ người xuống xoay về phòng, rũ đuôi biểu hiện cô đơn cỡ nào, phi thường lạc lõng bất lực và đáng thương.

Bạch Tiểu Hổ bước nhanh tới ôm cổ anh, nhịn không được buông lời bảo đảm: "Sau Tết tôi sẽ trở lại mà."

Trình Thiên Châu cúi đầu to, chóp mũi sụt sịt: "Ừm, chỉ có 26 ngày 15 giờ 34 giây mà thôi."

Bạch Tiểu Hổ ngẩng đầu nhìn khoảng không trước mắt, số học của Trình Thiên Châu lúc nào cũng tốt như vậy, cậu có chút dở khóc dở cười, biến thành hình hổ Trình Thiên Châu đều lộ ra nét trẻ con.

"Được 26 ngày sau gặp lại,", Bạch Tiểu Hổ nâng cái đầu ủy khuất ba ba của Trình Thiên Châu, hai tay xoa nắn bộ lông dài hai bên gò má, "Đêm nay tôi sẽ tắm cho nguyên hình của cậu một trận thoải mái luôn."

Trình Thiên Châu buông cằm miễn miễn cưỡng cưỡng nâng tinh thần lên, hơi nhếch chóp đuôi đảo qua phía sau Bạch Tiểu Hổ, hỏi: "Cậu tự mình đi?"

Bạch Tiểu Hổ lắc đầu: "Bố mẹ tôi có một đồng nghiệp cũng muốn qua đó, vậy nên cho tôi đi ké."

Dù sao cũng là xuất ngoại, một vài vấn đề Trình Thiên Châu muốn hỏi thật kỹ: "Hai người trước từng gặp nhau chưa?"

"Chính là Tiểu Dương lần trước đỡ đẻ Mai Mai đó."

"Bảo mẫu cùng tộc với tôi ấy à?", đáy lòng Trình Thiên Châu dâng lên tia không cao hứng, đuôi cũng buồn bực vung vẩy.

Bạch Tiểu Hổ "ừ" một tiếng, có chút kích động nói rằng: "Ngày mai tôi có thể hỏi anh Tiểu Dương một chút, ba bé hổ con Mai Mai sinh thế nào rồi, cả video với ảnh nữa."

Anh Tiểu Dương cơ à, hứ.

Đuôi Trình Thiên Châu đập thẳng xuống đất cái "rầm" một tiếng: "Đi tắm!"

Tác giả có lời muốn nói:

Hầu Phi không phải biến thành khỉ a [đen mặt] [đen mặt] [đen mặt]

Hầu Phi là một con sói Mông Cổ a a a a _(:з」∠)_

- -----

đọc truyện zui nha~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play