Khuyết Dĩ Ngưng không hề biết bên kia có người đang do dự nhắn tin cho nàng, sau khi chuẩn bị xong tư liệu khảo sát thị trường, Khuyết Dĩ Ngưng quyết định vay tiền ba Khuyết trước.
Con số tạm thời không cần quá lớn, dù sao nàng cũng không định thuê văn phòng CBD* liền. Với lại nghiên cứu cũng cần nhiều thời gian, mới bắt đầu thì không cần đến trung tâm làm gì, những chỗ như vậy ở Lư Tô không khó tìm, thứ đầu tiên cần chính là tài chính.
*CBD – viết tắt của từ tiếng Anh "Central Business District" – nghĩa là những khu vực trung tâm của một thành phố lớn. Nơi đây tập trung đầy đủ mọi tiêu chí phát triển thuận lợi như: có trung tâm thương mại, hành chính và có cơ sở hạ tầng, lối sống văn minh thể hiện trọn vẹn bộ mặt tốt nhất của thành phố. Nơi đây thường có những hoạt động kinh doanh hoặc buôn bán sôi động hơn so với các khu vực khác.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không quá trịnh trọng yêu cầu Khuyết ba, tuy nàng biết cách diễn của mình vừa đủ, nhưng khi đối với cha mẹ nguyên chủ, luôn nhịn không được mà có tâm tư né tránh.
Khuyết Dĩ Ngưng chọn một buổi tối ba Khuyết không bận rộn, liền nói ý đồ của mình.
Khuyết Hán Nghĩa nằm trên giường trong phòng, Nghe Khuyết Dĩ Ngưng nói có chút kinh ngạc: "Ngưng Ngưng sao đột nhiên con muốn kinh doanh, định làm việc văn phòng sao? làm gì vậy?"
Khuyết Dĩ Ngưng ngồi trên ghế, âm thanh làm nũng ngọt ngào, nét mặt nhẹ nhàng nói: "kinh doanh game, con muốn tự tạo ra một trò chơi mới, cũng không định mượn quá nhiều, sau này kiếm được sẽ trả lại cho ba."
Âm thanh Khuyết Hán Nghĩ nghiêm túc: "Ngưng Ngưng nếu đã nói vậy, ba ba đây chắc không vui a."
Trong lòng Khuyết Dĩ Ngưng lo lắng, lẽ nào đối phương không thích lý do nàng xin tiền kinh doanh game sao?
Sau một khắc Khuyết Hán Nghĩa đột nhiên cười lớn: "sao mà không vui được, chỉ cần nói với ba ba là được, còn nói mượn cái gì a? con muốn cái gì mà ba không cho chứ?"
"Trước đưa cho con 10 triệu, không đủ thì tới chỗ ba lấy, cứ to gan mà làm, đây là lần đầu tiên Ngưng Ngưng nhà chúng ta làm chuyện lớn, phải có chống lưng chứ, con muốn chơi thế nào thì con cứ chơi đi, không biết có thể hỏi ba ba, tuy ba ba đối với ngành game này không rõ lắm, nhưng con có thể hỏi đại ca và nhị tỷ, bọn họ chắc cũng biết chút chút a."
Khuyết Hán Nghĩ cười vui vẻ, tình thương tràn trền của người cha không hề che dấu dành cho Khuyết Dĩ Ngưng trước mặt.
Khuyết Dĩ Ngưng sợ nhất là tình huống này, bởi vì.... tình yêu thương này không dành cho mình, giữ lấy thì cảm thấy nặng nề.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng ước ao trở thành nguyên chủ, nếu cha mẹ nàng còn sống, nói không chừng cuộc đời nàng cũng không như thế.
Chỉ tiếc mọi thứ không thể quay lại được, Khuyết Dĩ Ngưng bỏ xuống suy nghĩ của mình, nhìn phía bên kia trả lời.
Khuyết Hán Nghĩa: "phải rồi Ngưng Ngưng, ở ngoài nếu không quen thì về nhà đi a."
Khuyết Dĩ Ngưng: "con biết rồi ba, con ở ngoài rất tốt."
Khuyết Hán Nghĩa cằn nhằn: "vậy thì được rồi, nếu con thiếu cái gì thì cứ tìm ba ba lấy, phải để chính mình vui vẻ mới là quan trọng."
Hắn nói xong câu đó, âm thanh mang chút thâm tình: "phải rồi Ngưng Ngưng, hai ngày nữa ba đi tham gia một cái hội đấu giá từ thiện, tiểu tử Phó gia cũng đi, con có muốn ba dẫn đi chung không?"
Khuyết Hán Nghĩ thật ra không thích Phó Văn Tĩnh, đối với hắn thành kiến rất nhiều, tuy về mặt lý trí hắn là người ưu tú chưa từng làm chuyện xấu gì, nhưng con gái ông là hòn ngọc quý trên tay, ông coi như tâm can bảo bối dưới mắt, chính mình ở nhà cầm sợ rớt ngậm sợ tan, nhưng ở ngoài lại bị người ta ghét bỏ, cho dù Phó Văn Tĩnh không phải người xấu, thì ông cũng khó xử.
Thế nhưng hết cách rồi, khuyên cũng không khuyên được, con gái không nghe, khóc nháo đòi người kia, ông cũng hết cách, chỉ thể tạo cơ hội, trong lòng mong Phó Văn Tĩnh sớm phát hiện lòng tốt của con gái mình, có thể kết hôn với nàng trở thành một gia đình, còn không thì hy vọng con gái mình hoàn toàn tỉnh ngộ, quay đầu là bờ.
Phản ứng đầu tiên của Khuyết Dĩ Ngưng chính là không đi, nàng đối với Phó Văn Tĩnh không có cảm giác, nhưng nghĩ lại, đây cũng chỉ là một quyển sách.
Vì nàng không biết cốt truyện, cho nên nàng không biết những cảnh xuất hiện trong sách có gì, có những ai.
Những chuyện phát sinh quanh nhân vật chính có rất nhiều, việc lớn nhỏ đều có, nhưng không phải chuyện vặt nào cũng được viết ra, nhưng Khuyết Dĩ Ngưng cảm thấy, nếu cốt truyện còn tồn tại, vậy thì nam chính hẳn đã gặp được nữ chủ.
Tựa như tối đó đi ăn cơm, Phó Văn Tĩnh đã có mặt.
Rồi bữa tiệc trưa hôm đó, Phó Văn Tĩnh cũng có mặt.
Khuyết Dĩ Ngưng suy nghĩ một hồi, liền từ chối.
Kệ đi, nàng có cách khác để hẹn Cố Sơn Tuyết, không cần tạo quá nhiều cơ hội ngẫu nhiên để gặp mặt cô làm gì.
Hơn nữa nàng cũng không lo lắng khi nàng không biết cốt truyện thế nào, nam nữ chính sẽ mài ra hoa lửa dạng gì, Khuyết Dĩ Ngưng có tự tin với mị lực của mình, người nàng coi trọng, chỉ cần mắc câu, có ý với nàng, thì sẽ không dễ mắc câu người khác được.
Nếu như dễ dàng đối với người khác có cảm giác, vậy thì chỉ có thể coi là cảm giác hứng thú mà thôi, không có cũng được.
Khuyết Dĩ Ngưng từ chối, Khuyết Hán Nghĩa bên kia chấn kinh.
"Cái gì? ba không nghe nhầm chứ? Ngưng Ngưng thực sự không đi sao?"
Khuyết Hán Nghĩa nhìn vợ mình vẫy vẫy, có chút kích động nói: "Lan Thanh a, mau đến đây, con gái chúng ta hình như đổi tính rồi!"
Vưu Lan Thanh đang đắp mặt nạ nghe ông nói vậy thì trừng mắt liếc một cái nói: "chuyện gì vậy? còn ngạc nhiên như vậy."
Khuyết Hán Nghĩa đem chuyện này kể lại, Vưu Lan Thanh cũng mặc kệ mặt nạ dưỡng da trên mặt mình.
"Thực sự hả? mau mau, kể nghe coi."
Vì vậy Khuyết Dĩ Ngưng trở thành trọng tâm câu chuyện của bọn họ, từ việc vay tiền biến thành bình luận chuyện tình cảm.
Khuyết Dĩ Ngưng cũng không nói là mình không bao giờ thích Phó Văn Tĩnh nữa, vì nàng không biết khi nào nguyên chủ quay về thân thể, cũng không dám nói chắc chắn, chỉ nói tạm thời muốn bỏ.
Khuyết Hán Nghĩa và Vưu Lan Thanh vui muốn đốt pháo ăn mừng, bọn họ cả đời đã đứng ở vị trí này rồi, dã tâm và dục vọng, không cần leo cao, chỉ hy vọng có thể bình yên sống hết tuổi già, bọn trẻ vui vẻ là được, nghe Khuyết Dĩ Ngưng nói bỏ, bọn họ vô cùng vui vẻ.
Cuộc nói chuyện kéo dài nửa tiếng, bên kia mới thỏa mãn cúp máy.
Sáng ngày thứ hai Khuyết Dĩ Ngưng thức dậy, nhìn thấy tài khoản trên màn hình tăng thêm nhiều số không, liền nhắn cho ba Khuyết một câu cám ơn, rồi ra ngoài.
Hôm nay nàng phải đi báo danh với hướng dẫn tập lái, cần phải có bằng lái xe sớm mới được.
Chương Thi Vũ còn đang ở ngoài vội vàng chân không chạm đất, hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng chỉ có mình nàng là thư ký, một mình kiêm nhiều chức, sau hai ngày liền báo thành quả với Khuyết Dĩ Ngưng.
Có thể vì chạy ở ngoài quá nhiều, nên lớp trang điểm trên mặt Chương Thi Vũ sắp trôi hết, nàng đưa tư liệu đã in ra cho Khuyết Dĩ Ngưng.
"Dựa theo yêu cầu của sếp, đã chuẩn bị phân bổ việc làm, đang còn tuyển người, tôi tìm được gần đây có một văn phòng làm game sắp giải tán, tôi nghĩ có giá trị lớn, nhưng tình hình có chút đặc biệt, cô xem, tài liệu chỗ này."
Khuyết Dĩ Ngưng nhận lấy tài liệu, đọc qua tình hình văn phòng một chút.
Đó là một văn phòng sản xuất game dạng nhỏ, sếp văn phòng tự mình phụ trách và biên soạn trò chơi, bao gồm sắp xếp cấp bậc bên trong, tất cả có 8 người, quy mô đúng là rất nhỏ.
Chương Thi Vũ: "sếp của văn phòng này từng là người phụ trách cho ra hai trò game, một cái trong đó độ nổi cũng tạm được, nhưng cái thứ hai thì mang tính sao chép nặng, thậm chí còn làm bừa."
"Tình hình là như vậy...."
Chương Thi Vũ đem nội dung mà mình biết nói ra hết, người phụ trách trò chơi rất có tâm với sản phẩm do mình làm ra, sản phẩm trò chơi đầu tiên trải qua nhiều lần thử nghiệm sau đó mới chính thức đưa vào thị trường, nhưng vì kinh phí không đủ, cho nên không thể làm cho nó nổi tiếng được, nhưng vì bọn họ đặt tâm huyết vào trò chơi đó, nên cũng được phổ biến rộng rãi trong phạm vi nhỏ.
Có công ty nhìn trúng tiềm lực văn phòng của bọn họ, nên ký kết với văn phòng này, bỏ ra rất nhiều tiền để quảng cáo trò chơi này, nâng độ nổi tiếng của bọn họ lên cao hơn.
Nhưng bọn họ cũng không thể dựa vào một trò chơi mà ăn cả đời được, cho nên phía công ty yêu cầu bọn họ tiến hành nghiên cứu trò chơi mới.
Người phụ trách tiến chậm, mọi ý kiến sáng tạo đưa ra đều bị hắn phủ quyết, hắn muốn trò chơi mình làm ra là một sản phẩm tinh vi tỉ mỉ, thái độ này khiến cho công ty không hài lòng, cho nên bọn họ giáng chức người phụ trách xuống thành biên soạn viên, trò chơi sau đó được người của phía công ty cử đến làm và chỉ đạo.
Trò chơi ra mắt khó nhìn, chủ yếu là dùng tiền, không hoàn mỹ, bug lại nhiều, hơn nữa còn sao chép lại ý tưởng nội dung của một trò chơi khác, khiến cho game thủ mất hứng, thậm chí còn bị chỉ trích trong diễn đàn game, điều này khiến người phụ trách cũ vô cùng khó chịu.
Chương Thi Vũ: "sếp của văn phòng đó định từ chức, có mấy người cũng muốn rời đi, nhưng vì công ty kia tăng lương nên giữ họ lại được, cuối cùng chỉ có hai người muốn đi."
Chương Thi Vũ lật tư liệu chỉ vào hai người muốn đi.
Chương Thi Vũ đẩy mắt kính một cái, nói tiếp: "cho nên tôi mới nói dự án này sắp sửa giải tán, vì tôi cảm thấy trọng tâm chính là người này, sếp à chỉ cần chúng ta lấy được hắn, tôi cảm thấy văn phòng làm việc của chúng ta sơ khai được hình thành rồi."
Chương Thi Vũ nói đến đây, có chút chần chờ: "nhưng mà......"
Khuyết Dĩ Ngưng nhìn nàng một chút: "nói thẳng đi."
Chương Thi Vũ: "nhưng mà cái người này rất là lằng nhằng, qua nhiều lần đánh bóng, hiệu suất sợ là sẽ thấp, trò chơi kia mất ba năm mới chính thức đưa ra....."
Ba năm mới cho ra được một sản phẩm tốt, hơn nữa mặc dù trò chơi tốt, nhưng mức bán ra cũng không nhiều, .... ít nhất.... so với những thứ khác thì không quá nhiều, đối với chuyện tấn công theo những hướng khác với Chương Thi Vũ mà nói, thời gian 3 năm thực sự quá dài, mở đầu không biết thiếu bao nhiêu, có thể còn không có lời.
Khuyết Dĩ Ngưng khẽ cong môi: "tôi không sợ hắn lằng nhằng, trong lòng tôi đã có kế hoạch, chỉ cần hắn giỏi, thì cứ đưa hắn về đây."
Khuyết Dĩ Ngưng đương nhiên có cách quản lý cấp dưới, nếu người này có năng lực xuất sắc, vậy nàng không cần để ý đánh bóng cho hắn, nhưng quan trọng thì vẫn phải tỉ mỉ.
Chương Thi Vũ thu hồi văn kiện: "được, để tôi đi liên hệ."
Lúc Chương Thi Vũ sắp đi, Khuyết Dĩ Ngưng kêu nàng lại.
"Cái này cho cô," Khuyết Dĩ Ngưng lấy trong ngăn kéo ra hộp xanh dương nhỏ, "thoa lên đi, môi cô khô quắt rồi, chú ý nghỉ ngơi nữa, tuy hiệu suất quan trọng, nhưng thân thể quan trọng hơn."
Khuyết Dĩ Ngưng thấy môi Chương Thi Vũ bị khô từ lúc tiến vào, mùa đông thường hay bị như vậy, nếu không chú ý bảo dưỡng, thì khó tránh khỏi khó chịu.
"Cám ơn sếp!"
Mấy ngày nay Chương Thi Vũ bôn ba mệt mỏi đi đường đột nhiên cũng tiêu tán một chút, trong lòng cũng phấn chấn lên, cảm động cầm đồ đi.
Công việc bên này có tiến triển, văn phòng làm việc Khuyết Dĩ Ngưng chọn cũng có tiến triển.
Nàng vừa tìm được một cao ốc chuyên cho thuê văn phòng làm việc, giao thông thuận tiện lại gần tàu điện ngầm, hiện tại có lầu chín và lầu mười hai đang rao giá cho thuê, ngày đầu tiên nàng đã liên lạc với chủ địa ốc và báo giá của nàng với đối phương.
Chỗ đó vị trí giao thông không tệ, hẳn là không ít người tìm đến, nhưng đối phương lại cho thuê hai tầng cùng lúc, không muốn tách ra, cho nên cũng giảm bớt một bộ phận người cạnh tranh với nàng, từ thái độ của đối phương có thể thấy hiện tại chắc chỉ có nàng báo giá cao nhất.
Hai tầng phòng làm việc, Khuyết Dĩ Ngưng không sợ lớn, nàng không chỉ muốn nhúng tay vào mỗi thị trường trò chơi này.
Che lấp bằng bề ngoài hoa mỹ nhưng lại là nhà tư bản dã tâm bừng bừng, Khuyết Dĩ Ngưng có kinh nghiệm kiếp trước phong phú, xa xa thì một khối bánh nhỏ cũng không đủ thỏa mãn.
Khi Khuyết Dĩ Ngưng đến, người phụ trách là một nam nhân cao gầy 30 tuổi mặc tây trang, mời nàng vào văn phòng rót cho nàng chén trà.
Thái độ đối phương rất nhiệt tình, nhưng trong cái nhiệt tình lại có thứ khác, chờ hắn mở miệng, Khuyết Dĩ Ngưng cũng đã biết là nói gì.
"Khuyết tiểu thư, cô báo giá trước đó có thể nói là ok nhất rồi, nhưng hai tiếng trước có người gọi cho tôi, nói giá cao hơn cô, cho nên......"
Khuyết Dĩ Ngưng hiểu ý đối phương, mở miệng nói: "cái này tôi biết, tôi cũng đã chuẩn bị cho tình huống không được, nhưng mà ông còn chưa quyết định mà?"
Khuyết Dĩ Ngưng tin tưởng đối phương không muốn đuổi nàng, từ miệng đối phương thì có thể thấy rõ người kia báo giá không cao hơn nàng được bao nhiêu. Nhưng người phụ trách này đang chờ xem hai người ai sẽ ra giá cao hơn, nói không chừng còn hy vọng hai người vì giá cả mà đánh nhau, nói vậy có lợi nhất chính là hắn.
"Đương nhiên là không, hai người đều là người thuê tôi cảm thấy thích hợp nhất, nên trong thời gian ngắn cũng hơi khó chọn, nên suy nghĩ kỹ một chút."
Khuyết Dĩ Ngưng: "cũng được, tôi có thể trả thêm."
Khuyết Dĩ Ngưng giơ năm ngón, nàng có thể thêm 5 vạn, đây là giá trị nàng đoán với một chỗ như vậy, nàng vẫn còn thừa, có thể thêm vào, nhưng nếu vượt qua số nàng đã định sẵn, nàng thấy không có lợi thì nàng sẽ tìm nơi khác.
Đối phương mỉm cười: "thành ý của cô chúng tôi hiểu, tôi sẽ bàn lại với đối phương, rồi cho cô câu trả lời thuyết phục."
Khuyết Dĩ Ngưng biết, giá này so với đối phương đã cao hơn một chút, nếu đối phương lại thêm, thì nàng phải bỏ nhiều hơn.
Di động của người đàn ông trung niên rung lên, hắn vội đứng dậy tiếp máy.
"Cô đến rồi a, được, tôi đã thấy cô."
Nam nhân trung niên nhìn xuống Khuyết Dĩ Ngưng, đề nghị nói: "hay là cô ngồi đây một chút đi, có một khách khác cũng đến thuê, chúng ta có thể thương lượng xong nhanh thôi."
Khuyết Dĩ Ngưng hiểu ý hắn, gật đầu, ngồi tại chỗ, chờ đối thủ cạnh tranh đi vào.
Hy vọng đối phương không phải kẻ ngốc, nếu đối phương vượt qua báo giá cuối cùng của nàng, nàng không thể làm gì khác là tìm chỗ khác.
Vài phút sau, cửa mở, Khuyết Dĩ Ngưng nghiêng đầu, nhìn thấy một người gần đây luôn khiến mình vui vẻ.
Khuyết Dĩ Ngưng không biết nên vui hay không, đối phương không phải kẻ ngốc, ngược lại là một người thông minh.
Người đến cướp chỗ này không phải ai khác, chính là Cố Sơn Tuyết.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Người cho mướn văn phòng: đánh nhau! đánh nhau!
Khuyết tỷ: đánh trên giường?