Thành Nghi Giai nhìn sắc mặt Cố Sơn Tuyết, trong lòng kêu thầm tiêu rồi, để người tathấy mấy lời mình mắng người ta, thực sự thảm rồi.

Nàng nói ngập ngừng: "cái đó.... tôi..... điện thoại....."

Cố Sơn Tuyết lấy lại tinh thần, để di động vào tay nàng, nhìn nàng cảnh cáo một cái: "cận thận lời nói và việc làm."

Thành Nghi Giai không dám nói, dù đối phương đã đi xa, cái lạnh thấu xương này còn ở quanh người.

Một hồi lâu nàng mới lấy lại tinh thần, cả người run rẩy nổi da gà.

Nàng cầm di động, do dự không biết nên gọi cho Cố Thiến Thiến biết chuyện này không, nhưng suy nghĩ một chút thì nếu để Cố Thiến Thiến biết Cố Sơn Tuyết cầm di động của mình, Cố Thiến Thiến nhất định sẽ mắng nàng.

Thành Nghi Giai để di động xuống, mặc kệ.

Còn lời vừa rồi Cố Sơn Tuyết cảnh cáo, Thành Nghi Giai tưởng Cố Sơn Tuyết nói đến chuyện nhắn tin chửi rủa kia, chứ không phải chuyện gì khác.

Khuyết Dĩ Ngưng bên này không biết gì, nàng từ nhà Kiều Vũ Sơ đi ra, liền gọi xe về nhà mình.

Đang đi trên đường, nàng nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết, mỗi ngày luôn ân cần nhắn tin hỏi thăm đối phương có ăn uống gì chưa.

Cố Sơn Tuyết dựa vào ban công xem tin nhắn hiện trên màn hình di động, màn hình phản chiếu khuôn mặt cô không thay đổi.

Cho đến khi màn hình tự tắt, Cố Sơn Tuyết vẫn duy trì tư thế đó.

Đột chuyện này khiến cô nổi giận vô cớ, Cố Sơn Tuyết nghĩ người kia mắng bạn mình làm vậy là đúng, nhưng mà cảm xúc có chút mất khống chế, giờ lại thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì nổi giận, không muốn trả lời đối phương.

Lý trí và tâm trạng không ngừng giằng co trong đầu, Cố Sơn Tuyết cố gắng thuyết phục chính mình.

Khuyết Dĩ Ngưng không có lỗi, nàng cùng bạn mình đi uống rượu mà thôi, không làm gì sai cả, cô không nên tức giận mà không nhắn lại cho Khuyết Dĩ Ngưng.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích, di động vẫn ở trong tay cô.

Cô nhìn cảnh ngoài sân thượng, đột nhiên nhớ lời người kia nói.

Quán lesbian?

Cố Sơn Tuyết cũng không thể sổ sàng hỏi giới tính bạn bè mình, hơn nữa đến mấy chỗ đó uống rượu không có nghĩa là nàng cũng như vậy.

Cố Sơn Tuyết không kỳ thị đồng tính nữ, nhưng càng nghĩ đến thì tim đập càng nhanh.

Nếu Khuyết Dĩ Ngưng thực sự thích nữ, vậy thì có khi nào đối với cô.....

Cô nhớ lại mấy lần trước ở cùng nhau, cảm giác dường như có, nhưng suy nghĩ này chỉ xuất hiện một chút, liền bị cô phá đi.

Có thể đây là cách mà Khuyết Dĩ Ngưng dùng để làm quen bạn bè, cho dù đối phương là đồng tính đi nữa, cũng không có nghĩ là thấy một người cùng giới thì sẽ có cảm giác ngay.

Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng thích khuôn mặt của cô, vì khuôn mặt của cô nên mới kết bạn với cô.

Không ngừng tự biện minh cho chính mình, Cố Sơn Tuyết vô tình cau mày lại.

Màn hình di động lại sáng lên, ngón tay Cố Sơn Tuyết vuốt lên, sau đó cất di động vào túi xách, quay lại bữa tiệc.

Nhưng cô vẫn có chút lo lắng, sau khi uống vài ly, cô lại quay về góc nhắn lại cho đối phương.

Khuyết Dĩ Ngưng vừa nhận được tin nhắn thì cũng đã tới nhà, lúc đầu định hỏi đối phương đã ăn uống gì chưa? đối phương không trả lời, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng vừa xuống xe lại nhắn cho Cố Sơn Tuyết.

Hỏi cô có phải đang bận không? gửi thêm sitcker mèo con khả ái bán manh, đối phương vẫn không nhắn lại cho nàng, cho đến vừa rồi mới thấy tin nhắn lại.

[ Cố tiểu thư thân ái ]: đang dự tiệc.

Khuyết Dĩ Ngưng tháo giày, đi vào nhà nhắn tin lại.

Cái tên này nàng đổi cho Cố Sơn Tuyết lúc uống rượu, không vì nguyên nhân gì cả, đột nhiên muốn sửa lại thôi, vì sợ Cố Sơn Tuyết vô tình lấy di động của mình nên nàng không dám đổi tên thành bảo bối hay honey các thứ.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: là xã giao hả? trễ vậy mà vẫn còn chưa về? đừng uống nhiều quá nha.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nhớ ăn chút gì lót dạ nhé.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: tôi mới cùng bạn đi ăn cơm về, đã về nhà rồi.

Khuyết Dĩ Ngưng định tự chụp một tấm, nhưng mở camera lên thì thấy tóc bị Kiều Vũ Sơ làm rối lên, lớp trang điểm cũng phai đi, trên mặt còn có vết đỏ không biết xuất hiện lúc nào.

Bộ dạng như vậy không thể chụp được, Khuyết Dĩ Ngưng dùng khăn ướt lau sạch mặt của mình, sau đó tự chụp một tấm gửi cho Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết nhìn hình vết đỏ biến mất, khuôn mặt không tự chủ giãn ra.

Cô muốn nhắn lại cho Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng lại có người cầm rượu đến bắt chuyện.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Cố Sơn Tuyết không nhắn lại, có chút lo lắng có phải cô uống nhiều quá rồi không.

Nàng xem dạnh bạ, suy nghĩ nên tiếp xúc một chút với trợ lý của Khuyết Dĩ Ngưng, nếu không thì sẽ không biết lịc trình của đối phương.

Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ một chút, tìm Biện Kỷ An.

[ Biện Kỷ An ]: được, để tôi hỏi anh trai tôi.

[ Biện Kỷ An ]: tôi nghĩ bà nên đổi nickname cho tôi đi nha, ghi là 'công cụ chuyện dụng tìm Cố Sơn Tuyết'.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: khỏi lo, cái đó sẽ không thiếu ông đâu.

[ Biện Kỷ An ]: được rồi.

Biên kia không có tin tức, chắc là Biện Kỷ An đi hỏi rồi.

Khuyết Dĩ Ngưng không hỏi trực tiếp Cố Sơn Tuyết, vì nàng cảm thấy Cố Sơn Tuyết thấy tin nhắn của nàng thì sẽ nhắn lại, nhưng chờ cô nhắn lại thì không biết đến khi nào, Khuyết Dĩ Ngưng chờ không nổi.

Nàng trang điểm lại, gọi cho Chương Thi Vũ.

Nàng cũng đang nghĩ có nên mướn thêm tài xế riêng không, đỡ phải để trợ lý chạy tới chạy lui, nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, tài xế là người dễ theo dõi động tĩnh của nàng nhất, Khuyết Dĩ Ngưng có được tín nhiệm thì mới yên tâm, nhưng tạm thời nàng không rảnh.

Qua một hồi Biện Kỷ An nhắn lại địa chỉ.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: cảm ơn.

[ Biện Kỷ An ]: chút lòng thành thôi, đều là bạn bè mà.

Khuyết Dĩ Ngưng lên xe, nói địa chỉ cho Chương Thi Vũ.

Chương Thi Vũ cũng không hỏi sếp muốn đến đó làm gì, chỉ ngoan ngoãn lái xe đến.

Chờ xe dừng ven đường tắt đèn, Khuyết Dĩ Ngưng vẫn không nhận được tin nhắn của Cố Sơn Tuyết.

Không lẽ uống say thật hả?

Khuyết Dĩ Ngưng nhíu mày có chút lo lắng.

Nàng cho cửa kính hạ xuống, nhìn biệt thư đèn sáng chưng, mở đèn di động.

Từ trong ra ngoài biệt thự có rất nhiều xe, xem ra còn rất nhiều người chưa đi, nhưng Cố Sơn Tuyết đi chưa thì nàng không chắc.

Chương Thi Vũ: "sếp, không xuống xe hả?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "tạm thời chưa xuống."

Khuyết Dĩ Ngưng lại nhắn cho Cố Sơn Tuyết, nhưng không có hồi âm.

Khuyết Dĩ Ngưng cất di động: "cô ngồi trên chờ tôi, để tôi đi xem."

Chương Thi Vũ gật đầu, nhìn Khuyết Dĩ Ngưng xuống xe.

Trước biệt thự có người canh gác, thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì đưa tay cản lại.

Khuyết Dĩ Ngưng nhíu mắt, mắt quét qua một lượt, ngang ngược tức giận: "tôi chỉ đi hút một điếu thuốc thôi, đã không cho vào rồi hả? không muốn làm nữa hả?"

Tối nay người ra vào nhiều, lại là quyền thế không ít, hai vệ sĩ thấy Khuyết Dĩ Ngưng bộ dạng đại tiểu thư kiêu căng, không dám làm gì liền để Khuyết Dĩ Ngưng đi vào.

Khuyết Dĩ Ngưng đi giày cao gót cộp cộp, xuyên qua đám người, tìm người mà mình muốn tìm trên lầu hai.

Người xinh đẹp kia còn đang làm tiêu điểm trong đám người nọ, trên người như tỏa hào quang.

Khuyết Dĩ Ngưng thấy bóng lưng cô, thở phào nhẹ nhõm.

Biết rõ Cố Sơn Tuyết chắc cũng không đến một mình, có thể cho trợ lý ở ngoài chờ, nhưng Khuyết Dĩ Ngung vẫn lo lắng cô uống say bị kẻ khác lợi dụng.

Đừng nghĩ ai cũng bề ngoài lịch sự thì đều tốt, ai mà biết trong đầu họ nghĩ cái gì? Khuyết Dĩ Ngưng chịu thiệt đến đây, nhưng lại gặp phải cảnh phản cảm như vậy trên người Cố Sơn Tuyết.

Nàng không đến tìm Cố Sơn Tuyết, chỉ ở trong góc nhìn cô.

Nàng không muốn đến thể hiện trước mặt Cố Sơn Tuyết, nàng chỉ muốn nhìn Cố Sơn Tuyết một chút.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng kinh ngạc bản thân lại không lợi dụng cơ hội này đề làm cái gì, cái này cũng không hợp với tính cách của nàng, nhưng trước mặt nàng thực sự không có ý gì khác, chỉ lén lút nhìn Cố Sơn Tuyết một cái, định chờ Cố Sơn Tuyết bình an lên xe rời đi thì mới đi.

Hành động này thật ngốc, nếu người khác kể nàng nghe, nàng sẽ nghi người này có phải đầu có vấn đề rồi không?

Nhìn một lần thôi, không thể nhìn nhiều được, đây là thương trường, dĩ nhiên phải học cách sinh tồn thế nào.

Nhưng hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng chỉ muốn, có thể nhìn thêm được thì cứ nhìn thôi.

Cố Sơn Tuyết lại uống cạn thêm ly rượu nữa, trước mặt có chút mơ màng, cũng may cô vẫn giữ được trạng thái như cũ, khiến người ta không nhìn ra được khác thường gì.

Cô cũng có tính toán trong bữa tiệc này cô có được lợi lộc, ánh mắt vô tình lướt qua một chỗ.

Cố Sơn Tuyết hơi lắc đầu, cảm giác chắc mình uống hơi nhiều, nếu không sao lại thấy Khuyết Dĩ Ngưng ở đây.

Cô quay đầu lại, thu hồi ánh mắt thất vọng.

Cô cũng không biết vì sao mình thất vọng, khi nghĩ đến Khuyết Dĩ Ngưng, Cố Sơn Tuyết muốn lấy di động ra xem tin nhắn, nhưng đầu choáng quá, cảm giác choáng váng xuất hiện.

Cô chống tay đi vào toilet, nhìn chính mình trong gương hai mắt đã đỏ lên, nhìn thấy hình ảnh quen thuộc trong gương.

Cô theo bản năng xoay người, giữ lại cánh cửa sắp đóng, chen vào.

Khuyết Dĩ Ngưng mơ màng, vừa rồi vì trốn ánh mắt của Cố Sơn Tuyết nên mới chạy vô phòng vệ sinh trốn, định chạy ra thì thấy Cố Sơn Tuyết đi vào, không thể làm gì khác là trốn trong phòng vệ sinh, định im lặng mở cửa xem Cố Sơn Tuyết thế nào, không ngờ bị túm tại chỗ.

Nàng vốn không muốn Cố Sơn Tuyết biết nàng đến, như vậy sẽ lộ ra ý định của mình, làm gì có bạn bè nào làm đến mức này chứ? cho dù là bạn tốt đi nữa thì vẫn có thể trực tiếp thoải mái được, có gì đâu mà phải đi trốn.

Dù sao Khuyết Dĩ Ngưng cũng không giải thích được.

Nàng bị Cố Sơn Tuyết giữ hay tay cố định trên tường, ngồi trên nắp bồn cầu đã đóng lại, chớp mắt nhìn ánh mắt Cố Sơn Tuyết đang nhìn xuống.

Ánh mắt Cố Sơn Tuyết nặng nề, vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng như thường thấy.

Khuyết Dĩ Ngưng đắn đo không biết cô có say hay không? nhưng nghĩ đến chắc là say rồi, nếu không băng sơn bình thường luôn lịch sự sao lại nắm tay nàng như vậy, còn dí nàng trong chỗ chật hẹp như vậy.

Nhìn gần mới thấy, lông mi Cố Sơn Tuyết thật dài.

Cái bóng rũ xuống má trắng nõn, tựa như cánh bướm yên tĩnh.

Khuyết Dĩ Ngưng cong môi: "Sơn Tuyết, cô....."

Nàng còn chưa nói xong, liền bị hành động của Cố Sơn Tuyết cắt ngang.

Tay hơi lạnh vỗ lên má nàng, ngón tay vuốt lên xương gò má, lực đạo có chút nặng, khiến Khuyết Dĩ Ngưng thấy đau, lại có chút mờ mịt.

"Khuyết Dĩ Ngưng."

Âm thanh của cô hơi lạnh, mang theo hương rượu.

Âm tựa như từ đầu lưỡi triền miên chảy ra, từng chữ rất rõ ràng.

Cô thả nhẹ lực đạo trên tay, ánh mắt mờ mịt nhìn Khuyết Dĩ Ngưng đối diện, âm thanh không vui.

"Cô không ngoan chút nào."

Tim Khuyết Dĩ Ngưng đập loạn, lòng bàn tay đặt lên mu bàn tay Cố Sơn Tuyết.

"Tôi ngoan mà."

Cô nhìn Cố Sơn Tuyết, âm thanh vừa kiều lại mềm.

Tác giả nói ra duy nghĩ của mình:

Cố tiểu thư uống say: Lau sạch rồi =w=, nhưng vẫn không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play