"Không phải không làm được, chỉ vì cô nhát gan nên kiếm cớ mà thôi."

Khuyết Dĩ Ngưng cười nhạt, trên mặt không che giấu giọng điệu mỉa mai.

Khuyết Dĩ Ngưng còn tưởng là nhược điểm lớn lắm mới có thể cản trở được Khuyết Sở Linh, nếu là chứng cứ phạm tội thì có thể nói là không làm được, cái này thí tình là gì?

Lúc trước nàng tưởng vị nhị tỷ này thông minh, hiện tại nghĩ lại cũng chỉ là một kẻ hồ đồ, thậm chí còn kém xa Khuyết Lâm Dương.

"Cô cho rằng mình rất thâm tình sao? vì một người không yêu mình không ngừng trả giá, sao lúc đó cô trào phúng tôi được hay vậy? tính ra trước kia mắt tôi tìm người so với cô vẫn tốt hơn nhiều."

Tuy nguyên chủ cũng là não tàn mê trai, vì một người đàn ông không thích mình mà si mê điên cuồng cuối cùng nhận lấy kết quả thê thảm, ít ra quá khứ so với người này vẫn sáng suốt hơn.

"Khuyết Lâm Dương được cha mẹ tôi nhận nuôi, muốn cướp gia sản hại tôi, cô được cha mẹ tôi nhân nuôi, nhưng địa vị cha mẹ nhà mình lại không bằng một người phụ nữ đã chết không hề yêu cô, Khuyết Sở Linh, câu cô tự phê bình mình lúc này rất đúng đó, chưa từng thấy ai đáng bị coi khinh như vậy."

Khuyết Dĩ Ngưng thực sự có chút tức giận, không phải vì chuyện Khuyết Sở Linh làm có bao nhiêu ngu xuẩn, mà vì cảm thấy đôi vợ chồng này không đáng bị như vậy.

Đôi vợ chồng này rất hiền lành, đối với con nuôi căn bản không hề đề phòng, bọn họ luôn quan niệm dạy dỗ con cái tự do, chỉ cần con cái không phạm pháp là được, muốn lớn lên thế nào cũng được, không nhất định phải có thành tích tốt, thoải mái sống hết đời mới là quan trọng.

Nhưng có vài thứ không phải tốt lành như vậy, được sống trong gia đình có hoàn cảnh tốt nhưng lại không sửa bản chất đáng ghét.

Khuyết Sở Linh không nói bị đâm trúng cũng không giận, chỉ im lặng.

Có thể nàng biết mình nhu nhược, có nhiều thứ chỉ biết mượn cớ trốn tránh.

"Cô có gặp em trai Tiêu Sam Nguyệt chưa?"

Khuyết Dĩ Ngưng vì tức giận mà suýt quên đi một việc, đột nhiên nàng nhớ đến tư liệu trước đây Lâm Chân đưa.

Khuyết Sở Linh gật đầu: "đương nhiên rồi."

"Không phải, ý tôi nói là câu mà Tiêu Sam Nguyệt nhắn cho cô đó, cô có biết cô ta có em trai không?"

Khuyết Dĩ Ngưng hỏi rất cẩn thận, ánh mắt nhìn chằm chằm Khuyết Sở Linh.

"Cái này...."

Khuyết Sở Linh không tự chủ nhíu mày, cố gắng nhớ lại.

"Hình như không có....." Khuyết Sở Linh mở to hai mắt nhìn, "không lẽ nói....."

Khuyết Sở Linh làm bạn với Tiêu Sam Nguyệt từ khi còn đi học đến đi làm, trước đó nàng khẳng định đối phương không hề nói đến có em trai.

"Cô ấy nói với tôi, đó em trai nhà cô ấy gửi nuôi nhà người khác, cái đó....."

Khuyết Sở Linh thì thào, mặt trắng bệch.

Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy đây đúng là chuyện cười lớn, so với trước còn là một chuyện cười không hoàn hảo.

"Theo tôi biết, người cô cho rằng là bạn gái chết nhiều năm không hề có người thân, không ai nói cô ta có em trai cả, nếu vậy thì em trai cô ta gửi nuôi nhà người khác, tự nhiên trước khi chết cô ta lại đặc biệt nhờ cô....."

Nụ cười trên mặt Khuyết Dĩ Ngưng càng sâu, cảm giác chiêu này Khuyết Lâm Dương chơi quá độc.

Khuyết Dĩ Ngưng không thể không bội phục kỹ thuật đùa giỡn người khác của Khuyết Lâm Dương, có thể hư cấu được cả một lời nói dối khiến người ta tin tưởng hoàn toàn.

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ có phải Khuyết Lâm Dương có kỹ năng cua gái đặc biệt không? nên mới dễ dàng câu nữ nhân đến tay, còn có thể để lại ấn tượng hoàn mỹ trong lòng các nàng, khiến các nàng cuồng si vì hắn.

Trước mắt Khuyết Sở Linh như thành màu đen, nàng cố gắng đứng dậy, lại phát hiện mình đứng không vững.

Tinh thần chấn động khiến nàng không nghĩ được gì, trong đầu mọi thứ đang là quá khứ.

Đến cả câu cuối cùng cũng là nói dối sao?

Nếu là mấy năm trước, Khuyết Sở Linh sẽ khóc, nhưng hiện tại nàng chỉ biết thờ ơ lạnh nhạt nhìn chính mình phản ứng chết lặng, dường như khoảng khắc đó linh hồn như bị rút đi, mọi giận hờn vui buồn dường như đều là của người khác.

"Mấy năm trước Khuyết Lâm Dương lợi dụng hạng mục trong nhà để dành rất nhiều lợi ích. Đứng sau lưng trung tâm mua sắm Hằng Dương ở quảng trường chính là hắn, 4 năm trước ba định mua miếng đất đó để xây sơn trang du lịch, mở chuỗi nhà hàng của Khuyết thị, nâng cao theo hướng tiêu dùng, nhưng có một năm cạnh tranh thất bại, chính là vì Hằng Dương."

Khuyết Sở Linh ngồi lại ghế, phản ứng máy móc kể ra mọi chuyện mình biết.

" 3 năm trước đây, hắn móc một lượng lớn tài chính để xoay vòng cho công ty hắn, suýt nữa khiến cho tài chình của công ty con bị gãy liên kết, tuy cuối cùng khôi phục được nhưng mà nhà hàng bị giảm đi không ít, cho nên nguyên năm đó tiêu thụ của doanh nghiệp cũng giảm xuống."

"Mặc dù lập nghiệp làm ăn uống, nhưng mà nhà hàng truyền thống vẫn bị ảnh hưởng nặng nề, những nhà hàng khác không ngừng thay đổi tăng doanh số, còn chúng ta thì lại không có gì mới để đẩy ra, vì không có sản phẩm chính. Qua nhiều quá trình nghiên cứu thửu nghiệm mới, cũng đã định đẩy ra, nhưng cuối năm ngoái, Khuyết Lâm Dương lấy cớ bão hòa thị trưởng phủ quyết."

"Phủ quyết?"

Khuyết Dĩ Ngưng đối với lý do bão hòa thị trường còn nghi vấn, tuy nàng biết nhiều kiểu thị trường kinh doanh, bất động sản, giải trí, nhưng đối với kinh doanh ăn uống cũng biết chút chút.

"Chỉ cần có sức cạnh tranh, thì chiếm giữ thị trường cũng sẽ có định mức, cho dù thị trường bão hòa ít, chẳng qua hắn lo lắng cô trực tiếp xuất hiện tiếp nhận mà thôi, dù sao khi đó cô cũng đã mở công ty."

Nói ra từng việc từng việc một, Khuyết Sở Linh nói hết những gì mà mình biết.

Khuyết Dĩ Ngưng nhanh chóng nhớ rõ, đồng thời ghi lại những ý quan trọng vào di động, tư liệu nàng có trong tay càng nhều hơn, khả năng nàng lật đổ Khuyết Lâm Dương cũng càng lớn.

Khuyết Sở Linh nói ra hết những gì nàng biết về việc Khuyết Lâm Dương làm với công ty, sau đó thì nói đến phương diện sinh hoạt cá nhân mà nàng biết.

" Khuyết Lâm Dương cùng với cô ta, là năm đó cha của Hầu Man Ny đi tù, lúc trước tôi cũng không rõ có chưa, Hầu Man Ny cũng không biết, tạm thời cứ nghĩ là hắn mới bắt đầu lạc lối. Tôi từng nghĩ thế giới lớn như vậy sao lại trùng hợp như thế? sau đó thì mới biết được, hắn chẳng qua là tính đoán để ra tay mà thôi, bạn tốt của Khuyết Tử Tịch cũng có quan hệ với hắn."

Khuyết Sở Linh nói đến đây cũng có chút tâm tình, hiển nhiên là cảm thấy buồn nôn.

"Bạn tốt của Khuyết Tử Tịch cũng có quan hệ với hắn sao?"

Khuyết Dĩ Ngưng vô cùng kinh ngạc, đây cũng là chuyện nàng khó hiểu.

Khuyết gia có ba người con nuôi, lão đại và lão nhị thì kinh doanh, Khuyết Tử Tịch chọn con đường nghệ thuật mình yêu thích, bình thường đi không thấy người.

Hiển nhiên tâm lý căm thù Khuyết gia của Khuyết Lâm Dương rất nặng, cho dù là Khuyết Tử Tịch hay là nguyên chủ, dù các nàng đối với việc làm ăn không hề có hứng thú, Khuyết Lâm Dương cũng không yên lòng, luôn phải tìm người thân cận giám sát, so với quá khứ làm cái gì cũng đắn đo nhiều vòng cẩn thận của hắn thì rất khác.

Khuyết Sở Linh: "ừ, đã sớm không còn liên lạc, Khuyết Tử Tịch cũng không biết, không biết thì càng tốt."

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ cũng đúng, dù sao khi Kiều Vũ Sơ tốt nghiệp trung học Khuyết Lâm Dương cũng không có liên lạc lại.

Không đúng..... Khuyết Dĩ Ngưng ấn đầu một cái, cẩn thận nhớ lại mấy tháng trước, nàng và Kiều Vũ Sơ từng nói chuyện về Khuyết Lâm Dương.

Khi đó Kiều Vũ Sơ nói Khuyết Lâm Dương về sau đã kết hôn, nhưng dựa theo thời gian mà nói, thời điểm đó Khuyết Lâm Dương đã kết hôn rồi.

Khuyết Dĩ Ngưng nhắn tin cho Kiều Vũ Sơ, tiếp tục nghe Khuyết Sở Linh nói.

"Trước đây Khuyết Lâm Dương kết hôn với Hầu Man Ny, người thông minh nhìn một cái là biết vì quyền lợi phía sau của Hầu Man Ny, sau khi cha chồng đi tù hắn cũng bị liên lụy, sau đó Khuyết Lâm Dương cũng không giả vờ với Hầu Man Ny nữa, mấy năm nay hắn tìm tình nhân, tôi nghe Hầu Man Ny nói có 3 người."

"Sinh hoạt cá nhân của Khuyết Lâm Dương cũng không còn gì để nói, vì hắn làm việc luôn bí mật, ngoại trừ biết được từ miệng Hầu Man Ny, thì tôi không thể tự tìm ra manh mối được. Về quyền lợi, hắn không hề sợ vết xe đổ cũ, vẫn luôn thân thiết với thị trưởng hiện tại, luôn muốn đi trước một bước, nếu như bị mãnh hổ đánh trúng, hắn nhất định thoát không được liên quan, tôi có chút chứng cứ ghi âm ở đây."

Khuyết Sở Linh dấy di động ra, đem chứng cứ mở cho Khuyết Dĩ Ngưng nghe.

Khuyết Dĩ Ngưng càng nghe sắc mặt càng lạnh, Khuyết Lâm Dương dám lấy danh nghĩa Khuyết thị để âm mưu tư lợi cá nhân, nếu như hắn gặp chuyện thì Khuyết thị không tránh được có liên quan.

"Cái này không phải là đang nuôi kẻ độc ác nữa rồi, hắn muốn chết mà còn muốn kéo theo sự nghiệp của ba tôi chết chung sao?"

Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ Khuyết ba và Khuyết mẹ không phải đang nuôi một người con trai, mà đang nuôi một kẻ thù a!?

Mưu tài hại mệnh, lòng dạ đáng chém, lấy oán trả ơn, không xứng là người.

Khuyết thị là tâm huyết nửa đời của Khuyết ba, nghĩ đến xảy ra chuyện như vậy, Khuyết Dĩ Ngưng ấn mi tâm, nàng sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.

"Chứng cứ tôi sẽ gửi qua cho cô, cần tôi giúp gì thì cứ nói."

Biểu tình Khuyết Sở Linh không chút gợn sóng, cả người như mất đi sinh cơ, tựa như lại thêm một lớp bụi.

Chắc là bị đả kích vì người mính thích trước khi chết còn vì người khác mà lợi dụng mình, uống cho tình thâm, thật nực cười.

Sau khi nói chuyện xong, Khuyết Dĩ Ngưng nắm được thông tin mà mình muốn, đồng thời bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo.

Nàng nhìn bóng lưng Khuyết Sở Linh thờ thấn bước đi, chỉ hy vọng nàng đừng gây tai họa cho những người khác.

Cái từ thế thân này, khiến Khuyết Dĩ Ngưng nghĩ đến cũng không thoải mái được.

Buổi tối, Cố Sơn Tuyết mang canh đến phòng bệnh.

Mặc dù bệnh viện có cung cấp đồ ăn cho bệnh nhân, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng ăn không nhiều, Cố Sơn Tuyết thấy vậy nên mỗi ngày đều mang canh tới.

Y tá mới thay thuốc cho Khuyết Dĩ Ngưng xong, Khuyết Dĩ Ngưng nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, trong quá trình thay thuốc mang đến đau đớn khiến nàng ra một thân mồ hôi mỏng, mồ hôi ướt trán.

Mặc dù vậy, khi thấy Cố Sơn Tuyết nàng vẫn mỉm cười.

Khiến Cố Sơn Tuyết cảm thấy, nếu lúc này Khuyết Dĩ Ngưng có thể hoạt động, nhất định sẽ lao đến ôm cô một cái, mang theo ánh mặt trời đầy ám áp.

Khuyết Dĩ Ngưng trong mắt cô là một người tồn tại có hào quang đi theo, mặc dù lúc này còn bị thương nằm trên giường cũng vẫn có sinh cơ mạnh mẽ, tựa như hoa hồng dại bị bẻ gãy vẫn có thể uốn mình.

"Hôm nay sao rồi? cảm giác đỡ hơn chưa?"

Cố Sơn Tuyết mở hợp đựng thức ăn ra, chỉnh lại thế ngồi cho Khuyết Dĩ Ngưng, đút canh cho nàng ăn.

"Có," Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, "mỗi ngày đều được thấy chị, được uống canh chị làm, em cảm giác tốc độ lành lại đang tăng lên gấp bội."

Qua mấy ngày quan sát, Khuyết Dĩ Ngưng dự định tấn công trực diện.

Chị không nhận đã động tâm với em, vậy em sẽ ép chị thừa nhận, ép chị biểu hiện ra.

Nàng nói quá thẳng thắn, vui sướng trên mặt cũng không che giấu, khiến cho tim Cố Sơn Tuyết đập loạn một nhịp.

Cô biết Khuyết Dĩ Ngưng vẫn còn thích cô, nhưng mà.... hôm nay sao lại trực diện như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play