Lúc Khuyết Dĩ Ngưng còn chưa đến, Chương Thi Vũ đã báo tin.

[ Chương Thi Vũ ]: sếp à, cà phê theo như lời cô dặn đã mang đưa cho người lầu 9 rồi, Cố tiểu thư còn nói tôi cám ơn thay cổ.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: thay cổ? cổ đi rồi hả?

[ Chương Thi Vũ ]: ừ, nhận được một cuộc gọi, đi rồi.

[ Chương Thi Vũ ]: cho nên tôi quay về phòng làm việc rồi.

Khuyết Dĩ Ngưng thả lỏng căng thẳng, ngồi dựa vào ghế ngồi.

Nàng cất son môi vào túi, khẽ thở dài bực bội một tiếng.

Nàng tưởng đối phương biết chờ nàng một chút.... ít ra.... cũng phải đến lúc gặp mặt nàng mời đối phương đi uống cà phê chứ, kết quả nàng còn chưa đến, người ta đi mất tiu rồi.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: cô ấy có nói gì nữa không?

[ Chương Thi Vũ ]: không có

[ Chương Thi Vũ ]: sếp à, tôi có mua cho cô một ly cà phê, để trên bàn cô á, cô sắp đến rồi hả?

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: ừ

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn khung chat với Cố Sơn Tuyết, mở nó lên, ngón tay do dự gõ vào.

Rốt cuộc mình có nên hỏi không ta?

Nhưng mà tự nhiên hỏi người ta sao không chờ nàng đến, Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy cái này không ổn, dù sao nàng với Cố Sơn Tuyết chưa đến mức thân mật tới nỗi phải tra hỏi, hơn nữa đâu phải Cố Sơn Tuyết cố ý không chờ nàng đâu, cũng biết rõ là nàng sắp đến mà.

Chắc là như Chương Thi Vũ nói rồi, người ta có cuộc gọi thì phải đi ngay, chắc là công việc rồi, nếu nhắn tin hỏi thì khác gì cố tình gây sự đâu chứ!

Lý trí nói với Khuyết Dĩ Ngưng, mình nên dùng tay nghề thành thạo của mình lên kế hoạch, nhưng mà..... hôm qua rõ ràng không khí còn rất tốt nha, cô ấy còn đồng ý đi tắm suối nước nóng với nàng mà.

Khuyết Dĩ Ngưng nhắn tin trước cho Cố Sơn Tuyết, trước là gửi cái sticker mèo khóc hu hu

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nói là mời Cố tiểu thư đi uống cà phê, nhưng chưa đến nơi Cố tiểu thư đã đi làm rồi, tôi nên đến sớm hơn một chút, nếu không chắc là đến kịp rồi.

[ Cố Sơn Tuyết ]: không phải Khuyết tiểu thư đã mời tôi rồi sao?

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: hả? ý cô nói là tôi kêu trợ lý mang cà phê qua đó sao, cái đó là mời nhóm của cô uống ah, còn mời Cố tiểu thư uống thì phải tìm chỗ đàng hoàng lịch sự mời riêng chứ.

Bên kia im lặng một chút, đang hoạt động nhắn tin độ nhiên biến mất.

[ Cố Sơn Tuyết ]: chuyện lần này đột ngột, công ty có một số việc cần xử lý, lần sau mời cô uống nhé.

Tâm tình Khuyết Dĩ Ngưng ấm lại một chút, lộ ra nụ cười nhanh nhẹn.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: lần sau để tôi mời, cái này là tôi nợ cô một lần, Cố tiểu thư đừng dành với tôi.

[ Cố Sơn Tuyết ]: sao lại để cô mời được.

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: bạn bè với nhau cần gì phân chia

[ Khuyết Dĩ Ngưng ]: nếu Cố tiểu thư thực sự muốn chia thì, vậy tôi đang thiếu cô một lần, tôi mời cô một lần, thế nào công bằng chứ?

Cố Sơn Tuyết nhìn qua màn hình cũng có thể thấy được đôi mắt giảo hoạt của Khuyết Dĩ Ngưng, im lặng cong khóe môi.

Ngón tay cô chạm lên màn hình, trả lời đối phương.

[ Cố Sơn Tuyết ]: được

Khuyết Dĩ Ngưng huýt sáo, tuyệt vời, tuy lần này không thành, nhưng có thể đổi được cơ hội 2 lần nữa, có lời a.

Lúc này xe đã đến trước công ty Khuyết Dĩ Ngưng, Khuyết Dĩ Ngưng trả tiền, đi vào sảnh.

Phòng làm việc bận rộn, Giải Ngạn Hoài cũng bị cuốn theo việc phỏng vấn người mới đến.

Khuyết Dĩ Ngưng cũng không sợ tốn kém mướn thêm người, mang theo nhiều người qua đây.

Khuyết Dĩ Ngưng vào văn phòng, nhìn Chương Thi Vũ và Giải Ngạn Hoài gật đầu, ngồi ở ghế chủ tọa, muốn xem quá trình phỏng vấn thế nào.

Người tiếp theo hơn 20, đeo kính tròn, mặc tây trang, nhìn có vẻ rụt rè, sau khi đi vào nhìn thẳng thấy Khuyết Dĩ Ngưng thì chân tay lúng túng.

Hắn ứng tuyển bộ phận lập trình mô hình, lúc nói chuyện thì lắp bắp, nhìn có vẻ hướng nội.

Mặc dù hiện tại trong phòng mở điều hòa nhiệt độ không cao, nhưng hắn lại toát mồ hôi đầu, có vẻ khẩn trương, xem ra tố chất chịu áp lực không tốt lắm.

Nhưng Khuyết Dĩ Ngưng tuyển thiết kế mô hình thôi mà có phải bắt chạy deadline đâu, thấy hắn toát mồ hôi như vậy, liền nhờ Chương Thi Vũ đưa cho hắn tờ khăn giấy.

Lúc Chương Thi Vũ lấy khăn giấy ra, hắn còn run lên một cái, hoảng loạn tiếp nhận.

"Cảnh Lợi Vân hả?" Khuyết Dĩ Ngưng và Giải Ngạn Hoài ngồi đối diện, đều bị phản ứng của hắn chọc cười, "đừng khẩn trương như vậy, chúng tôi chỉ phỏng vấn thôi, không có ăn thịt anh, thả lỏng chút đi."

Cảnh Lợi Vân đẩy mắt kính một cái, gật đầu trả lời, lau mồ hôi sau gáy của mình.

Sau khi phỏng vấn xong, Chương Thi Vũ kêu hắn về chờ kết quả, lúc nhìn hắn đi ra, còn nói với Khuyết Dĩ Ngưng một câu, người này nhát cáy đến kỳ cục.

Khuyết Dĩ Ngưng cười không nói gì, tiếp tục phỏng vấn người thứ hai, lúc rời đi thì nhận được cuộc gọi của Diệp Tố.

Trước đó nàng có nói là muốn mướn thêm người về chia công việc với Chương Thi Vũ, Diếp Tố giới thiệu cho nàng vài người, thấy lý lịch ưu tú, Khuyết Dĩ Ngưng chọn một trong số đó.

Bên kia nhanh chóng báo lại, lúc phỏng vấn cũng rất thuận lợi, đối phương mà nữ nhìn qua có vẻ làm việc cũng có trách nhiệm, tên là Lý Tố Nhân.

Khí trang của cô ta so với Chương Thi Vũ già đời hơn nhiều, không chút khẩn trương, cô biết ưu thế của mình ở đâu, sau khi ký hợp đồng thử việc, cô nhanh chóng tiếp nhận vị trí trợ lý, bắt đầu làm công việc của mình.

Lý Tố Nhân tiếp một nửa việc của Chương Thi Vũ, khiến Chương Thi Vũ được rảnh thêm vài giờ.

Nhưng lúc rảnh rỗi Chương Thi Vũ cũng không dám thả lỏng nhiều, lúc nào cũng giữ liên lạc với Khuyết Dĩ Ngưng, không ngừng học kiến thức mới.

Trong lúc Khuyết Dĩ Ngưng nghe Kiều Vũ Sơ báo chỗ suối nước nóng, Chương Thi Vũ gõ cửa đi vào.

"Được, vậy chỗ đó nha, đến lúc đó gặp lại, tôi cúp trước đây."

Khuyết Dĩ Ngưng cúp máy, ý bảo Chương Thi Vũ nói.

Biểu tình Chương Thi Vũ có vẻ khó khăn, đem bất an của mình nói ra.

Chương Thi Vũ: "là có liên quan đến người thiết kế mô hình mới tuyển."

Khuyết Dĩ Ngưng: "cái người đeo mắt kính tròn hay khẩn trương kia hả?"

Tuy bắt đầu với biệt danh không tốt, nhưng cũng không thể không nói người này khiến nàng ấn tượng khá sâu.

Chương Thi Vũ cười lắc đầu nói: "không phải, là người mới phỏng vấn, năng lực làm việc không tệ, chúng tôi định tuyển cô ấy, nhưng mà....."

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nàng: "nhưng mà thế nào?"

Chương Thi Vũ: "cô ấy là phụ nữ, năm nay 28 tuổi, kết hôn được 2 năm rồi, lúc phỏng vấn cô ấy nói sắp sinh, nhưng mà cô ấy vẫn muốn đi làm....."

Chương Thi Vũ cũng là phụ nữ, biết phụ nữ có trách nhiệm gặp phải vấn đề khó, nên mới đến hỏi ý kiến.

Khuyết Dĩ Ngưng trầm mặc một chút, chuyển động bút trên tay.

Nàng không có gì bất mãn với sự trần trụi của xã hội, nhưng thực trạng xã hội này là như vậy, phụ nữ chức vụ thì phải trả giá nhiều hơn so với nam giới mới có được sự khẳng định, những nhà tư bản luôn nghĩ cách ép giá trị người ta xuống, tuyển một nhân viên đang mang thai đối với bọn họ mà nói thì rất bất lợi.

Có vài nữ nhân còn biết lợi dụng nghỉ sinh để viết văn chương, nhưng không phải ai cũng đều như vậy, trước kia Khuyết Dĩ Ngưng cũng hợp tác với một người bạn, dù đã 6 tháng nàng vẫn ngồi bàn đám phán chém giết cắn chết lợi nhuận không chịu nhả, đó là một trong những đối thủ cứng cựa nhất mà Khuyết Dĩ Ngưng từng đàm phán qua, dù cái bụng đã cao ngất, nàng thấy còn kinh hãi.

Sau buổi đàm phán, Khuyết Dĩ Ngưng còn hỏi nàng vì sao không nghỉ ngơi đi.

Nàng nói, nàng không dám nghỉ, nàng sắp lên chức phó tổng rồi, nhưng vì mang thai, thái độ công ty đối với nàng thay đổi, việc thăng chức bị hoãn lại, nàng không muốn lui nên không thể không liều mạng.

Nàng cười tự giễu nói, đừng nói là 6 tháng, trước khi vào phòng sinh tôi cũng phải nhắn tin cho cô bằng được.

Khuyết Dĩ Ngưng thật ra cũng đã quên nội dung vụ kinh doanh lần đó, nhưng cái người cười tự giễu kia khiến Khuyết Dĩ Ngưng vẫn không quên được.

Nàng có gia thế chống lưng, dù là chu toàn không dễ, trước mặt người khác cũng phải nhìn thái độ mà nể vài phần, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng sao mà không biết bọn họ trước kính sau lưng thì cười cợt miệt thị mình.

Khuyết Dĩ Ngưng: "năng lực tốt chứ?"

Chương Thi Vũ gật đầu: "được."

Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy tuyển đi, chỉ cần đạo đức không vấn đề, thì ưu tiên năng lực."

Nàng để bút lên bàn, lúc chạm bàn thì vang lên âm thanh nhỏ.

Chương Thi Vũ cười gật đầu: "được, để tôi đi thông báo."

Đây chỉ là việc phụ trong cuộc sống của Khuyết Dĩ Ngưng, nàng rất nhanh thì quên luôn, thoát khỏi suy nghĩ công việc, lại nhớ đến Cố Sơn Tuyết.

Vì sắp đến ngày nàng và Cố Sơn Tuyết hẹn nhau đi tắm suối nước nóng rồi, các nàng đã sớm định xong thời gian hẹn gặp, Cố Sơn Tuyết đi đón nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng đang ở dọn quần áo, Kiều Vũ Sơ nói muốn đi với các nàng nhưng lại đổi ý.

"Sao lại không đi?"

Khuyết Dĩ Ngưng giữ máy, chọn quần áo, xếp vào vali.

Giọng Kiều Vũ Sơ ỉu xìu: "đang mất hứng."

Khuyết Dĩ Ngưng: "đang giận dỗi với em gái nhỏ nhà bà hả?"

Kiều Vũ Sơ hừ lạnh: "nhà tôi cái gì? cô ấy không phải nhà tôi, ngược lại là do tôi không nhận ra không có được mà thôi."

Nàng càng nói càng tức, cón có chút ủy khuất: "bà nói coi Kiều Vũ Sơ tôi từ khi nào làm người phải tốn công như vậy chưa? nào là bạn trai cũ, rồi đến anh trai bà, tôi cũng không quan tâm nhiều như vậy, cuối cùng còn bị nghi ngờ."

Khuyết Dĩ Ngưng an ủi nàng: "đừng giận nữa, Tiểu Kiều, bà không thể tức giận được, sẽ bị biến dạng đó."

Kiều Vũ Sơ ai oán: "tôi đã như vậy bà còn ném đá xuống giếng là sao?"

Khuyết Dĩ Ngưng: "vậy bà nói đi, như thế nào? nói ngắn thôi."

Kiều Vũ Sơ: "tôi định đón nàng đi chơi, tạo bất ngờ cho nàng, nên tới trường học tìm nàng, nhưng khi nàng nhìn thấy tôi, thì không dám nhìn kỹ tôi. Bạn học của nàng hỏi nàng có biết tôi không? vì tôi đang nhìn nàng, nàng lai nói không biết, ha ha, thật nực cười, con mẹ nó."

Khuyết Dĩ Ngưng: "cho nên bà tức giận?"

Âm thanh Kiều Vũ Sơ rầu rĩ: "bà nghĩ tôi là hạng người đó sao, ngươi ta kêu không biết thì không biết thôi, tôi bỏ đi, mà ức quá mà."

Khuyết Dĩ Ngưng nhăn mày, nhắc nàng: "hiện tại được bao lâu rồi, Tiểu Kiều, bà lại tiến sâu vài rồi, hai người cũng đâu có nói yêu thương cái gì."

Nói dễ nghe một chút thì Kiều Vũ Sơ là đại gia của em gái kia, cứu được nàng trong lửa bỏng, nói khó nghe thì là một người mua một người bán, hơn nữa đối phương vì thiếu tiền nên mới làm vậy, trong lòng có cảm kích nhưng cũng có nhục nhã, đây là chính điểm.

Tốt xấu gì Kiều Vũ Sơ cũng là bạn của nguyên chủ, lúc Khuyết Dĩ Ngưng đến cũng đã giúp không ít, Khuyết Dĩ Ngưng dĩ nhiên cũng sẽ nhắc nhở nàng.

Kiều Vũ Sơ bình tĩnh trở lại: "ừ, biết rồi, tôi không tắm suối nước nóng nữa, đồ mua rồi cũng không dùng được, vậy để tôi nhờ người mang đến cho bà nha, coi như sắp tới tôi ủng hộ bà góp gạch giúp bà xây đường theo đuổi người ta, người chị em à, cố lên nha!"

Đồ sao?

Lúc này chuông cửa vang lên, Khuyết Dĩ Ngưng kêu cúp máy với Kiều Vũ Sơ, cầm cái hộp đối phương đưa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: là một thứ vô cùng tốt [ chống nạnh ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play