Chuyện của Từng Phồn Bạch Tiểu Hổ cũng không quan tâm kỹ, không nghĩ tới một tuần sau lại có người bị rắn cắn ở cống đôi. Lần này là một nữ sinh lớp mười hai, lúc về nhà sau tự học buổi tối đi ngang qua sườn dốc bên cạnh cống đôi thì bị bắt vào trong rừng cây cảnh.
Nữ sinh một đêm không về, cha mẹ gấp đến độ điều động hết thân thích ra ngoài tìm, thông báo tìm người khắp vòng bạn bè, mãi đến tận buổi chiều ngày thứ hai, một nhân viên vệ sinh tìm được nữ sinh trong bụi hoa giấy. Trên cổ cũng có hai lỗ máu, kiểm tra thi thể thì độc tố trong thần kinh giống y hệt của Từng Phồn.
Thành phố Trường Lâm vốn là vị trí lạnh nhất ở phía Nam, cho dù là nội thành cũng không thiếu sườn núi đồi nhỏ, mùa hè nhiều trùng nhiều rắn thì còn giải thích được, bây giờ đang là tháng mười hai, còn có hai sự kiện người bị rắn độc cắn thế này. Mạng người quan trọng, cấp trên điều động kiểm lâm tìm tung tích con rắn độc chỗ cống đôi đó, ba ngày liền vẫn không có kết quả.
Bởi vì Từng Phồn là học sinh của Bác Nhã, hơn nữa lớp năm còn ở cạnh lớp cậu, vậy nên gần đây Bạch Tiểu Hổ nghe được không ít thảo luận của chuyện này.
"Bản phú nắm giữ tin tức trong tay nè," đại gia Phó Minh Cách tự gác hai chân, con ngươi liếc xéo, "Mấy người tụi bay muốn nghe hay không?"
Bạch Tiểu Hổ nhiệt liệt cổ vũ: "Muốn nghe."
Phó Minh Cách nhìn về phía An Nhạc Lâu cùng Hoàng Nhĩ Mông không nói lời nào thậm chí vẻ mặt còn ghét bỏ, ý kia rất rõ ràng, mấy người vậy mà một chút cũng không hiếu kỳ sao.
An Nhạc Lâu khoanh tay chống cằm, không hứng thú lắm nói: "Mày nói đi, tao chăm chú lắng nghe."
Phó Minh Cách hừ hừ: "Tuyệt đối sẽ dọa tụi bay nhảy lên luôn."
Hắn thanh thanh giọng, tư thế đoan chính, đột nhiên nhún vai một cái, cúi gằm người xuống bàn học rồi thần bí hạ giọng xuống nói: "Từng Phồn cùng nữ sinh lớp mười hai kia sau khi bị đưa đến bệnh viện đều phát hiện nguyên nhân là do mất máu quá nhiều."
Bạch Tiểu Hổ hơi trợn tròn hai mắt, An Nhạc Lâu trực tiếp kinh ngạc đến thốt ra tiếng, hỏi nghi hoặc ra: "Bị rắn cắn sao lại mất máu quá nhiều?"
Phó Minh Cách: "Đúng vậy, chuyện không đơn giản chỉ có vậy.", hắn giơ tay sờ cằm, "Nhưng mà kiểm tra ra đúng là có độc rắn, vậy nên theo góc nhìn của bản phú thì——"
Phó Minh Cách kéo dài giọng, Bạch Tiểu Hổ hỏi: "Có chuyện gì xảy ra thế?"
"Hừ hừ, nhất định là sinh vật biến dị gì đó được nghiên cứu bí mật rồi!", Phó Minh Cách nói kết luận của mình, "Kết quả chạy ra một con rắn độc biến dị chuyên môn cắn người hút máu."
Bạch Tiểu Hổ: "..."
An Nhạc Lâu: "..."
Hoàng Nhĩ Mông tùy tiện nghe một chút: "..."
"Cái tin tức mất máu này là mày nghe ai nói?", Hoàng Nhĩ Mông hỏi.
Phó Minh Cách: "Nhà tao với nhà Từng Phồn không phải có chút quan hệ thân thích sao, mẹ tao gần đây hay đi an ủi mẹ nó, về nhà nói với ba tao, tao ở bên cạnh nghe ké."
Hoàng Nhĩ Mông cũng bị làm cho nổi lên lòng hiếu kỳ: "Này cũng có chút mơ hồ."
An Nhạc Lâu bỗng nhiên hưng phấn: "Có thể là Dracula hay không? Loại Dracula có độc ấy?"
Ba người còn lại: "..."
Phó Minh Cách xem thường: "Mới vừa rồi còn xem thường suy đoán của tao, lời mày vừa nói hồi nãy còn làm người ta nghẹn họng hơn đó?"
An Nhạc Lâu nghiêng nửa người dựa qua Hoàng Nhĩ Mông, chu miệng nói: "Mông Mông, cậu nói xem?"
Hoàng Nhĩ Mông vò đầu cậu chàng: "Lâu Lâu nói gì cũng đúng, những người khác nói gì cũng thúi..."
Ngón trỏ của An Nhạc Lâu chặn môi Hoàng Nhĩ Mông: "Không thể nói lời thô tục."
Bạch Tiểu Hổ đã sớm biết An Nhạc Lâu với Hoàng Nhĩ Mông không phải loại quan hệ kia, theo như lời giải thích của Phó Minh Cách thì hai người kia đều thích diễn kịch, còn yêu cả chuyện làm ô nhiễm mắt cùng tai hắn, gieo vạ cho tâm hồn thuần khiết khi còn nhỏ của hắn.
Rõ ràng đã quen với hình thức ở chung của bọn họ, trong đầu Bạch Tiểu Hổ lại đột nhiên hiện ra một hình ảnh khác. Trình Thiên Châu cũng ôm cậu như vậy, nắm lấy bàn tay rồi hôn lên lòng bàn tay của cậu...
Mặt Bạch Tiểu Hổ lập tức nóng bừng lên,, cậu dời tầm mắt ra chỗ khác, gò má bị Phó Minh Cách bẹo: "Mức độ của hai con người này mà cậu còn e lệ nữa, đừng nói phim người nhớn cũng chưa xem luôn nhé?"
Bạch Tiểu Hổ đúng là chưa từng xem, đầu gối bị đâm một mũi tên, cậu có chút thẹn quá hóa giận: "Cút, mặc kệ chuyện của cậu."
Phó Minh Cách ôm cổ cậu, nháy mắt nói: "Có muốn tôi cho cậu ít hạt giống không?"
Bạch Tiểu Hổ đẩy hắn, mặt đỏ như cà chua: "Trong máy tính của tôi có tận mười bộ lận, không cần cậu đưa đâu, mau thả tôi ra đi."
Phó Minh Cách lập tức tỉnh táo tinh thần, hưng phấn xoa tay như ruồi: "Vậy cậu gửi tôi đi."
Bạch Tiểu Hổ không có mười bộ phim người nhớn: "..."
Bạch Tiểu Hổ vỗ tay hắn, nói: "Đừng xen vào, đã xác định là bị rắn độc cắn bị thương sao, không phải nói không tìm được tung tích con rắn nào ở khu vực phụ cận sao?"
Hoàng Nhĩ Mông cũng bắt đầu phân tích: "Vị trí tìm được thi thể của nữ sinh mười hai kia cách đường cái rất xa, cái kia còn là sườn dốc, tôi trước đây cũng đi qua đó, độ dốc tầm năm mươi nhưng lại rất đột ngột. Nếu muốn kéo một nữ sinh hôn mê bò xa như vậy chỉ có mãng xà mới làm được, thế nhưng mãng xà lại khẳng định là không độc."
Suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Bạch Tiểu Hổ, cậu hỏi Phó Minh Cách: "Minh Cách, nữ sinh kia lúc phát hiện ra có bị gãy xương không?"
Ánh mắt Hoàng Nhĩ Mông lóe lên: "Mãng xà khi cuốn lấy con mồi lực đạo có thể hơi lớn dẫn đến gãy xương bên trong con mồi."
Phó Minh Cách vỗ bàn: "Vậy nên nó khẳng định là sinh vật biến dị!"
Bạch Tiểu Hổ lại theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lục Ngạn, nếu như là xà tộc, vậy thì hoàn toàn trùng khớp, có thể nào là đồng loại của Lục Ngạn hay không?
Cậu vừa mới nổi lên suy đoán này xong, Lục Ngạn liền ngẩng đầu đón được ánh mắt của cậu. Con ngươi trong suốt màu hổ phách như một chiếc gương, như soi được cả suy nghĩ trong lòng Bạch Tiểu Hổ.
Da đầu Bạch Tiểu Hổ căng ra, như thấy hình ảnh kinh dị gì đó mà tránh ánh mắt, trong lòng từng trận chột dạ, luôn cảm giác cặp mắt lạnh băng kia nhìn rõ chân tơ kẽ tóc của mình, thời thời khắc khắc đều quan sát cử động của mình.
Lục Ngạn kỳ thực chỉ liếc mắt nhìn liền thu tầm mắt lại, trên thực tế chuyện này đã chuyển giao qua cho thú tộc xử lý, hội trưởng lão ngày hôm qua đã bắt đầu điều tra hết tất cả Xà tộc trong thành phố. Loan Loan còn nhỏ, hơn nữa vừa mới xuất hiện chứng rối loạn lưỡng cực nên không có tính công kích gì, cũng không xuất hiện tình huống hoàn toàn đánh mất lý trí, vậy nên có thể bài trừ hiềm nghi.
Thời gian qua đi mười năm, thành phố Trường Lâm lại xuất hiện án Xà tộc hại người, một số dự luật khá bất lợi với Xà tộc bọn họ đã được đề xuất, bao gồm cả án tù chung thân.
Những lúc thế này, Lục Ngạn tự nhiên cũng không còn công phu đâu tìm Trình Thiên Châu gây phiền phức. Hết thảy tinh lực của y hiện tại đều dùng để hỗ trợ bác sĩ chữa chứng rối loạn lưỡng cực cho Loan Loan.
.......
Sau khi tan học Bạch Tiểu Hổ chạy đến phòng bơi. Từ hai tháng trước sau khi bị Giang Bách Hàn rút ván nổi làm cho suýt chết đuối, Bạch Tiểu Hổ chưa từng đến nơi này thêm lần nào nữa.
Nếu không phải hôm nay Trình Thiên Châu gửi tin nhắn nhờ cậu mang cặp sách của anh đến, Bạch Tiểu Hổ đành phải một lần nữa bước vào phòng huấn luyện của bọn họ, lúc đến lại phát hiện Giang Bách Hàn không ở đây.
Cậu mang theo cặp sách của Trình Thiên Châu đi vào, vừa ngước mắt đã thấy một thân ảnh căng tràn hormone của tuổi trẻ mãnh liệt từ trong nước ngoi lên, đối phương đẩy kính bơi lên đầu, tiện tay lau nước trên mặt, mang theo một loại hững hờ cùng gọn gàng.
Chờ người đó hoàn toàn bước ra khỏi bể bơi, mặt Bạch Tiểu Hổ nóng bừng bừng, quần bơi hôm nay của Trình Thiên Châu vậy mà là hình tam giác! Có tí vải vóc như vậy, bao lấy cơ mông săn chắc cùng phía trước...
Bạch Tiểu Hổ đột nhiên dời tầm mắt, nhanh chóng đi về phía khu nghỉ ngơi.
Trình Thiên Châu thấy cậu, con ngươi màu vàng kim trong nháy mắt phát ra ánh sáng, anh bước một bước dài, đi đến bên Bạch Tiểu Hổ: "Cậu đến rồi."
"Hôm nay sao lại quên cặp sách chứ?", Bạch Tiểu Hổ đem cặp sách chẳng có bao nhiêu gram của Trình Thiên Châu đặt lên ghế, Trình Thiên Châu đã đi tới trước mặt cậu, chỉ mặc mỗi quần bơi trên người, giọt nước theo hình dáng bắp thịt của anh lăn xuống. Mi mắt Bạch Tiểu Hổ hạ xuống. va phải cái quần bơi màu đen hình tam giác, rối rít dời tầm mắt lên cằm đối phương.
Trình Thiên Châu liếc nhìn ánh mắt né tránh của Bạch Tiểu Hổ, cố ý gọi người qua đây là để ngắm dáng người của mình, còn vì vậy mà thay cả phong cách quần bơi, Trình Thiên Châu đương nhiên sẽ không đơn giản buông tha cho Bạch Tiểu Hổ như thế.
Anh không trả lời câu hỏi của Bạch Tiểu Hổ, cúi người xuống cạnh Bạch Tiểu Hổ cầm khăn mặt vắt trên ghế dựa, bắt đầu lau nước trên người. Ánh mắt Bạch Tiểu Hổ không nhịn được đi theo chuyển động của anh.
Khăn lông màu trắng có chút thô bạo chà xát cổ, hầu kết Trình Thiên Châu lộ ra rõ ràng, lúc trượt lên xuống có loại khí tức nguy hiểm. Theo xương quai xanh đi xuống, lồng ngực rộng tãi cùng bắp thịt rắn chắc, nhưng không có loại cảm giác dữ tợn của mất ông đi tập thể hình, trái lại lộ ra sức sống thiếu niên ngây ngô của tuổi trẻ.
Khăn mặt trong tay Trình Thiên Châu lướt qua cơ bụng cùng tuyến nhân ngư, anh bỗng nhiên dừng lại, một tay khác kéo phần quần bơi dính sát vào bụng dưới, khăn mặt tùy ý lau một vòng dọc theo dây chun, lại buông lỏng tay, dây cao su chạm vào cơ thể vang lên "bép" một cái.
Bạch Tiểu Hổ cảm thấy miệng mình hơi khô, âm thanh xung quanh cũng dần nhỏ lại....
Bỗng nhiên có người từ phía sau bổ nhào lên lưng cậu, thanh âm tràn ngập sức sống của Lâm Hạo vang lên bên tai: "Này nha chị dâu cuối cùng cũng đến rồi, gần đây sao không tới đón lão đại thế?"
Lòng Trình Thiên Châu bị người đánh gãy rất khó chịu, anh lạnh mặt xách Lâm Hạo lên ném qua bên cạnh, cánh tay rất có tính chiếm hữu khoát lên vai Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ nghe được anh nhỏ giọng nói thầm câu: "Thật phiền."
Trong mắt Bạch Tiểu Hổ không khỏi lộ ra chút ý cười, cậu nhìn quanh một vòng, hỏi: "Giang Bách Hàn sao không tới huấn luyện?"
Tiếng nói vừa dứt, bầu không khí bỗng nhiên ảm đạm, Lâm Hạo mở ghế ra, tùy tiện ngồi xuống rồi vớ lấy khăn lau nước trên tóc, thanh âm buồn buồn truyền tới từ dưới khăn mặt: "Nó lui khỏi đội tỉnh rồi."
Bạch Tiểu Hổ há miệng, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì, qua hai giây sau mới hỏi: "Chuyện khi nào? Không phải cậu ấy vừa đạt được quán quân môn bơi bướm 400m sao?"
Cậu còn nhớ vì chuyện này mà nhà trường phát loa thông báo, phóng viên của báo Trường Lâm Hàng Ngày cũng làm chuyên đề phỏng vấn, thành tích của Lâm Hạo cùng Giang Bách Hàn được tuyên truyền rộng rãi trong trường học cả tháng trời, sao đột nhiên lại rút khỏi đội tỉnh?
Ngữ khí Trình Thiên Châu rất bình tĩnh, trả lời: "Nó được mấy nhà săn ngôi sao đào lên làm diễn viên rồi."
Bạch Tiểu Hổ: "A?!"
Phó Minh Cách tuốt hết nước từ đầu đến đuôi cái khăn rồi vứt luôn xuống đất: "***, nói cái gì mà nhà lão Thẩm có anh hai nó quán quân Olympic là được rồi, mười mấy năm nay, nói rút là rút, mẹ, cho rằng lớn lên đẹp trai là sẽ nổi danh à!"
Bạch Tiểu Hổ đột nhiên nhớ tời lần kia hỏi Giang Bách Hàng, cậu thật sự thích bơi sao, Giang Bách Hàn trả lời cậu, y không thích bơi...
"Cũng không thể nói là buông tha đi..."
Lâm Hạo từ trước đến nay lẫm lẫm liệt liệt, vậy mà lần này trên người bao phủ một tầng mây đen, tròng mắt cũng hiện lên tơ máu, không khỏi mở miệng nói: "Khả năng...khả năng chỉ là muốn đổi một cách sống mới."
Câu nói này thốt ra, trong nháy mắt Bạch Tiểu Hổ lại hiện lên thần thái khi bơi của Giang Bách Hàn, loại buồn bực cùng ngán ngẩm, hững hờ mang theo chút mê man bên trong.
"Đúng đó bé Hạo.", mấy đội viên khác cũng lục tục hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện rồi lên bờ, Sở Giang ngồi xuống bên người Lâm Hạo, một tay đặt lên vai hắn, "A Hàn nếu như trở thành đại minh tinh, sau này chúng ta có thể bán chữ kí của cậu ta kiếm tiền nha! Còn có cái gì mà khăn mặt Giang đại ảnh đế từng lau qua cơ bụng, quần bơi từng mặc, tao gom cũng nhiều lắm, nguyên nước nguyên vị!"
Ánh mắt Lâm Hạo sáng lên, giơ hai nắm tay lên nói: "Đậu mè! Quá đúng luôn! Sao trước giờ tao không nghĩ ra chứ. Giang Giang mày quá thông mình!"
Vu Hàng nghe không lọt: "Mẹ nó, hai bay có ác tâm quá hay không, gì mà nguyên nước nguyên vị nữa."
"Đến lúc đó không có phần của mày đâu.", Sở Giang chuyển hướng qua Bạch Tiểu Hổ, "Ai chị dâu, hiếm thấy tới một lần, vừa vặn thứ sáu, chúng em định đi ăn lẩu, cùng đi không."
Bạch Tiểu Hổ nhìn Trình Thiên Châu, Trình Thiên Châu đối với phản ứng theo bản năng của cậu như thế rất hài lòng, gật đầu nói: "Vậy cùng đi đi."
Lâm Hạo oa oa kêu loạn: "Quả nhiên là nhờ mặt mũi chị dâu, lão đại trước giờ còn chả thèm đi."
Hai chữ "chị dâu" làm lòng Bạch Tiểu Hổ có loại nhảy nhót vui mừng kì lạ, lại vì chính ý nghĩ này của mình mà xấu hổ. Cậu nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Vật các cậu mau mau đi thay quần áo đi."
Hai đội viên khác đều có bạn gái rồi nên không cùng đi ăn lẩu với bọn họ, một nhóm năm người cứ thế mênh mông cuồn cuộn đi lên tàn sát chiến trường gần nhất.
Bọn họ chọn Thục Cửu Hương ở tầng ba, đi lên bằng thang máy, bóng người của Trần Bồi và Hầu Phi lóe lên qua cửa kính của phòng ăn kiểu Tây đối diện, Bạch Tiểu Hổ dán cả người lên tấm kính nhìn xuống, chỉ thấy được Hầu Phi đột nhiên đứng dậy hướng về vị trí của Trần Bồi cúi người đi tới.
Bạch Tiểu Hổ lại muốn nhìn kĩ, nhưng đáng tiếc tầm mắt đã bị tấm bảng quảng cáo chặn lại.
"Cậu vừa nãy nhìn gì thế?", lúc ra khỏi thang máy, Trình Thiên Châu hỏi vào tai cậu.
Bạch Tiểu Hổ: "Tôi thấy Hầu Phi cùng Trần Bồi ăn cơm chung với nhau."
Trình Thiên Châu không hứng thú gì với chuyện này, nhưng mà thấy Bạch Tiểu Hổ còn rất lưu ý, vì vậy nói: "Trần Bồi không có mùi của Hầu Phi trên người."
Bạch Tiểu Hổ hơi chớp mắt: "Có ý gì?"
Trình Thiên Châu có ý riêng: "Không phải tôi hay liếm cậu sao, vậy nên trên người cậu cũng lưu lại mùi của tôi. Như vậy những thú tộc khác sẽ không...ừm, không dám làm cậu bị thương."
Kỳ thực là sẽ không đoạt...với anh.
Bạch Tiểu Hổ nghe xong gò má lại đỏ lên, hơi nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói: "Vậy nên Trần bồi cũng không biết cậu ấy là thú tộc?"
Trình Thiên Châu: "Hẳn là vậy đi."
Không bài trừ khả năng Hầu Phi lén giấu.
"Hai người nhanh lên chút coi, thì thầm to nhỏ cái gì đó.", Lâm Hạo ngồi vào vị trí, vẫy tay với bọn họ.
Sở Giang bên cạnh hắn, vừa đánh dấu trên thực đơn vừa nói: "Tú ân ái đó có hiểu không, có mắt nhìn là thấy còn gì."
Vẫn là Vu Hàng chu đáo: "Chị dâu, ăn cay được không? Có ăn kiêng gì không?"
"Có thể, không quá cay không ăn hành. Không ăn kiêng gì, các cậu tùy tiện chọn đi.", Bạch Tiểu Hổ đang muốn kéo ghế ra để ngồi, Trình Thiên Châu đã làm trước cậu một bước, Lâm Hạo huýt sáo một cái: "Lão đại cũng có thời điểm ga lăng thế sao."
Bạch Tiểu Hổ mặt đỏ tới mang tai ngồi xuống, Trình Thiên Châu mặt không cảm xúc ngồi cạnh cậu, một tay đặt trên lưng ghế sau Bạch Tiểu Hổ, tư thái tùy ý lại lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, híp mắt lại, lộ ra một vệt dương dương tự đắc.
"Đậu má đậu má, mù mắt chó của em rồi.", Lâm Hạo một tay che mắt, một tay kia sờ loạn trong thực đơn của Sở Giang, "Đừng chọn, dọn cả hai mặt menu lên luôn đi, cẩu độc thân cần an ủi nè."
Bạch Tiểu Hổ: "Ăn hết không?"
Trình Thiên Châu: "Có tôi ở đây, không thành vấn đề."
Bạch Tiểu Hổ: "..."
Suýt chút nữa đã quên vị bên cạnh nốc mười cân thịt bò còn ổn...
Năm người ăn đến đổ mồ hôi trán, môi Bạch Tiểu Hổ bị cay đến đỏ tươi, thường xuyên quạt gió cho hạ hỏa, Trình Thiên Châu ở một bên chịu thương chịu khó rót trà hoa cúc cho cậu, làm Lâm Hạo đối diện rầm rì liên tục.
Cuối cùng tất cả mọi người vác cái bụng tròn quay ai về nhà nấy.
Bạch Tiểu Hổ sờ cái bụng nhỏ hơi nhô ra, lấm la lấm lét nhìn cái bụng bằng phẳng như trước của Trình Thiên Châu, nghĩ sao cũng không ra. Bỗng nhiên một bàn tay đặt lên bụng cậu, Bạch Tiểu Hổ sợ đến khom lưng co người lại: "Cậu làm gì thế?"
Trong mắt Trình Thiên Châu lướt qua tia xảo trá: "Được ba tháng rồi chứ? Cẩn thận con của chúng ta."
Bạch Tiểu Hổ xém thì trẹo chân ngã ngửa, trên mặt vừa tức vừa thẹn: "Cậu lại nói lung tung!"
Trình Thiên Châu trái lại như không có chuyện gì mà nói: "Mang thai hổ con đừng dễ nổi nóng nha, ngoan đừng tức giận, em xem đêm nay quảng trường có biểu diễn phun nước. Đại lão hổ mang em đi nhìn được không nè."
Cái gì hổ con với Đại lão hổ chứ, Bạch Tiểu Hổ chưa từng gặp phải trình độ vô sỉ thế này, vậy nhưng trong lòng lại dâng lền từng tia ngọt ngào. Cậu nỗ lực đè khóe miệng sắp cong lên, nghiêm mặt nói: "Tùy cậu nói, tôi ngược lại không có."
Trình Thiên Châu ra dáng đỡ lấy thắt lưng Bạch Tiểu Hổ: "Cẩn thận, có bậc thang."
"Ê bà nhìn hai bạn đó dễ thương ghê á á á!!!"
"Công rõ ràng nhìn thì vừa cao vừa dữ, nhưng ánh mắt lại ấm áp gheeee!"
Bên xa xa truyền đến giọng nữ sinh kích động hét thầm, Bạch Tiểu Hổ nắm tay Trình Thiên Châu chạy thật nhanh về phía trước, sau tai lại là một trận rít gào.
"Ha ha ha ha bé thụ ngại rồi!"
Trình Thiên Châu tùy ý Bạch Tiểu Hổ nắm tay mình kéo đi, gió đêm phất qua trán anh, con người màu vàng kim của Trình Thiên Châu như đầm nước mùa xuân, cực kỳ ôn nhu nhìn chăm chú Bạch Tiểu Hổ chạy trước mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn hai địa lôi của RICE nha (づ ̄ 3 ̄)づ
Từ khi xác định tâm ý của Tiểu Hổ, Điềm Chúc bắt đầu phóng đãng tùy nơi, mấy lời sus lúc nào cũng thả được, vóc người tùy tiện khoe, Hổ tâm cơ.
Sáng mai tui sửa chính ta nghen, hong phải chương mới đâu.
- ------
Đọc chiện zui zẻ nha bà kon:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT