Khuyết Dĩ Ngưng vừa mở cửa, Ninh Ninh liền đến quấn chân đón nàng.

Khi nàng ngồn xuống chuẩn bị sờ nó, thì nõ đã nằm phè bụng ra rồi, ý bảo Khuyết Dĩ Ngưng sờ sờ.

Mèo là sinh vật luôn ngủ 20 tiếng một ngày, thoạt nhìn luôn cô đơn một mình chơi đùa, nhưng thật ra cũng rất sợ cô đơn. Khuyết Dĩ Ngưng các nàng vì công việc nên thường xuyên bận rộn, cho nên không thường ở nhà với mèo. có đôi khi dì lại đến đưa Ninh Ninh ra ngoài giải sầu một chút, nhưng phần lớn thời gian Ninh Ninh đều ở nhà, cho nên khi chủ nhân về thì rất hưng phấn dính người.

So với lần đầu Khuyết Dĩ Ngưng gặp Ninh Ninh thì hiện tại Ninh Ninh đã lên cân rất nhiều.

Từ một mỹ thiếu niên non nớt, đã biến thành một cái mập trạch, sau khi tuyệt dục càng bành trướng hơn, nhưng nhìn rất đáng yêu.

Khuyết Dĩ Ngưng xoa nắn nó một hồi, để túi xách lên sofa, đi vào nhà xem.

Cố Sơn Tuyết không ở trong nhà, nàng nghĩ có lễ đối phương chưa về, liền đi cởi đồ đi tắm trước.

Nàng ngâm nga hát từ trong phòng tắm đi ra vừa thoa kem dưỡng, ngồi lên giường.

So với trước kia, nhà Cố Sơn Tuyết đã thay đổi nhiều hơn, khắp nơi đều có vết tích sinh hoạt của nàng, trên tường còn treo ảnh các nàng chụp chung.

Khuyết Dĩ Ngưng nhìn thấy hình chụp liền vui vẻ, ngón tay móc tấm vải mỏng trên giường.

Thứ này Kiều Vũ Sơ dùng vọc khá nhiều, cho nên nàng trực tiếp nói với Kiều Vũ Sơ thứ mình muốn rồi chuyển tiền qua. Kiều Vũ Sơ phục vụ rất tri kỷ, thậm chí còn giúp nàng giặt sạch có mùi thơm nhẹ.

Nhưng mà dây cột có chút rườm rà, Khuyết Dĩ Ngưng loay hoay một lúc mới xong.

Nàng nhìn gương trong phòng, vô cùng hài lòng cơ thể tư bản của mình, nhưng mà cái bụng đã dày thịt hơn rồi.

Khuyết Dĩ Ngưng sờ bụng có chút buồn, cái bụng này Cố tiểu thư dùng tiền để nuôi cho dày thịt a, đáng tiếc có chỗ không lớn thêm được, xuống chút là được rồi.

Nàng mặc thêm áo khoác, ngồi trong phòng ngủ, hỏi Cố Sơn Tuyết khi nào về nhà.

"Em về nhà rồi hả? chị chắc phải chờ thêm chút nữa."

Bên chỗ Cố Sơn Tuyết có vẻ ồn ào, âm thanh cô nói cũng không rõ lắm.

Khuyết Dĩ Ngưng nghe thấy âm thanh phát ra từ ngoài cửa, âm thanh nhanh chóng biến mất, nghĩ đến chắc Cố Sơn Tuyết đi ra ngoài.

Khuyết Dĩ Ngưng: "đang xã giao hả? quán rượu hả?"

"Ừ," Cố Sơn Tuyết trả lời, đưa tay xem đồng hồ, "còn 15 phút nữa mới xong, nửa tiếng sau về nhà."

"Em ở nhà chờ chị."

Âm thanh Khuyết Dĩ Ngưng nhẹ nhàng, âm cuối mang chút câu dẫn truyền qua điện thoại chọc người bên kia ngứa ngáy.

Sau khi cúp máy Cố Sơn Tuyết nhìn chằm chằm di động nửa phút, mới cất vào túi.

Khuyết Dĩ Ngưng sau khi nghe Cố Sơn Tuyết trả lời xong, thì xử lý một số tư liệu, thả lỏng tâm tình chơi trò chơi.

Đồng hồ treo trên tường không ngừng điểm thời gian tiến về trước, Khuyết Dĩ Ngưng nhìn đồng hồ, thời gian nàng gọi điện trước đó đền giờ cũng đã 30 phút rồi.

Nhưng Cố Sơn Tuyết vẫn chưa về nhà, nàng kéo rèm cửa canh giường lên, không thấy xe lái vào trong bóng đêm, nếu như về không được Cố Sơn Tuyết nhất định sẽ gọi cho nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng gọi cho Cố Sơn Tuyết, nhưng chỉ có âm thanh tút tút không ai nghe máy.

Khuyết Dĩ Ngưng từ trên giường ngồi dậy, nhíu mày gọi điện cho trợ lý An Đạt của Cố Sơn Tuyết, nhưng cũng không ai nghe máy. Sắc mặt Khuyết Dĩ Ngưng lạnh xuống, trong lại suy nghĩ lung tung, dù sao thân phận nữ chính của Cố Sơn Tuyết vẫn còn đó, dù tình cảm bị nàng cắt ngang làm loạn, nhưng chưa chắc là không xuất hiện nguy hiểm gì.

Nàng liền gọi cho vệ sĩ của Cố Sơn Tuyết, thì nghe báo lại là an toàn.

"Đang còn xã giao..... ừ, An trợ lý vẫn ở đó."

Ánh mắt vệ sĩ lướt qua phòng hát một vòng, lặng lẽ khép cửa lại.

Khuyết Dĩ Ngưng thở phào nhẹ nhõm, không xảy ra sự cố là được, nghĩ đến nàng là người ngăn trở, dù sao Cố Sơn Tuyết đã đồng ý chuyện của nàng, nên sẽ không tự mình thất hứa được.

Phải đưa lão về về nhà thôi, Khuyết Dĩ Ngưng cởi đồ mình đã mặc ra, đổi lại quần áo thường ngày, trang điểm nhẹ một cái, gọi tài xế đến chờ mình đến quán nhậu kia.

Thiên Thủy Hào Đình, đúng như tên của nó, là nơi nổi danh tiêu tiền ở Lư Tô.

Chỗ này chỉ dành cho hội viên, phí hàng tháng trên 300,000 thì mới được cấp một thẻ đen sơ cấp, rồi mới tiến lên tầng một và tầng hai, Khuyết Dĩ Ngưng nhỡ rõ vệ sĩ nói Cố Sơn Tuyết ở lầu sáu, phí hàng tháng phải 2 triệu thì mới có thể vào được.

Khuyết Dĩ Ngưng chưa từng đến đây làm thẻ, đương nhiên là bị cản lại.

Nhân viên soái khí vẫn còn mỉm cười nói quy tắc, bị Khuyết Dĩ Ngưng mất kiên nhẫn cắt ngang.

"Cà thẻ luôn đi, mau lên."

Dù tối nay Khuyết Dĩ Ngưng trang điểm nhẹ, nhưng với khuôn mặt đó thì quý khí mười phần, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, thúc giục vội vã.

Nhân viên phục vụ nhìn nàng cảm thấy không giàu thì cũng là nhà quyền quý, lập tức đi tìm quản lí đến tiếp. Quản lí vội vàng chạy đến, lau mồ hôi trên trán, thấy Khuyết Dĩ Ngưng liền nói mình sơ suất.

"Thì ra là Khuyết tổng, sau khi đăng ký xong thì chỉ cần lấy chữ của ngài, ngài muốn lên lầu sáu đúng không, để tôi dẫn ngài đi trước."

Khuyết Dĩ Ngưng gật đầu, ở trong thang máy hỏi: "phòng đó trên lầu sáu còn có những ai?"

"Có Phó tổng Phó Văn Tĩnh, có Nghiêm tam thiếu, nhiều người khác nữa, bọn họ thì tôi không rõ lắm."

Khuyết Dĩ Ngưng vừa nghe thấy Phó Văn Tĩnh sắc mặt liền khó coi, tuy nàng biết Phó Văn Tĩnh không phải người xấu, tuyết tình cảm nguyên bản đã không còn tồn tại, nhưng cũng không trở ngại nàng có sự bài xích với hắn, nhất là Cố Sơn Tuyết nói sắp về nhưng bị cản lại, nàng càng thêm không cần kiêng nể gì.

Ánh đèn sáng tỏ trong phòng hát, lượn lờ mùi thuốc lá và mùi rượu.

Hôm nay Cố Sơn Tuyết có vụ làm ăn lớn, bao gồm các công ty lớn và những công ty nhỏ hưởng lợi theo, không có cảnh bồi rượu ô uế bẩn tục, nhưng khác đến từ thành phố khác cũng là tay ăn nhậu không thiếu gì, nên kéo mọi người đi ăn nhậu cho thoải mái.

Cố Sơn Tuyết muốn về sớm, nhưng bị hắn cản lại, trên bàn còn nhiều sếp khác, Cố Sơn Tuyết cũng không tiện qua mặt họ, không thể làm gì khác là uống tiếp, định nhờ An Đạt nhắn tin giúp cô, nhưng An Đạt đỡ rượu giúp cô cũng đã gục trước rồi.

Cồn từ từ làm mê đảo thần trí, Cố Sơn Tuyết say rượu đỏ mặt, trong lòng vẫn nghĩ đến Khuyết Dĩ Ngưng.

"Hắc, Cố tổng uống rượu mà không chuyên tâm gì hết, vẫn chờ cơ hội đi về à? không lẽ trong nhà có người đang chờ sao?"

Trần Cửu vỗ tay cười to, lời nói đầy mùi chọc ghẹo.

Lời này từng nói với sếp nam nhiều nên Trần Cửu nghĩ nói với sếp nữ cũng không có gì sai, dù sao con người ai mả chả có nhu cầu yêu đương hạnh phúc thường tình, ai biết được trong nhà sếp nữ này có người thật hay không.

Cố Sơn Tuyết gật đầu, khiến người ngoài hơi sợ.

"Không phải chứ, Cố tỷ yêu rồi á, chuyện khi nào vậy? sao tôi không nghe cô nói qua?"

Nghiêm Tử Thư tò mò hỏi, từ khi Cố Sơn Tuyết về Lư Lô hắn quen biết cô cũng một thời gian rồi, nhưng một chút tiếng gió thổi cũng không nghe thấy.

Hắn nhìn Phó Văn Tĩnh, Phó Văn Tĩnh buông tay biểu thị mình cũng không biết.

"Thật hả? vậy không làm khó cô nữa, uống thêm ba ly nữa rồi về nhà ngủ trước đi nha."

Trần Cửu cũng không định chuốc say người ở đây, mỹ nữ lão bản uống đến đỏ mặt, bên cạnh đã có người nhìn sang, hẳn chỉ cảm giác như mình mời huynh đệ là Cố Sơn Tuyết uống chung thôi.

Hết cách, ai kêu Cố tổng này nhìn lạnh lùng quá làm chi, ra tay độc ác có giống phụ nữ chút nào đâu.

Cố Sơn Tuyết cười cám ơn, cầm ly rượu lên.

Đúng lúc này cửa có người gõ, mọi người nhao nhao nhìn lại, nhìn thấy cửa mở ra, đi vào là đại mỹ thiên kiều bá mị.

"Khuyết Dĩ Ngưng, sao cô lại đến đây?"

Nghiêm Tử Thư kinh ngạc, nhìn Phó Văn Tĩnh một cái.

Hắn cảm thấy Khuyết Dĩ Ngưng đến đây không liên quan tới Phó Văn Tĩnh, mặc dù Khuyết Dĩ Ngưng từng theo đuổi Phó Văn Tĩnh, nhưng đã là chuyện cũ năm trước.

Chỉ mới một năm, lại khiến người hoảng hốt cảm giác mọi chuyện đã xưa rồi, lâu đến nỗi không ai nghĩ bọn họ có liên quan.

Khuyết Dĩ Ngưng hôm nay, đã sớm không còn là Khuyết Dĩ Ngưng lúc trước, một tay có năng lực, là khách quý thành Lư Tô này, sau khi nàng đá được Lâm Dương, trong thành phố Lư Tô này không ai không nói đến nàng một câu lòng dạ ác độc tay đen.

"Tới đón người yêu."

Khuyết Dĩ Ngưng trả lời, ánh mắt nhìn thẳng Cố Sơn Tuyết.

Cố Sơn Tuyết nhìn nàng, mỉm cười, đưa tay ra với nàng.

Với vầng sáng ấm áp, trong mắt nàng tựa như viên hổ phách đang hòa tan.

"Trần tổng, người có thể uống thay cô ấy không hả?"

Khuyết Dĩ Ngưng biết vị này là thượng khác, là cá sấu ở Lâm thành, nhật vật này hắc bạch đều dính đến, nhìn hắn khách khí nói.

"Dĩ nhiên rồi! Khuyết tổng, cửu ngưỡng đại danh a."

Trần Cửu đứng dậy bắt tay Khuyết Dĩ Ngưng, nâng ly với nàng.

Khuyết Dĩ Ngưng lưu loát uống sạch ba ly, không dài dòng.

"Được, không hổ là một cặp a, uống rượu buôn bán đều sảng khoái, lần tới có cơ hội sẽ cùng Khuyết tổng uống một trận cho đã đời."

"Vậy thứ lỗi chúng tôi không thể tiếp được."

Cố Sơn Tuyết kéo An Đạt dậy, An Đạt uống đến say mèm, mặt đỏ bừng lắc lư theo sếp đi ra ngoài.

Nghiêm Tử Thư từng mắt nhìn, hít một hơi lạnh, chọc Phó Văn Tĩnh.

Nghiêm Tử Thư líu lưỡi: "hai nàng đi với nhau rồi? sao ông không có gì kinh ngạc vậy?"

Phó Văn Tĩnh giương mắt nhìn, biểu hiện bình tĩnh nói: "biết từ sớm rồi."

Phó Văn Tĩnh từng có chút rung động nhỏ với Cố Sơn Tuyết, nhưng chỉ có một chút thôi.

Cố Sơn Tuyết là cao lãnh chi hoa, dường như không theo leo tới được, hắn luôn nghĩ vậy, cho đến một ngày, thấy Cố Sơn Tuyết nhìn Khuyết Dĩ Ngưng mắt sáng lên.

Có khi tình cảm yêu thích này khó có thể dấu được.

Hắn không còn nghĩ đến nữa, ngược lại suy nghĩ nếu hai nhà này hợp lại, thì thực lực nhất định không thể khinh thường, hợp tác nhất định sẽ tốt hơn.

"Đúng là bất ngờ nha, nhưng mà cũng đã trong suy đoán rồi, các nàng có ở chung thì không ai cản được."

Nghiêm Tử Thư thì thào, hiện tại Khuyết Dĩ Ngưng là cánh tay đắc lực của Khuyết gia, sau khi Khuyết thị thay đổi cơ cấu toàn bộ thì nàng có thể nói là chưởng môn nhân có một không hau, còn Cố gia cũng đã bị Cố Sơn Tuyết nắm thóp rồi, bọn họ cũng không thể ngăn cản các nàng được nữa.

Bên ngoài Thiên Thủy Hào Đình, Cố Sơn Tuyết để vệ sĩ đưa An Đạt về nhà, còn mình lên xe Khuyết Dĩ Ngưng, không chớp mắt nhìn Khuyết Dĩ Ngưng.

Bộ dạng ngây người trông thật ngoan ngoãn, không như bình thường hay dùng dáng vẻ băng sương che lấp.

"Chị uống say rồi?"

Khuyết Dĩ Ngưng xoa mặt cô đỏ bừng, trong lòng nghĩ cô đã uống bao nhiêu rồi.

"Không có say đâu."

Cố Sơn Tuyết nghiêm túc trả lời, nhưng âm cuối đáng yêu khiến cô bị lộ đuôi là đã say mèm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play