Cố Sơn Tuyết nghe rất rõ ràng, huống chi hai cô gái ở trong wc không hề giảm âm lương của mình, khiến nàng nghe rõ ràng hai chữ 'cực phẩm."
Trong gượng phản chiếu khuôn mặt nữ nhân quen thuộc, chính là người vừa rồi ở trong phòng nhìn nàng chằm chằm.
Mặc dù nhìn đối phương ngả ngớn, nhưng Cố Sơn Tuyết cũng phải thừa nhân khuôn mặt cực mỹ của người đó, trên người mang theo nét yêu tinh không hề giả trân hay khoe khoang thấp hèn, chỉ một cái chớp mắt nháy mi thôi cũng mang đầy uyển chuyển phong tình rồi.
Nàng lướt qua người kia trong phòng vệ sinh, tựa như chưa từng nghe thấy lời cô nói.
Khuyết Dĩ Ngưng thấy người kia không nhìn mình vẫn cười híp mắt như cũ, đóng vòi nước lại, dùng khăn giấy lau khô tay, ném vào thùng rác bên cạnh.
Kiều Vũ Sơ theo nàng ra ngoài, vẻ mặt vẫn còn đầy tiếc nuối: "nếu vừa rồi tôi ở đó thì hay rồi, nhất định sẽ giúp bà, đám kia thích xem náo nhiệt cũng không ngại chuyện lớn, đoán chừng thấy bà với thằng đó đánh nhau còn vui hơn á."
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn móng tay mình màu đỏ, thờ ở nói: "chuyện nhỏ thôi."
Lúc đi ngang qua phòng tiệc kia, Kiều Vũ Sơ còn mở cửa đi vào nhìn thoáng qua, xem coi còn có người không? thấy còn hai ba vị tiểu thư chưa đi đang ngồi chơi chung với nhau, cảm giác không còn sức nữa liền đóng cửa lại.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ sạch sẽ đàng hoàng, nhưng khắp nơi cất dấu nhiều thứ dơ bẩn, Khuyết Dĩ Ngưng cũng không đi vào xem, sợ làm dơ mắt mình.
Kiều Vũ Sơ: "hiện tại còn sớm đã tan rồi, không còn tý sức nào? chúng ta đi uống rượu không? Nghe Tina nói mới mở một quán rượu, chất lượng ben trong khá tốt."
Kiều Vũ Sơ nói mập mờ, gọi là quán bar nhưng thực sự thì là quán áp điếm*, không tiểu thư phu nhân có tiền đến chỗ này để giải trí.
áp điếm* theo edit tra trên mạng thì có hai kiểu phổ biến, một là về con vịt quay được treo trước quần bán hàng, hai là đàn ông múa thoát y ở quán bar, đại khái gọi là trai bao ý các bạn ( ở Việt Nam mình thì nữ làm gái gọi kiểu yang hồ là 'gà', thì bên đó gọi trai bao hay đ ~ đực là 'vịt' đúng kiểu gà vịt một lứa vậy á .... )
Khuyết Dĩ Ngưng không có hứng thú: "không đi."
Kiều Vơ Sơ chọc ghẹo: "ai nha, đi một lần thì có sao đâu? uống chút rượu thôi mà, cũng đâu có làm gì khác, sợ Văn Tĩnh ca ca của bà biết thì phiền phức sao?"
Cái tên xa lạ đột nhiên hiện lên trong đầu, kéo đến một đoạn ký ức lớn.
Đối với người khác nhìn lại ký ức cũng chỉ là một đoạn ngắn, để trên bìa giới thiệu trò chơi cũng chỉ là vài dòng giới thiệu, nhưng đụng phải cái tên này một mảng lớn ký ức liền hiện lên, tựa như một đống chữ chèn đầy màn hình, khiến Khuyết Dĩ Ngưng trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác buồn nôn.
Khuyết Dĩ Ngưng che miệng này, dường như không nhịn được muốn nôn khan: "đừng gọi cái tên đó nữa."
Kiều Vũ Sơ sững ngừng, thấy bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng khó chịu, liền dìu người vào tháng máy cho nàng dựa vào.
Nàng có chút cẩn thận hỏi: "sao vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu, từ từ tiêu hóa đoạn ký ức này.
Người mà Kiều Vũ Sơ nói đến tên đầy đủ là Phó Văn Tĩnh, hình như là nam chính trong quyển sách này, nguyên chủ chính là nữ phụ củ nhân vật này.
Tuy sau này chính là tình địch.
Khi cái tên này được nói ra thì kéo theo một đoạn thanh xuân ngây thơ si mộng đơn phương tình nguyện của thiếu nữ, còn có nhiều lần bị từ chối thậm chí bị những lời nói độc ác làm cho buồn bã và tức giận.
Cho đến khi ra khỏi Xuân Triều, Khuyết Dĩ Ngưng mới tỉnh lại trong cái cảm giác đau đầu buồn nôn này, đem cảm xúc của nguyên chủ xếp ra ngoài.
Phó Văn Tĩnh đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, đối với ký ức của nguyên chủ, Khuyết Dĩ Ngưng không có gì đồng tinh hay thương tiếc.
Một bên đơn phương tình nguyên trả giá đối với người cũng chỉ là sai lầm mặt dày ngáng đường, Phó Văn Tĩnh cũng không níu kéo thứ gì của nguyên chủ, cự tuyệt rất rõ ràng, chỉ có nguyên chủ không muốn buông mà thôi.
Hai người không có điểm quan trọng nào để nói là sai lầm, Khuyết Dĩ Ngưng đối với chuyện này cũng không có ý kiến khác.
Bất quá khiến cho Khuyết Dĩ Ngưng để ý, là cảnh cuối cùng hiện lên trong đầu nàng.
Dưới hồ nước đen phản chiếu ánh trăng, nổi lên thi thể của một nữ nhân bị nước làm cho trương phù.
Ngũ quan không thể phân biệt được, khuôn mặt đó có chút khác biệt với Khuyết Dĩ Ngưng, nhưng giống nhau đến vài phần.
Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên phát giác ra bản thân vừa mới để sót một chuyện, để Kiều Vũ Sơ nhìn mặt của mình.
"Tôi lớn lên vẫn luôn như vậy đúng không?"
Lúc Khuyết Dĩ Ngưng soi gương, tuy tóc đã nhuộm màu khác, nhưng vẫn xác định đó là khuôn mặt quen thuộc của mình.
Nhưng mà không phải nàng đã xuyên sách rồi sao? nếu nói là tương đồng cũng được, không có khả năng cái gì cũng giống nhau như đúc.
Kiều Vũ Sơ mơ màng đáp lại: "đúng vậy...."
Kiều Vũ Sơ: "sao vậy? cảm giác tối nay bà có chút kỳ quái, bà còn không thèm nói với tôi bà và người kia như thế nào nữa? không phải là thích người ta lắm sao? sao lại đổi ý rồi?"
Khuyết Dĩ Ngưng trả lời có lệ: "ừ, đổi ý rồi. Tôi thấy hơi khó chịu, tôi về nhà trước đây."
Khuyết Dĩ Ngưng điện cho Vương Lục để hắn đến đón mình, không ngừng nhớ lại bộ dạng cái xác chết trôi kia.
Sao lại đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ của nguyên chủ? nếu không phải cảnh nguyên chủ từng thấy qua, vậy thì không thể là nguyên chủ được?
Bị tên nam chính kích động, Khuyết Dĩ Ngưng càng cho rằng cái đó chính là nguyên chủ.
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ tiếc mình không có đọc quyển sách đó, cũng không có hỏi em gái mấy chuyện đó cẩn thận, nếu không thì sẽ biết rõ kết cục cuối cùng của nữ phụ độc ác này rồi.
Khuyết Dĩ Ngưng vẫn còn nghi ngờ với việc mình tới dị thế này, đáng tiếc ngoại trừ thứ nhìn thấy cuối cùng thì không còn manh mối nào nữa.
Kiều Vũ Sơ thấy bộ dạng Khuyết Dĩ Ngưng dường như không được thoải mái, nên không kéo nàng đi chơi nữa.
Thấy xe đến đón Khuyết Dĩ Ngưng, liền vẫy tay với Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy tôi tự đi chơi đây, có chuyện gì thì tìm tôi nha."
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, mở cửa xe, ngồi vào phía sau.
Vương Lục tò mò bữa tiệc hôm nay sao lại kết thúc sớm như vậy? nhưng nhìn qua kính chiếu hậu thấy khuôn mặt Khuyết Dĩ Ngưng trắng bệch bộ dạng hình như không được thoải mái, nên không dám nhiều lời mở chút nhạc nhẹ, sau đó khỏi động xe.
Vương Lực: "tiểu thư, về nhà sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "ừ."
Trong xe yên tĩnh, một lát sau, Khuyết Dĩ Ngưng đột nhiên mở miệng: "anh còn nhỡ rõ tôi đi nhuộm tóc khi nào không?"
Vương Lục suy nghĩ một chút liền trả lời: "một tháng trước, hay để tôi chở cô đến salon nhé?"
Khuyết Dĩ Ngưng chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ Vương Lục lại nhớ rõ như vậy.
Khuyết Dĩ Ngưng nén lại cảm giác quái dị trong lòng, cái này thật ra cũng hợp lý, nói không chừng trí nhớ tài xế khác với người thường tốt hơn, cũng có thể hôm đó xảy ra chuyện gì đặc biệt khiến cho hắn nhớ rõ ràng.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cũng biết mình không phải là người hay đa nghi, xuất hiện giác quan thứ sáu, không biết bên trong có chuyện gì?
Nhưng hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng không có cái để bắt đầu tìm kiếm, tạm thời phải đè xuống.
Xe ngừng trước cửa biệt thự, lúc Khuyết Dĩ Ngưng xuống xe, Trần thúc thúc đến đón, giúp nàng cầm túi xách.
Trần thúc thúc mở cửa cho Khuyết Dĩ Ngưng: "tam tiểu thư ở trong."
Động tác Khuyết Dĩ Ngưng cởi giày lưu loát, đổi dép cũng không có phản ứng gì.
Trần thúc thúc thấy sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng hơi trắng, do dự hỏi: "thân thể tiểu thư không thoải mái sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng cầm túi: "không có gì."
Nàng biết Trần thúc kỳ quái vì thái độ của nàng.
Trước kia nguyên chủ nghe 'tam tiểu thư' đã về thì sẽ phát cáu một hồi.
Khuyết gia có bốn người con, nguyên chủ thứ tư, thực tế chỉ có nguyên chủ là đứa con ruột đường đường chính chính, những người còn lại đều là con nuôi của Khuyết gia.
Khuyết ba có lượng tinh trùng sống khá thấp, sau nhiều lần mong chờ, trong lòng tuyệt vọng nghĩ mình không có con, nên nhận con nuôi.
Đứa nhỏ thứ ba bị bỏ rơi, khi bế về thì cũng lớn được một tháng, cũng tại đó không lâu sau, Khuyết phu nhân có thai.
Chính mình là con gái bảo bối dĩ nhiên vợ chồng Khuyết gia sẽ cưng chiều, bọn họ biết đứa bé thứ ba đặt tên là Khuyết Tử Tịch chính là phúc tinh của bọn họ, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, thì để các nàng chơi cùng nhau.
Khuyết Tử Tịch là một người xấu tính, khi còn nhỏ thường làm chuyện xấu rồi đổ tội cho nguyên chủ, nguyên chủ không thích nàng, khi học tiểu học nguyên chủ biết Khuyết Tử Tịch chỉ là con nuôi, thái độ liền thay đổi.
Những ký ức gút mắt khác Khuyết Dĩ Ngưng cũng không muốn tiêu hóa nữa, thay giày xong thì lên lầu, đi đến phòng của mình.
Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng không tìm thấy hình chụp nào trong phòng, hơn nữa di động của nguyên chủ khá sạch sẽ, trong khoảng thời gian ngắn Khuyết Dĩ Ngưng không thể tìm được bộ dạng trưởng thành của nguyên chủ.
Khuyết Dĩ Ngưng đến phòng sách, muốn tìm xem trong nhà có có cuốn album nào không,
Ngoài cửa thư phòng liền có người dựa tường, âm thanh ở trong phòng thanh thúy vang lên: "ê gái, đang tìm cái gì vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng không ngẩng đầu: "Khuyết Tử Tịch, nói chuyện đàng hoàng với tôi đi, album gia đình cô biết để ở chỗ nào không?"
Nữ nhân đứng dựa cửa khôi phục âm thanh của mình: "sao lại muốn tìm album vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng: "để đâu rồi?"
Khuyết Tử Tịch: "chắc là trong ngăn kéo!?"
Khuyết Dĩ Ngưng kéo ngăn kéo ra, đúng là nhìn thấy hai quyển album, lấy chúng ra.
Không có ảnh chụp của nàng, nên tiếp tục mở ra những tấm sau.
Thấy nguyên chủ bên trong khi còn nhỏ, Khuyết Dĩ Ngưng mím môi.
20 năm trước nhà nàng bị cháy không còn sót lại thứ gì, nàng cầm quyển album xem đi xem lại, dĩ nhiên vẫn luôn nhớ bộ dạng của mình khi còn bé.
Hòa cùng khuôn mặt nguyên chủ trong hình, chỉ có thể trùng hợp vài phần.