Khuyết Dĩ Ngưng cảm giác mình đang bước về phía mục tiêu một bước dài.
Cố Sơn Tuyết chủ động mời nàng đi xem thứ cô yêu thích, điều này có thể nói là nàng đối với đối phương càng lúc càng quan trọng rồi, Khuyết Dĩ Ngưng cầm ly rượu lên nhẹ nhàng cụng một cái với Cố Sơn Tuyết, tâm tình khá tốt.
Sau khi dùng cơm xong, Khuyết Dĩ Ngưng cấm túi lên, tự nhiên khoác tay Cố Sơn Tuyết, cùng cô đi ra ngoài.
Khi cửa mở ra, gió lạnh cuốn đi không khí ấm áp, cái lạnh bắt đầu len lỏi vào trong không khí.
Khuyết Dĩ Ngưng và Cố Sơn Tuyết một đường ra khỏi cửa, đứng bên đường chờ xe, Cố Sơn Tuyết lái xe đến, nhưng các nàng đã uống rượu, mặc dù uống ít, nhưng cũng không tốt để lái xe, cho nên phải chờ tái xế đến.
Xe đi trên đường không nhiều, buổi tối mùa đông có vẻ vắng lạnh.
"Buổi tối cô có làm gì không?"
Khuyết Dĩ Ngưng vẫn ôm tay Cố Sơn Tuyết, ngẩng đầu hỏi cô.
Khuyết Dĩ Ngưng là một người có lòng tham, vừa rồi cảm giác được mình quan trọng, thì sẽ thuận thế mà leo lên, bắt đầu tìm hiểu cuộc sống về đêm của Cố Sơn Tuyết, ý đồ muốn chiếm nhiều thời gian của đối phương hơn.
Cố Sơn Tuyết thở ra một ngụm khí trắng, âm thanh mang theo cái mát lạnh của mùa đông: "tăng ca."
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không thất vọng, đối với đáp án này cũng không ngạc nhiên gì, dù sao Cố Sơn Tuyết vốn đã rất bận rồi, chuyện cô cần làm rất nhiều, cho nên cái gì cũng phải vội.
"Tăng ca a....."
Âm thanh nàng tiêu tán trong gió, bàn tay nàng nhẹ nhàng dựa vào cánh tay của Cố Sơn Tuyết, nhìn hai cái bóng trên đường dựa vào nhau, lén cong môi cười.
Cố Sơn Tuyết hơi cúi đầu, nhìn xoáy tóc trên đầu Khuyết Dĩ Ngưng, không định tránh đi, mà cùng Khuyết Dĩ Ngưng im lặng.
Chừng nửa phút sau, Khuyết Dĩ Ngưng đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn Cố Sơn Tuyết.
"Cho dù vội cũng nên để ý thân thể nha, tuy tôi rất muốn chăm sóc cho cô, nhưng mà không phải trong tình trạng như vậy."
Khuyết Dĩ Ngưng cong mày cười minh diễm.
Cố Sơn Tuyết chìm sâu vào đôi mắt nàng, thấy đôi mắt yêu kiều như nước của Khuyết Dĩ Ngưng, thì tựa như thấy ngôi sao chiếu sáng trong mắt.
Cô gật đầu đồng ý, nhưng lại thấy không ổn, lại chần chờ nói: "nhưng mà đó là tình trạng nào vậy?"
Hoang mang của cô rất rõ ràng, Khuyết Dĩ Ngưng vô thức hé miệng, nhìn lại ánh mắt kia, nhịn không được ho khan.
Khuyết Dĩ Ngưng vốn chỉ giả vờ, nhưng không ngờ lại bị sặc, nhịn không được ôm miệng ho.
Nàng ho khá nhiều, Cố Sơn Tuyết vỗ lưng thuận khí cho nàng, giúp nàng hô hấp thoải mái hơn.
Cố Sơn Tuyết đưa tay mở khăn quàng cổ xuống, rồi quấn lên cổ cho nàng, ngón tay lướt qua má Khuyết Dĩ Ngưng, vì vừa rồi Khuyết Dĩ Ngưng ho nên mặt cũng đỏ, sờ vào có chút nóng.
"Vẫn ổn chứ?"
Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, cảm giác chỗ mình chạm quá nóng.
Bị vấn đề này chen ngang, Cố Sơn Tuyết lại quên câu hỏi trước đó của mình, ngược lại quan tâm đến Khuyết Dĩ Ngưng.
Cố Sơn Tuyết buông tay xuống, nhỏ giọng nói: "dạo này trời rất lạnh, tối về nhớ uống thuốc phòng bệnh nha."
Khuyết Dĩ Ngưng ngoan ngoãn gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Các nàng còn chưa kịp nói chuyện khác, tài xế của Cố Sơn Tuyết đến, Cố Sơn Tuyết cầm chìa khóa xe đưa cho hắn, bảo hắn mang xe ra lái.
Cố Sơn Tuyết: "có cần tôi tiễn cô một đoạn đường không?"
Khuyết Dĩ Ngưng lắc đầu: "không cần, cô đi trước đi, trợ lý sẽ đến đón tôi."
Cố Sơn Tuyết: "vậy đi đường chú ý an toàn nha."
Khuyết Dĩ Ngưng: "cô cũng vậy."
Xe từ bãi đậu tầng hầm đi lên, đèn xe sáng rực, lộ ra chút sắc ấm.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn Cố Sơn Tuyết lên xe, khi đối phương sắp đóng cửa xe, thì gọi tên cô.
Cố Sơn Tuyết nhìn nàng, chờ câu sau của nàng.
Khuyết Dĩ Ngưng: "khi nào tôi đến đưa Ninh Ninh đi bệnh viện?"
Ninh Ninh đến lúc triệt sản rồi, đây là ước hẹn của các nàng.
Cố Sơn Tuyết: "hai ngày nữa, khi nào cô rảnh thì cứ đến đón Ninh Ninh."
Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy ngày mai đi, chiều mai được không?"
Cố Sơn Tuyết: "được, vậy mai tôi mang chìa khóa nhà đưa cho cô."
Khuyết Dĩ Ngưng đi tới hai bước nhỏ, nàng còn mang giày cao gót, Cố Sơn Tuyết lại sợ nàng bị trượt ngã, nhịn không được đưa tay ra đỡ.
Khuyết Dĩ Ngưng nắm tay cô, đứng cạnh cô, kề tai cô nói nhỏ.
"Cô cứ vậy mà yên tâm ah, không sợ tôi đến trộm bí mật nhà cô sao?"
Khuyết Dĩ Ngưng nói đùa, sự vui vẻ này không hề che giấu.
Cố Sơn Tuyết: "phòng sách tôi khóa rồi."
Khuyết Dĩ Ngưng: ...
Đúng là nữ nhân này không có chút lãng mạn nào !!!
Thấy biểu tình Khuyết Dĩ Ngưng cứng đờ, Cố Sơn Tuyết nhịn không được cong môi.
Cố Sơn Tuyết mang theo nụ cười thản nhiên trong mắt: "nhưng tôi tin cô, nếu cô muốn vào phòng sách tôi sẽ cho mật mã....."
Khuyết Dĩ Ngưng: "dừng, tôi không thèm."
Khuyết Dĩ Ngưng hôm nay coi như thấy được cái gì là núi cao thì có núi cao hơn, Cố Sơn Tuyết lần này còn biết trêu nàng, nhưng mà phải nói là đối phương cũng là một người cẩn thận, Khuyết Dĩ Ngưng thích.
Đổi lại là Khuyết Dĩ Ngưng, chắc là sẽ không đề phòng gì, sự tin tưởng bạn bè này thì không liên quan gì nhiều, chỉ là vấn đề quán tính mà thôi, có vài thứ nên cẩn thận vẫn hơn.
Cố Sơn Tuyết: "vậy mai gặp nha, mai gặp bữa trưa cùng đi ăn nhé, đến lúc đó tôi sẽ đưa chìa khóa cho cô luôn."
Khuyết Dĩ Ngưng lại có thêm cơ hội tiếp theo, cảm giác như đổi lời gấp đôi, tốt xấu gì còn được thêm cơ hội ăn cơm trưa chung.
"Được, mai gặp nha."
Khuyết Dĩ Ngưng lùi hai bước, đứng ngoài cửa xe, nhìn Cố Sơn Tuyết vẫy tay.
Cửa xe đóng lại, đèn xe sáng lên trong màn đêm, ánh sáng như không có đểm cuối, từng chút đi xa dần.
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nó đi xa, gió từ bên cạnh nàng thổi qua, tựa như lữ khách phát ra tiếng thở nặng nề ban đêm, khuếch tán quanh đường phố.
Sau khi Cố Sơn Tuyết đi được khoảng 2 phút, Chương Thi Vũ cũng lái xe đến, Khuyết Dĩ Ngưng mở cửa sau, hệ thống sưởi đập vào mặt, khiến nàng nhịn không được ngáp một cái.
Chương Thi Vũ: "sếp, về nhà hả?"
Khuyết Dĩ Ngưng trả lời, âm thanh lộ chút lười nhác.
Chương Thi Vũ cũng không dò được ý Khuyết Dĩ Ngưng một lúc, không biết nàng đi hẹn hò có vui hay không? mở radio nhỏ lại, sợ ồn đến nàng.
Khi đi được nửa đường, di động Khuyết Dĩ Ngưng vang lên.
Là Giải Ngạn Hoài gọi đến, ngoại trừ chuyện làm ăn, thì hắn ít khi gọi cho Khuyết Dĩ Ngưng.
Khuyết Dĩ Ngưng nghe hắn nói, liền báo với hắn sẽ đến ngay.
Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy nhìn về phía trước: "đến công ty đi."
Chương Thi Vũ: "được."
Hiện tại là 7h tối, đã quá giờ tan sở, nhưng mọi người vẫn còn ở lại cố gắng làm việc.
Khuyết Dĩ Ngưng vừa đến thì tập hợp mọi người vào họp, Khuyết Dĩ Ngưng cột tóc lên, cởi áo khoác và khăn quàng cổ xuống, xắn tay áo lên bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc.
Khuyết Dĩ Ngưng rất quan tâm đến trò chơi lần này của mình, vì có kinh nghiệm trước kia, cho nên tiến độ hiện tại khá nhanh, nhưng cũng vì tốc độ này mà mọi người không dám lơ là.
Sau khi họp xong, mọi người quay lại làm việc, lại tiếp tục kiểm tra sửa bug, thiết lập mô hình thiết kế, công việc khá tích cực, chưa có ai định tan làm.
Khi đến 9h, Khuyết Dĩ Ngưng gọi bữa khuya cho mọi người, không quên gọi cho mình một phần BBQ, chụp một tấm hình đăng lên mạng xã hội.
Chủ yếu là muốn người nào đó thấy trạng thái của nàng, tuy là người nào đó cũng không nhất định xem trạng thái của nàng.
Vài phút sau, di động rung lên.
Khuyết Dĩ Ngưng mong chờ mở di động lên, thấy Kiều Vũ Sơ bình luận.
[ Tiểu Kiều ]: bà còn dám ăn đồ nướng hả! cảnh báo béo phì nha!
Khuyết Dĩ Ngưng bĩu môi, sau đó chớp mắt, nhắn tin cho Cố Sơn Tuyết.
Cố Sơn Tuyết còn đang họp qua video call. di động rung lên, không định để ý đến, nhưng thấy tên hiển thị trên màn hình, thì lại cầm lên.
[ Dĩ Ngưng ]: 'mèo con đang khóc'
[ Dĩ Ngưng ]: có người nói tôi mập QWQ
[ Dĩ Ngưng ]: tôi cũng cảm thấy hình như tôi mập, nếu mập vậy thì chắc Sơn Tuyết sẽ thấy tôi rất khó nhìn.
[ Dĩ Ngưng ]: tôi mới gọi bữa khuya, tôi có nên dừng ăn không.
Những người đang tham dự họp video call bên kia bờ đại dương hiếm khi thấy sếp nhà mình mặt lạnh lại nhíu mày, ai cũng không dám lên tiếng.
Cố Sơn Tuyết mặt lạnh trầm tĩnh gõ hai chữ, mà mặt nhìn cũng không biết đang vui hay buồn.
[ Cố Sơn Tuyết ]: ai nói vậy, cô rất gầy.
[ Cố Sơn Tuyết ]: rất đẹp
[ Cố Sơn Tuyết ]: ăn đi
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khuyết tỷ: nói yêu thương thì không thể dùng chút mưu mẹo [ lãnh tĩnh ]