Khương Tiêu Oản cảm thấy, Khuyết Dĩ Ngưng rất biết ý, so với những gì nàng hiểu đều không đúng.
Trước kia nghe đồn nàng si mê thường hay chạy theo đàn ông một cách cuồng dại, nói chung là nói thì danh tiếng không có gì tốt, nhưng Khương Tiêu Oản không để ý những đều đó.
Dù sao chính nàng cũng không có cái danh tốt đẹp nào, ly dị đánh nhau nàng cũng từng làm qua, có nhiều người đồn cũng không đáng nghe, nhưng cũng không cản được nàng.
Lúc Kiều Vũ Sơ giới thiệu Khuyết Dĩ Ngưng, chính nàng chủ động muốn làm quen, vốn nàng không muốn yêu đương thật sự, chỉ muốn tìm hiểu vui đùa một chút thôi, nhưng mà thấy sau đó Khương Tiêu Oản mới biết mình nghĩ sai rồi.
Mọi điều nghe thấy đều không đúng, hơn nữa Khuyết Dĩ Ngưng cũng không phải cái kiểu ngực bự không có đầu óc, cũng không giống như Kiều Vũ Sơ nói là lương thiện đơn thuần, cảnh tượng vừa rồi khiến nàng nghi ngờ không biết Kiều Vũ Sơ có nhận định nhầm hay không.
Vừa rồi Khuyết Dĩ Ngưng tựa như ác quỷ từ địa ngục bò lên, vẻ ngoan lệ khiến Khương Tiêu Oản cũng bị dọa, cảm giác như nàng định làm thật như vậy, trái với độc ác là ngoan ngoãn, khiến cho Khương Tiêu Oản càng thích, nên khi nàng giả ngoan sau đó Khương Tiêu Oản cũng vui vẻ giúp nàng nói chuyện.
Nàng đến trước mặt gã đàn ông, xé băng dính trên miệng hắn.
"Nói đi, cơ hội chỉ có một lần thôi, đừng có nghĩ chuyện lừa lọc nữa, nếu còn dám nghĩ bậy, thì tôi đưa ông đến viện thẩm mỹ liền."
Giọng nói Khương Tiêu Oản có chút lạnh lẽo, vẫn ôm cánh tay ung dung nhìn gã đàn ông kia.
Nếu đứng ở góc người mới thấy thì dường như nàng mới chính là người đe dọa gã đàn ông này.
Khuyết Dĩ Ngưng có chút kinh ngạc với chuyện này, nàng định tự thú luôn, dù sao nàng cũng không muốn giả vờ trước mặt Cố Sơn Tuyết làm người lương thiện, nàng chỉ không muốn để Cố Sơn Tuyết thấy bộ dạng dọa người của mình.
Gã đàn ông lắp bắp cắt ngang suy nghĩ của nàng, hắn ngập ngừng kể lại mọi chuyện.
Cố Sơn Tuyết nhìn khoảng cách của Khuyết Dĩ Ngưng và Khương Tiêu Oản, liền chen vào đứng giữa các nàng.
"Người đưa tiền cho tôi làm việc đến từ 4 ngày trước, tôi tôi....."
Tuy gã đàn ông run rẩy lắp bắp nhưng hắn cũng ráng kể lại mọi chuyện rõ ràng.
Gã đàn ông này có biệt hiệu là Lão Hắc, là con ma cờ bạc. Vì tán gia bại sản, vợ con ly tán, không còn ai bên cạnh, liền sa đọa, mỗi ngày đều ở trong sòng bạc, có tiền thì tìm gái chơi, thua thì chạy đi trốn nợ. Hiện tại hắn đang bị cho vay nặng lãi truy tìm, 4 ngày trước có người tìm hắn, muốn giao dịch với hắn.
"Người đó nói tôi vào tối nay đến quán bar này, chỉ cần quay lại video là được, còn muốn làm ... thì làm."
Lão Hắc nhìn Cố Sơn Tuyết, thấy bộ dạng nàng lạnh lùng, chữ kia cũng không dám nói.
"Tôi luôn chờ ở đây, khi có tin nhắn thì tôi lên đây, khi đến máy quay đã chuẩn bị xong rồi, tôi vừa định cái đó..... còn chưa kịp làm gì các người đã xông vào rồi."
Lão Hắc muốn phủi sạch tội đồng lõa của hắn, cố gắng nói bản thân chỉ nhận tiền làm việc.
Vẻ mặt hắn cầu xin, thực sự thì không dám đụng đến một đầu ngón tay của Cố Sơn Tuyết, nhìn các nàng hy vọng được tha thứ.
Khương Tiêu Oản: "giờ biết xin tha rồi hả? sao lúc nãy còn có gan muốn nhảy lầu nữa mà?"
"Người kia nói nếu không làm xong thì sẽ không có tiền, tôi mà ra ngoài thì sẽ bị đám cho vay nặng lãi đánh chết, không bằng nhảy xuống chết cho xong."
Âm thanh Lão Hắc nhỏ dần, mặt thịt run run đầy sợ hãi.
Vừa rồi hắn đúng là muốn chết, một lần không thành, hắn cũng không còn gan làm lần nữa, chỉ mong được sống tiếp.
"Người kia là ai?"
Cố Sơn Tuyết lại muốn biết người kia là ai? cô nhìn chằm mắt của gã đàn ông, cố gắng mọi thông tin mà mình muốn biết.
"Tôi không biết, đột nhiên xuất hiện trước nhà tôi, người đàn ông đó vóc dáng không cao, hôm đó tôi mới bị người ta rượt xong, thì chạy đi uống rượu, lúc về thì thấy hắn ngồi trước cửa nhà tôi rồi, nhà tôi ở đã bị đập phá từ trước rồi, các người không biết đám kia ra tay ác cỡ nào đâu, khi đó tôi thấy hắn còn tưởng là đám kia đến......"
"Nói điểm chính đi."
Khuyết Dĩ Ngưng nhăn mày, có chút mất kiên nhẫn.
"Tôi cũng không biết hắn là ai? hắn đội mũ đeo khẩu trang che mặt mũi, chỉ nhìn thấy hai mắt, sau đó thì nhắn tin cho tôi, hắn trả trước cho tôi một nửa, cũng mấy vạn lận, toàn bộ đều là tiền mặt."
Bị Khuyết Dĩ Ngưng trừng một cái, Lão Hắc liền nói trôi chảy.
Khuyết Dĩ Ngưng không mở miệng, Lão Hắc liền đọc số trong danh bạ điện thoại của mình, Cố Sơn Tuyết gọi đi không ngoài dự kiến số điện thoại không tồn tại.
Thấy không hỏi thêm được gì nữa, Cố Sơn Tuyết nhờ trợ lý mang hắn đến đồn cảnh sát.
Trò chơi tối nay coi như tạm thời kết thúc, nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Cố Sơn Tuyết khách khí nói cám ơn với Khương Tiêu Oản, Khương Tiêu Oản khoát tay.
"Cô không cần cám ơn tôi đâu, tôi giúp là vì Ngưng Ngưng thôi, lần sau có dịp uống với nhau một chén nha."
Khương Tiêu Oản nói câu sau là nhìn Khuyết Dĩ Ngưng nói, bộ dạng thân thiết không hề che dấu.
Nàng đang cố ý, mặc dù không biết tình huống của hai người hiện tại, nhưng xem ra cũng chưa đến mức tâm ý tương thông, tuy không muốn chen ngang nhân duyên người khác, nhưng nhân duyên này còn chưa thành, nàng cũng có thể cố gắng ôm mỹ nhân về.
"Đương nhiên rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn Cố Sơn Tuyết.
Thần sắc Cố Sơn Tuyết vẫn như cũ, dường như tâm tình không có bị ảnh hưởng gì.
"Khuyên cô một câu," Khương Tiêu Oản ghé vào tai Khuyết Dĩ Ngưng nói, "bớt động tâm với thẳng nữ đi, khổ sở chỉ là cô thôi, tỷ của cô bị qua rồi, cô đừng có dẫm lên vết xe đổ này nữa!"
Thành thật mà nói Khương Tiêu Oản cũng không thấy Khuyết Dĩ Ngưng có cái nhìn kém chút nào, với góc độ cơ lão của nàng mà nói thì Cố Sơn Tuyết đúng là kiểu được hoan nghênh nhất trong giới, vóc người đẹp cũng đủ giết các em gái cô đơn rồi, còn chưa nói người này có khí tức trong trẻo lạnh lùng xuất trần, càng khiến người ta muốn dính đến.
Nhưng Khương Tiêu Oản không thích kiểu này, nàng thích hỏa hồng đỏ nóng bỏng hơn.
Chuyện yêu đương cũng như vậy, không phải tốt là đủ, còn phải xem hợp mắt không nữa.
"Tỷ của tôi?"
Khuyết Dĩ Ngưng trợn to mắt, nhìn chằm chằm Khương Tiêu Oản.
Chuyện trước kia của Khuyết Sở Linh hiện tại Lâm Chân không tìm được, Khuyết Dĩ Ngưng cũng cho qua không bắt Lâm Chân tìm nữa, hiện tại nhìn lại, dường như lại có người biết chuyện này a.
"Đúng vậy, xem ra cô không biết chuyện này rồi?"
Khương Tiêu Oản thiêu mi, dường như nghĩ đến điều gì.
"Tò mò muốn nghe, thì đến chỗ tôi uống một ly đi, rồi từ từ tôi kể cho cô nghe, nói không sót một câu, nhưng mà người bạn này của cô chắc cũng không cần xử lý chuyện còn lại ha?"
Khương Tiêu Oản trước còn nói thỏ thẻ, sau đó lại nâng cao âm lương như muốn nói cho ai đó nghe.
Khuyết Dĩ Ngưng muốn đi cùng Cố Sơn Tuyết ngẩn ra, tuy nàng đã thấy vụ việc này kẻ đó làm không thành, nhưng mà người trong lòng suýt gặp nạn khiến nàng vẫn còn sợ hãi, nên nàng muốn đi cùng Cố Sơn Tuyết.
Nhưng nàng biết, Cố Sơn Tuyết không cần nàng trấn an, hiện tại Cố Sơn Tuyết chắc là muốn nắm chặt thời gian điều tra rõ ràng chân tướng hơn, nếu kéo dài thời gian thì đối phương sẽ chạy trốn mất tích.
Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ một hồi liền gật đầu, nhìn về phía Cố Sơn Tuyết.
"Sơn Tuyết.... tôi và cô ấy có vài việc cần làm, không thể đi cùng cô rồi, nhớ lời tôi dặn nha, nếu cần tôi giúp thì cứ nói cho tôi biết."
Khuyết Dĩ Ngưng phất tay tạm biết Cố Sơn Tuyết, lắc lắc di động biểu thị nhớ liên lạc.
Chân Cố Sơn Tuyết như bị mọc rễ, không dám tin nhìn ngây người.
Cô không biết Khương Tiêu Oản nói gì với Khuyết Dĩ Ngưng, cô chỉ thấy cô ấy thì thào cười nói bên tai nàng, Khuyết Dĩ Ngưng liền đi theo cô ấy.
Cô trơ mắt nhìn Khuyết Dĩ Ngưng theo Khương Tiêu Oản lên xe, nhìn chiếc xe biến mất trước mắt.
"Giám đốc à?"
An Đạt nhìn sắc mặt sếp mình không ổn, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
Cố Sơn Tuyết tựa như mới tỉnh mộng, mím môi trầm mặt lên xe trợ lý.
Âm thanh cô lạnh lùng sắp sếp công việc với An Đạt, lúc đầu còn nhịn không được nghĩ miên man.
Cô đối với nữ nhân Khương Tiêu Oản kia không ưa nổi chút nào, tâm tình không thể khống chế, trong lòng cô biết rõ Khuyết Dĩ Ngưng có bạn tốt là chuyện bình thường, nhưng cô lại cảm thấy không ổn, luôn cảm giác nữ nhân kia có ý xấu với Khuyết Dĩ Ngưng.
Co theo bản năng lấy di động ra, gõ vài chữ trên màn hình, sau đó nhíu mày tắt đi.
Cô định làm gì vậy? định làm chuyện ngốc nghếch à?
Tình huống hiện tại là do chính cô muốn tạo thành mà, nhưng vì sao lại..... Cố Sơn Tuyết hoài nghi chính mình, thật ra thì cô muốn cái gì chứ?
Cố Sơn Tuyết không phải đồ bỉ ổi, cô lãnh tĩnh khách quan phân tích hành vi của mình, dùng tiêu chuẩn của mình để phán đoán đúng sai.
Dưới cái nhìn của cô, trong lòng biết rõ Khuyết Dĩ Ngưng còn can thiệp vào cuộc sống đối phương là một chuyện vô cùng sai lầm.
Đây không phải là điều cô mong muốn sao? muốn Khuyết Dĩ Ngưng đừng thích cô, cùng nàng tiếp tục giữ khoảng cách quan hệ bạn bè, hy vọng Khuyết Dĩ Ngưng có thể hạnh phúc, Khuyết Dĩ Ngưng như cô mong muốn làm rất tốt, nhưng vì sao cô lại phiền muộn không thở nổi thế này?
Cốn Sơn Tuyết ấn nút mở cửa sổ xe, gió lạnh đầu xuân thổi vào, nhưng không thể làm lòng cô bình tĩnh lại được.
Cô nhịn không được lại nghĩ đến chuyện Khuyết Dĩ Ngưng thực sự ở cạnh người khác sẽ như thế nào, cô không dám tưởng tượng dáng vẻ người khác đó, chỉ cảm thấy Khuyết Dĩ Ngưng hạnh phúc là đủ rồi.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Cố Sơn Tuyết lại sợ hãi thở không nổi, tim co thắt đau đớn, cô đưa tay vỗ ngực, tâm tư không yên.
"Giám đốc à, cô sao vậy? không thoải mái chỗ nào sao? hay đến bệnh viện kiểm tra chút nhé?"
An Đạt lo lắng Cố Sơn Tuyết bị di chứng sau sự việc tối nay, mặc dù bệnh viện đã lấy máu kiểm tra không có độc tố gây hại nào, nhưng không thể tránh được tác dụng phụ.
Cố Sơn Tuyết lắc đầu, mắt nhìn màn đêm ngoài xe, tâm tình tả tơi như sao.
Cô cố gắng ép cảm xúc ấy xuống, nhắc chính mình không được sai lầm, phá vỡ quỹ tích.
Ánh trăng ngoài cửa xe sáng rõ, cô đóng cửa xe lại, che đi một nửa ánh trăng.
Cố Sơn Tuyết tự cho mình luôn tinh tường đến giờ cũng không hiểu nổi, động lòng rồi không thể cứ chặt là đứt, có nhiều thứ không phải qua thời gian thì có thể lành lại được.
Cho dù đã đề phòng tự nhắc nhở bản thân, nhưng tình cảm ào đến tựa như nham thạch núi lửa phun trào, trong chốc lát bung ra ngàn tia lửa, khiến bản thân không thể nào chống lại được.
Nhưng lúc này Cố Sơn Tuyết vẫn chưa hiểu, cô chỉ u sầu cầm di động trên tay mà nhìn, do dự cầm lên thả xuống, cuối cùng lại không làm gì cả.