Cố Thiến Thiến đột nhiên hiểu được mình đang bị hù dọa, liền lên giọng nói: "dựa vào cái gì mà muốn tôi ra ngoài, chỗ này cũng đâu phải nhà của cô."

Thực tế thì đây là bất động sản của Cố gia, đây cũng là nguyên nhân Allen nể mặt nàng.

"Mẹ cô không dạy cô trong lúc người khác đang làm việc thì không được đi vào trong la lối sao hả? biết trong này có khách thì đừng có vào mà xem như vậy chứ? không phải cô đi vào tìm người mắng chửi thì làm cái gì? định cùng tôi ôn chuyện hả?"

Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng lộ ra sự bất cần, nói câu sau có chút cảm thấy buồn cười, nhìn bộ dạng Cố Thiến Thiến lớn rồi còn đang tức giận.

Khuyết Dĩ Ngưng nhịn không được: "đều lớn hết rồi, cô có cần phải đi gây sự như vậy không?"

Allen đứng phía sau sợ ngây người, suýt chút quên việc trên tay.

Mạnh mẽ, quá mạnh mẽ!

Allen lần đầu nhìn thấy một người mạnh mẽ vừa mắt như vậy, đúng là không chừa chút mặt mũi cho người ta a, vốn chính mình ân cần hỏi thăm người ta nhất, nhưng lại trở thành sai lầm đổ hết lên người mình, còn khiến người ta nghe xong cảm thấy rất đúng.

Cái công hiệu này, cái khí chất này, cái tư thế này, chỉ có thể nói một chữ trâu quá.

Cố Thiến Thiền nhỏ đến lớn chưa từng bị ai chỉ vào mặt nói như vậy, tuy nàng là người có đầu óc cũng mưu mô, thích dùng thủ đoạn đùa bỡn, nhưng chỉ là chút giả vờ ngoài sáng, không có ai trực tiếp khiến nàng mất mặt như vậy.

Luôn có câu lấy nhu thắng cương, nhưng cho dù nàng làm thế nào cũng không thể thắng Khuyết Dĩ Ngưng được, ngược lại còn ức chế hơn.

Cố Thiến Thiến muốn khóc: "là tại cô trước....."

Khuyết Dĩ Ngưng: "đừng có khóc trước mặt tôi, mẹ cô vẫn khỏe chứ?"

Câu này giống y hai ngày trước gặp Cố Thiến Thiến mở tiệc, lúc Cố Thiến Thiến chuẩn bị khóc, Khuyết Dĩ Ngưng nói một câu đang khóc tang, Cố Thiến Thiến liền nín bặt.

Cố Thiến Thiến tức giận giậm giày cao gót, để lại một câu: "tôi sẽ không để yên cho cô đâu." sau đó khóc chạy đi.

Khuyết Dĩ Ngưng thu lại tầm mắt, gà mờ, có chừng đó thôi mà dám đấu với nàng.

Nàng nhìn ánh mắt kính nể của Allen, dùng ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục làm tóc.

Allen hiểu ý, liền nghiêm túc làm tóc cho Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng biết trong lòng tiểu bạch liên sẽ không từ bỏ ý đồ, dù sao với cái thái độ nhỏ nhen đó thì sẽ không thể để ai hạ nhục nàng, nhưng nàng mặc kệ, nhắm mắt dưỡng thần.

Cố Thiến Thiến bên này ủy khuất, không ở lại lâu, tức giận về nhà, vừa nhìn thấy mẹ mình thì hai mắt rưng rưng.

Mẹ Cố Thiến Thiến là Bành Trân đang ở trong phòng ngủ xem tivi, thấy Cố Thiến Thiến, bộ dạng ủy khuất đi tới, liền vẫy tay.

"Sao vậy? sao lại giận như vậy?"

Cố Thiến Thiến: "mẹ, mẹ phải giúp con, hom nay con bị tức chết rồi, con bị con nhỏ Khuyết Dĩ Ngưng chỉ vào mặt, nó còn chửi con, làm con tức muốn chết, con không thể để yên cho cô ta được."

Bành Trân cũng không hiểu tình huống thế nào? nghe nàng từ từ kể lại, chờ Cố Thiến Thiến nói xong, bà nổi giận như sắt không thể rèn thành thép chỉ vào đầu nàng.

"Chuyện gì vậy? mày cứ đứng đó để người ta chửi hả?"

Cố Thiến Thiến tức giận: "con cũng đâu muốn đâu, nhưng mẹ sao mà biết được nhìn bộ dạng cô ta hung dữ thế nào chứ? con vốn không thể cãi lại được."

Bành Trân: "được, lần sau tao gặp mẹ nó, nhất định phải đâm hai câu, dạy con gái kiểu gì không biết, đúng là, vô giáo dục."

Cố Thiến Thiến mếu máo: "còn không phài vì con tiện nhân xui xẻo kia quay về sao? Khuyết Dĩ Ngưng trước giờ chưa từng chọc con, nhưng lại giờ lại chống lưng cho nó, Cố Sơn Tuyết là cái gì chứ? sau này cái nhà này không phải là của chúng ta sao?"

Nàng nhỏ tiếng làm nũng: "mẹ, khi nào thì mẹ mới nói với ba, đuổi nó ra ngoài, mỗi ngày thấy nó thì phiền muốn chết, nó quay về là để cướp đồ của chúng ta, ba còn để nó vào công ty, lại không cho con vào."

Bành Trân bình tình vỗ lưng nàng, khóe mắt lóe tinh quang nói: "đừng vội, tất cả phải dựa vào chúng ta, tiểu tiện nhân kia đừng hòng lấy được cái gì trong tay chúng ta."

Bà sờ bụng mình: "ta hy vọng chỗ này xuất hiện gì đó thì tốt rồi, hai mẹ con chúng ta cũng không lo không có nhà ở."

Chuyện này Bành Trân nghĩ tới lại tức, bà mười mấy tuổi đã theo Cố Sùng Hằng, sinh con gái, rồi nhìn người phụ nữ kia bệnh tật đi ra nước ngoài. Mấy năm qua bà ở đây, bà từ 20 loáng một cái đã đến 30, số lần cũng không ít, nhưng mà nhiều lần rồi cũng không thấy bụng có dấu hiệu gì, nếu có thể sinh con trai cho hắn, coi ai còn dám tranh dành với bà.

Cố Thiến Thiến: "mẹ, mẹ cố gắng thêm chút nữa đi, chờ ba về, con đi méc ba, nói Khuyết Dĩ Ngưng khi dễ con, nó dựa vào cái gì mắng con?"

Bành Trân gật đầu: "được, ba con từ trước đến giờ thương con, cũng sắp đến cuối năm rồi, con nhớ chuẩn bị quà làm ổng vui lòng là được, phải rồi, mấy thứ khác cũng thêm nhiều một chút, nếu như có thể gả vào nhà quyền thế, sau này sẽ giúp chúng ta rất nhiều."

Cố Thiến Thiến lầm bầm: "vội cái gì chứ? không phải còn đang chọn sao? nam thì thiếu gì?"

Bành Trân: "tao nói là nam nhân có quyền thế, không phải cái dạng công tỷ như Vương thiếu gia, Lý thiếu gia kia, mày dù không có mắt nhìn thì cũng chọn người như Phó Văn Tĩnh đó, nhìn cũng không tệ, có gia nghiệp lớn còn đẹp trai, nếu mày cưới được nó, tao còn lo chuyện mang bầu làm cái gì?"

Cố Thiến Thiến định nói không muốn, vì nàng cũng thích kiểu như vậy nhưng lại lo lắng, Phó Văn Tĩnh luôn đứng cách xa nàng, đâu dễ cho nàng dụ dỗ, từng gặp mấ lần cũng sợ hãi rồi, nên nàng chưa từng nghĩ đến.

Nhưng nghe nói không phải Khuyết Dĩ Ngưng mê hắn chết mê chết mệt sao? nếu nàng có thể câu hắn đến tay, không phải Khuyết Dĩ Ngưng tức chết rồi sao?

Cố Thiến Thiến tưởng tượng cười, nhìn mẹ mình gật đầu.

Cố Sơn Tuyết và Cố Sùng Hằng từ công ty về, bình thường nàng không ở đây, tuy chỗ này cũng là nơi của mẹ nàng, nhưng đã sớm bị người ngoài đến làm ô uế.

Nhưng tối nay, Cố Sùng Hằng mời nàng về ăn cơm chung, Cố Sơn Tuyết không định đồng ý, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Thiến Thiến làm hôm nay ở bữa tiệc, liền đồng ý quay về chọc tức hai mẹ con người kia.

Qủa nhiên, hai người vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt đã không vui nổi, nhưng Cố Sơn Tuyết lại thấy vui.

Bàn cơm ngồi bốn người, xem ra chắc chỉ có mỗi Cố Sùng Hằng là cười thật lòng.

Hắn còn kêu đầu bếp nấu thêm hai món, nhìn Cố Sơn Tuyết cười từ ái.

"Ba nhớ khẩu vị của con giống mẹ, thích ăn thanh đạm, đây là hai món trước kia mẹ con thích ăn do thím Lý nấu, chắc con cũng sẽ thích thôi."

Cố Sơn Tuyết gật đầu, trong lòng lạnh lùng.

Nàng không biết người đàn ông này vì sao còn không biết xấu hổ, dám nhắc đến mẹ nàng trước mặt hai mẹ con người này, tựa như chưa từng làm sai cái gì? thậm chí còn vọng tưởng nàng hòa nhập với cái gia đình này, thỏa mãn ý tưởng con hiếu với cha gia đình hòa thuận.

Bành Trân đối diện cũng không vui nổi, nhìn thấy Cố Sùng Hằng nhớ đến người đàn bà chết rồi kia, trong làm thầm hận, nhưng bà không dám biểu hiện ra ngoài, mặt giả trân làm bộ hòa ái dễ gần.

"Phải rồi Tiểu Tuyết, con đã vất vả mới về nhà ăn bữa cơm, nhất định phải ăn cho thoải mái nha."

Cố Sơn Tuyết không đáp lại, lần này nàng quay về là có mục đích, cho nên không thể không tiếp xúc với Cố Sùng Hằng, chờ kế hoạch trả thù của nàng thành công, đối với những người khác cũng không cần biểu hiện nét mặt khác.

Bành Trân nhịn không được, nhưng thấy Cố Sùng Hằng không nói gì, không thể làm gì khác là ngại ngùng ngậm miệng.

Cố Sùng Hàng thu lại tầm mắt với con gái lớn lại nhìn qua con gái nhỏ bộ dạng buồn bã không vui, liền thân thiết hỏi: "sao vậy Thiến Thiến, sao nhìn không vui vậy?"

Cố Thiến Thiến: "con vui không nổi."

Cố Sùng Hằng: "sao vậy? nói ba nghe xem?"

Cố Thiến Thiến nức nở: "ba, nhà chúng ta kém hơn nhà Khuyết Dĩ Ngưng hả?"

Cố Sùng Hằng tức giận: "làm gì có? Cố gia chúng ta tuy không lớn, nhưng không đến nỗi không bằng ai."

Cố Thiến Thiến rơi nước mắt: "vậy sao Khuyết Dĩ Ngưng cứ mắng con, cô ta rất hung dữ, lần trước còn đánh người, con biết tỷ tỷ không thích con, nhưng tỷ tỷ.... đâu cần kêu cô ta làm nhục con."

Cố Sùng Hằng nhíu mày, nhìn Cố Sơn Tuyết: "xảy ra chuyện gì vậy Sơn Tuyết, không phải con mới về sao? con quen biết người kia hả?"

"Biết," Cố Sơn Tuyết dứt khoát thừa nhận, nhìn Cố Thiến Thiến, "nàng mắng hả?"

Cố Thiến Thiến ủy khuất gật đầu, bộ dạng như bị bắt nạt.

Cố Sơn Tuyết: "nàng mắng cái gì?"

Cố Thiến Thiến nghẹn ngào: "nàng nói.... em là gà rừng hu hu, nói em không thể so với tỷ tỷ như phượng hoàng..... em biết em không đẹp bằng tỷ tỷ, nhưng sao lại mắng em như vậy chứ..... ba, con buồn lắm......."


Cố Sùng Hằng lạnh mặt vỗ bàn: "thật khinh người quá đáng, Sơn Tuyết, nếu nàng là bạn của con như đã nói, con mau nói với nàng, sau này không được phép nói như vậy nữa."

Cố Sơn Tuyết giương mắt nhìn: "nàng nói sai sao?"

Cố Thiến Thiến khóc dữ dội hơn, nhìn Cố Sùng Hằng tức giận, Cố Sơn Tuyết từ tốn kể lại chuyện trong bữa tiệc hôm nay.

Cố Sùng Hằng suýt chút nữa là trụy tim, bữa tiệc đó là trường hợp đặc biệt, hắn khiếp sợ nhìn Cố Thiến Thiến hỏi: "Thiến Thiến, tỷ tỷ con nói là thật hả?"

Cố Thiến Thiến chột dạ, thanh minh cho bản thân: "con không cố ý, là con vô ý đụng phải tỷ tỷ."

Lúc đó nàng tức máu dồn lên não, không thể nhịn xuống được, trong cơn tức giận liền làm như vậy.

Cố Sơn Tuyết: "đứng xa vậy, cô cũng va vào sau lưng tôi được hả? xem ra bản lĩnh cô cũng lớn thật."

Cố Sơn Tuyết không định dùng chuyện này tố cáo với Cố Sùng Hằng, dù sao cách mà nàng dùng thì không giống như Cố Thiến Thiến ở trước mặt Cố Sùng Hằng khoe khoang miệng lưỡi, để Cố Sùng Hằng bình phán đúng sai, ai kêu Cố Thiến Thiến lại nói đến Khuyết Dĩ Ngưng làm gì chứ?

Sau đó Cố Sùng Hằng dạy đạo lý cho Cố Thiến Thiến, Bành Trân ở bên cạnh giảng hòa, Cố Sơn Tuyết nhìn ba người nhà bọn họ tranh luận không có hứng thú, lấy di động ra, theo bản năng mở avatar của Khuyết Dĩ Ngưng.

Khuyết Dĩ Ngưng mới hoạt động cách đây không lâu, là một tấm hình tự chụp.

Tóc dài hơi phòng, màu tóc hài hòa khiến nàng như nữ vương lãnh đạm nghiêm nghị.

Cố Sơn Tuyết nhấn like một cái.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu bạch liên: hu hu hu hu tôi biết là do tôi không giỏi.

Khuyết tỷ: .... ít ra..... cô cũng tự biết chính mình,

Cố tỷ: nàng nói đúng.

Tiểu bạch liên: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play