"Không có mập, em rất gầy."
Cố Sơn Tuyết ngẩng đầu ánh mắt vội vàng đảo qua xương xanh quai của Khuyết Dĩ Ngưng, đối với hai khỏa nổi bật kia thi cố mà tránh không nhìn.
Cô ráng gồng giữ tự nhiên, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.
"Thật sự có mà, không tin chị sờ đi."
Khuyết Dĩ Ngưng kéo tay Cố Sơn Tuyết, dĩ nhiên không phải là đặt lê ngực mình, mà để cô sờ cái bụng mềm của mình.
"Có thấy thịt dày lên không? trước kia em rất gầy nha."
Khi Khuyết Dĩ Ngưng vào thân thể nguyên chủ, kỳ thực nguyên chủ cũng có chút thịt rồi, nhưng khi đó là mùa đông nên không nhìn rõ, Khuyết Dĩ Ngưng kiên trì rèn luyện mới giữ cho vóc người luôn ở trạng thái tốt nhất.
Ngón tay Cố Sơn Tuyết theo bản năng hơi co co, vẻ mặt mang theo tiếu ý chính mình cũng không phát hiện ra.
"Như vậy cũng tốt, rất đáng yêu."
Thịt mềm mại nhéo nhéo rất thoải mái, Cố Sơn Tuyết cảm thấy không có gì là không tốt, hơn nữa cô nghĩ Khuyết Dĩ Ngưng không nên gầy quá, giữ sức khỏe mới là quan trọng.
"Trước hết phải ăn uống điều độ, ăn cho no mới quan trọng, muốn vào thư phòng không?"
Cố Sơn Tuyết đề nghị, mắt nhìn vào mắt Khuyết Dĩ Ngưng, một chút cũng không dám nhìn xuống dưới.
Khuyết Dĩ Ngưng thấy cô xấu hổ cũng không chọc cô, đưa tay cài nút lại.
Đầu ngón tay trăng trắng kề sát nút gài cũng màu trắng, chiếc áo thường ngày che đi cảnh xuân, sau khi cài xong ngón tay lướt qua vùng cổ trắng nõn, khiến cho người đang bị hấp dẫn đột nhiên thanh tỉnh.
Cho dù chỉ là động tác gài áo nhưng Khuyết Dĩ Ngưng lại rất biết trêu chọc.
Cố Sơn Tuyết lén hít sâu một hơi, đẩy Khuyết Dĩ Ngưng vào thư phòng.
3h chiều, đúng giờ các nàng ra cửa.
"Có muốn nghỉ ngơi trước khi đi không, đến nơi cũng gần một tiếng rưỡi."
"Vậy cũng được, nhưng phong cảnh không tệ."
Khuyết Dĩ Ngưng có chút nghi ngờ với thời gian xuất phát, nếu đường xe đi xa như vậy thì Cố Sơn Tuyết chọn 3h xuất phát đúng là có chút muộn.
"Cũng rất tốt, hơn nữa trong phạm vi mở rộng quy hoạch, phong tục du lịch trở thành trọng điểm quy hoạch, có lẽ không lâu nữa sẽ được hỗ trợ tu sửa lại."
Cố Sơn Tuyết cầm một quyển sổ nhỏ, để trước mặt Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng mở xem một lượt, vị trí địa lý và phong cảnh nhìn đúng là không tệ, nếu mở rộng và sửa chữa lại một chút thì sau này sẽ thu lợi rất tốt.
Khuyết Dĩ Ngưng mở phụ lục cuối quyển sổ, thì thấy bản dồ thành phố Lư Tô, bên trên được đánh dấu vài chỗ có mũi tên chú thích.
Những chỗ này đều là chỗ đang hát triển hoặc đang trong khu quy hoạch, có thể thấy được dã tâm thương nghiệp của Cố Sơn Tuyết.
Trước đó từng tiếp xúc với thế lực của Cố Sơn Tuyết, Khuyết Dĩ Ngưng cũng cảm nhận được nàng đã chuẩn bị từ lâu, có vài thứ không thể tự nhiên mà nhanh chóng phát triển được.
Hiện tại nàng và Cố Sơn Tuyết không đứng cùng một độ cao, đối với việc làm của Cố Sơn Tuyết cũng không quá rõ ràng, nhưng cái này cũng không cản trở nàng và Cố Sơn Tuyết nói chuyện với nhau, đồng thời còn giúp Cố Sơn Tuyết bày mưu tính kế.
Không ai có thể thành công hoài được, trước kia Khuyết Dĩ Ngưng từng gặp không ít thất bại, nhưng từ thất bại nàng học được kinh nghiêm trong đó, nàng cũng không muốn Cố Sơn Tuyết gặp thất bại trong lĩnh vực này.
Tuy đều là thương nhân, nhưng khác nghề như cách một quả núi, bất động sản công ty Cố Sơn Tuyết tương đối nhiều, nhưng đánh chính vẫn là ở trên mạng, còn lĩnh vực bất động sản du lịch thì vẫn chưa rành, cho nên trước khi ra tay cô đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng sau khi trò chuyện với Khuyết Dĩ Ngưng xong, cô lại phát hiện có vài chỗ mình không để ý đến, thần sắc càng chăm chú hơn.
Cô không nghi ngờ vì sao Khuyết Dĩ Ngưng lại nói được mấy thứ này, dù sao khi cô bắt đầu biết về Khuyết Dĩ Ngưng, thì Khuyết Dĩ Ngưng đã là một người ưu tú trong lòng cô rồi, đối với những tin đồn kia cũng chỉ là nghe thoảng tai mà thôi, cũng không đem nó mà gắn với nàng.
Vì rất khó mà gắn vào được, những lời bên ngoài nói với cô, cùng với việc cô tiếp xúc với người này tựa như hai người khác nhau, nhưng mà cô tin vào ánh mắt và cảm giác của chính mình hơn.
Cố Sơn Tuyết cho ra một ghi nhớ khô khan, nhìn cô bận rộn, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không quấy rầy cô, lấy di động ra tiếp tục xem tư liệu mà Khuyết ba gửi cho mình.
Khuyết Dĩ Ngưng định đem những tài liệu chứng cứ mình thu gom được cho Khuyết ba xem, nhưng nàng có chút lo lắng hệ thống mạng nhà ông, nên nhờ Giải Ngạn Hoài đến Khuyết gia kiểm tra trước, hỗ trợ Khuyết ba kiểm tra độ an toàn trên máy vi tính trước.
Khuyết ba tin tưởng nàng, nên tài liệu gửi đến rất là chi tiết.
Xem tài liệu xong, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy tình hình vẫn tương đối lạc quan.
Ở Lư Tô, quan niệm dòng họ kỳ thực đã ăn sâu tận gốc rễ rồi, gia sản Khuyết gia cũng như vậy, năm đó khi Khuyết ba khởi nghiệp thì họ hàng thân thích cũng hỗ trợ không ít, họ đầu tư gia nhập cổ phần, hiện tại trở thành cổ đông, người Khuyết gia chiếm đa số, quyền phát biểu rất lớn, nếu xảy ra chuyện, thì những người thân kia sẽ đứng về phía Khuyết ba, hơn nữa hiện tại Khuyết Lâm Dương vẫn chưa có được cổ phần công ty của Khuyết ba, Khuyết Lâm Dương muốn làm tằm nằm ăn kén từ từ cũng sẽ rất khó khăn.
Thảo nào trong sách, Khuyết Lâm Dương lại tốn công tốn sức phá nát gia đình Khuyết gia, chỉ để chiếm được tiếng nói trong công ty.
Tuy tình huống lạc quan, nhưng cũng không đơn giản, mặc dù có quan niệm dòng họ, nhưng người thân cũng chưa chắc đã ủng hộ người nhà, luôn luôn sẽ có những tường hợp khác, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy trong số những cổ đông này chắc chắn có người cấu kết với Khuyết Lâm Dương làm bậy, nếu không Khuyết Lâm Dương làm việc cũng không thể nào thuận lợi như vậy được.
Khuyết Dĩ Ngưng xem xong tư liệu, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Chờ nàng mở mắt, thì trời bên ngoài đã sụp tối, nàng xem đồng hồ thì thấy cũng sắp đến rồi.
Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa sổ, ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Đường ở đây đã được san bằng, hai bên đường cổ thụ xanh tuôi, bầu trời xanh lam, không khí rất tốt.
"Nhìn có vẻ rất tốt nha."
Khuyết Dĩ Ngưng cảm thán, Cố Sơn Tuyết bên cạnh gật đầu.
Cố Sơn Tuyết nhìn điểm đến cách đó không xa, khóe miệng cong lên.
Sau khi xuống xe, trưởng trấn ở đây đến chào đón bọn họ. Sau khi tự giới thiệu, trướng trấn bắt đầu giới thiệu phong cảnh ở đây, thờ ơ với quy hoạch.
Vì chiếu cố Khuyết Dĩ Ngưng, nên mọi người di chuyển cũng không nhanh.
Cố Sơn Tuyết đang cùng trưởng trấn nói chuyện, Khuyết Dĩ Ngưng ở một bên im lặng nghe, thỉnh thoảng nghiêng đầu ngắm phong cảnh hai bên đường, có gió lạnh lướt qua đầu ngón tay, hòa cùng tiếng chim trên cây hót chíp chíp cách đó không xa.
Sơn trang nghỉ dưỡng Cố Sơn Tuyết dự định mua, còn có một cái hồ nhỏ, diện tích không lớn, nước rất sạch, bên trong không có cá, có thể thấy ngọn cỏ dưới đáy nước nhẹ nhàng chuyển động.
"Chỗ chúng tôi còn có con suối, nằm ở phía sau, suối thiên nhiên....."
Trưởng trấn thấy biểu tình Cố Sơn Tuyết hài lòng, vẻ mặt càng tươi cười nói, mang theo Cố Sơn Tuyết tiếp tục đi về phía trước.
Đi xem chừng nửa tiếng, quan sát toàn bộ khu vực này xong, trời cũng đã tối hẳn, còn vài đám mây trắng sáng, nhưng nhiệt độ thay đổi cũng đã nói lên trời đã vào tối.
Trưởng trấn nhiệt tình mời bọn họ đến nhà hàng ngon nhất trên trấn ăn một bữa, Cố Sơn Tuyết và Khuyết Dĩ Ngưng cũng không từ chối.
Khuyết Dĩ Ngưng lên xe trước, thấy Cố Sơn Tuyết vẫn còn đứng đó nói chuyện với trưởng trấn.
"À, ngài yên tâm, đã chuẩn bị xong rồi."
Âm thanh trưởng trấn vui vẻ từ xa truyền đến, Cố Sơn Tuyết đi vào ngồi, đóng cửa xe lại.
Trưởng trấn chuẩn bị đều là món ăn ngon, nhưng vì khách quý là hai cô gái, nên chỉ dùng trà thay rượu, không có làm quá khoa trương, bàn cơm cũng chỉ là những món đặc sắc của trấn không phải sơn hào hải vị gì, không biết trưởng trấn làm sao biết được khẩu vị của Cố Sơn Tuyết, nhờ đầu bếp làm cũng rất để ý.
Khuyết Dĩ Ngưng gắp một viên thịt lên, trong lúc trưởng trấn bắt đầu mời trà nàng thì nhíu mày, bắt đầu tham gia vào trọng tâm câu chuyện.
Sau khi ăn cơm xong, các hạng mục cũng được xác định cẩn thận xong, trời bên ngoài đã tối hẳn, đèn đường sáng rực, chiếu sáng cái trấn nhỏ này.
Không ồn ào náo nhiệt như Lư Tô, chỗ này yên tình lại thoải mái.
Khuyết Dĩ Ngưng còn tưởng các nàng phải về Lư Tô rồi, không ngờ Cố Sơn Tuyết vẫn chưa đi, mà đưa nàng đến một chỗ.
Các trợ lý đều ở lại, Khuyết Dĩ Ngưng ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết cười hỏi: "chị muốn đưa em đi đâu vậy?"
"Chị nói rồi, đưa em ra ngoài giải sầu, đừng vội quay về, chỗ này bóng tối tốt nè, trưởng trấn nói có một chỗ đặc biệt thích hợp để ngắm sao, để chị đưa em đi."
Cố Sơn Tuyết nhỏ giọng nói, gió đêm từ từ lướt quanh người cô, khiến âm thanh có phần mềm nhẹ.
"Được."
Khuyết Dĩ Ngưng dĩ nhiên là vui vẻ rồi, thả lỏng ngồi trên ghế, chờ Cố Sơn Tuyết đưa nàng đi.
Chỗ mà trưởng trấn nói, là cái hải đăng cổ đã lâu năm.
Hải đăng có cầu thang rất cao, cũng có thiết bị thang máy đưa lên đưa xuống.
Trước đó Cố Sơn Tuyết cũng đã kiểm tra độ an toàn của thiết bị này rồi, Khuyết Dĩ Ngưng chống một chân, cùng Cố Sơn Tuyết đem xe lăn mang vào trong thang máy, sau đó lần nữa ngồi xuống lại.
Cố Sơn Tuyết đóng rào thang máy lại, nhấn sợi dây kéo tự động, thang máy bắt đầu vận chuyển.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn mình lắc lư lên trên, cảm giác như đang ngồi khinh khí cầu.
Thang máy chậm rãi đi lên đỉnh hải đăng, ở trên không có đèn, Cố Sơn Tuyết bật đèn flash của điện thoại, đẩy Khuyết Dĩ Ngưng đi tới.
Cái chuôi đèn khổng lồ màu đồng để bóng đèn đã rỉ sét loang lổ, bên trên còn một lớn dầy đèn thật dày.
"Đúng là nhìn thấy rất rõ, không khí ở đây thật tốt."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn chân trời đầy sao, có chút thán phục.
"Chờ mọi thứ phát triển xong, thì có thể đến đây thường xuyên hơn."
Cố Sơn Tuyết đứng bên cạnh nàng, cùng nàng nhìn lên bầu trời đêm.
"Ừm!"
Trấn nhỏ yên tĩnh, âm thanh côn trùng kêu ban đêm rất rõ ràng, bầu trời không có mây, sao kết hàng chớp lóe.
Trong không khí thanh tịnh này, khiến cho lòng người cũng cảm thấy yên tĩnh hơn.
7h đúng, trấn nhỏ vang lên tiếng chuông.
"Ơ? chỗ này cũng có báo giờ nữa à?"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đồng hồ trên tay, có chút kinh ngạc.
Cố Sơn Tuyết cười không nói, nhưng rồi Khuyết Dĩ Ngưng lại phát hiện đây không phải là báo giờ gì cả, mà là phát tín hiệu.
Chân trời đột nhiên có pháo hoa, chiếu sáng từng ngôi nhà trong trấn, đường phố cũng dần sáng lên, hòa lẫn màu lửa khói trên trời.
"Sao lại có pháo hoa? là lễ hội ở đây à?"
Khuyết Dĩ Ngưng vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết gật đầu, trong mắt phản chiếu hai má lúm đồng tiền của Khuyết Dĩ Ngưng.
"Hèn gì hôm nay chị muốn đưa em đi giải sầu, thì ra là dẫn em đi xem pháo hoa, Cố tiểu thư, chị cũng giấu kỹ lắm nha."
Đã lâu Khuyết Dĩ Ngưng không gọi Cố Sơn Tuyết như vậy rồi, hiện tại Cố Sơn Tuyết nghe lại, so với trước đây là hai cảm giác khác nhau.
"Thích không?"
"Dĩ nhiên là thích rồi!"
Trong mắt Cố Sơn Tuyết mang theo nụ cười, nhìn bầu trời đêm bên kia rực rỡ.
Như vậy là đủ rồi.