Tên đệ tử kia nhỏ giọng hỏi: "Nếu triệt đi sơn môn hộ trận, vạn nhất tông chủ Linh Tôn Phái thật sự mưu đồ làm loạn với phái ta, một đường giết vào thì phải làm sao bây giờ?"
Yến Hàn Mặc đạm mạc liếc mắt nhìn người một cái, "Vậy cứ để hắn giết là được."
Người kia có chút hoảng sợ, không biết vì cái gì, từ mấy ngày trước trở về thì tính tình đã không còn ôn hòa như trước, nhưng thật ra có chút giống với tông chủ của bọn họ.
Yến Hàn Mặc không để ý đến người kia, lôi Lạc Hằng dậy, bay lên không trung, ánh mắt nhìn về phía cửa vào môn phái.
Chỉ thấy thân ảnh màu trắng đứng ở cửa vào môn phái, đôi tay chấp kiếm, cả người đều bị ma khí màu đen bao vây, chỉ lộ ra một đôi con ngươi màu đỏ khiếp người, ở phía trên đỉnh đầu Bạch Tà là mây đen quỷ bí, cuồng phong đột khởi, trường bào màu trắng liền bị cuồng phong thổi bay phần phật.
Ngay khi hai người Lạc Hằng vừa xuất hiện, Bạch Tà liền từ bỏ dây dưa với vòng phòng hộ, ánh mắt lạnh băng hướng hai người quét tới, hiển nhiên là hai người Lạc Hằng càng thêm hấp dẫn ánh mắt của Bạch Tà.
Yến Hàn Mặc híp mắt, quét nhìn trên dưới Bạch Tà một hồi, thấy trong mắt y trừ bỏ sát ý âm lãnh liền không còn gì khác, quay mặt sang nhìn Lạc Hằng bên cạnh, "Ngươi xem xem, đây là vai chính của thế giới này, liền tính nguyên tác lại viết hắn thiên hạ vô địch bao nhiêu, cũng bất quá là một người trong sách mà thôi, chỉ cần chúng ta hơi thêm một chút kích thích, liền sẽ bị chúng ta chơi đến xoay quanh. Nếu như năm đó ngươi không ra tay thì thế giới này đã là thuộc về hai chúng ta."
"Chỉ là có chút đáng thương mấy tên tu sĩ trong tiểu bí cảnh đó, cộng lại từ trên xuống dưới cũng không sai biệt lắm có hơn trăm người, sẽ không phải là đều bị vai chính của thế giới này tàn sát hết đi?"
Lạc Hằng không để ý đến mỉa mai châm chọc của hắn, nhìn trong mắt Bạch Tà thị huyết sát ý, phảng phất có thứ gì đó đâm vào đôi mắt, Lạc Hằng cảm giác hai mắt của mình đau đến có chút không mở ra được.
Lạc Hằng theo bản năng muốn chạy qua, muốn an ủi người nọ, lại bị Yến Hàn Mặc kéo lại.
"Không vội, màn biểu diễn đặc sắc còn chưa đến đâu, ngươi gấp cái gì."
Yến Hàn Mặc dứt lời, tùy tay phất một cái, vòng phòng hộ trên đỉnh đầu biến mất, uy áp khủng bố tàn sát bừa bãi tiến vào Huyền Thiên phái, đệ tử có tu vi thấp trực tiếp bị đẩy lùi, mà những đệ tử còn thừa lại đều kinh hãi nhìn Yến Hàn Mặc, không biết vì sao thiếu tông chủ của bọn họ lại đột nhiên triệt đi vòng phòng hộ như vậy, nhưng không chờ bọn họ tiếp tục nghĩ tới chuyện khác, liền thấy Bạch Tà từng bước một đi tới, cùng theo đó chính là uy áp khủng bố tới gần, đệ tử Huyền Thiên phái do dự mấy lần, đều lui xuống, chỉ để lại một ít đệ tử cùng trưởng lão có tu vi từ tông sư trở lên đứng tại chỗ, ý đồ nghênh chiến.
Yến Hàn Mặc cười khẽ, "Không nghĩ tới vừa nhập ma, tu vi vậy mà được đề cao lên nhiều như vậy, cái này chỉ sợ là đã tới ngụy thần."
Ánh mắt Lạc Hằng lạnh lùng, nhìn chằm chằm mấy tu sĩ Huyền Thiên phái triền đấu cùng Bạch Tà ở phía dưới, không khỏi có chút cả giận nói: "Đến cả người trong môn phái ngươi cũng đều không buông tha sao!"
Yến Hàn Mặc bình tĩnh nói: "Cái này có gì tốt mà buông tha với chả buông tha, nếu như bị giết, cũng trách bọn họ không đủ tu vi, năm đó vào thời điểm ta là ngoại môn đệ tử, bọn họ chưa từng cho ta sắc mặt tốt, nếu không phải ta nỗ lực tu luyện, ngươi cho rằng bọn họ sẽ kính yêu ta?"
Ánh mắt Lạc Hằng lạnh lẽo.
Hai người đứng ở phía trên có hơn phân nửa khắc thời gian, thấy mấy người kia triền đấu cùng Bạch Tà chậm chạp vẫn chưa kết thúc, Yến Hàn Mặc tùy tay một lật, một người đệ tử xuyên trường bào màu tím bị ném vào Bạch Tà, cuối cùng bị Bạch Tà đánh ngã xuống mặt đất.
Không thấy máu, Yến Hàn Mặc nhíu nhíu mày lại, tên đệ tử kia hoảng sợ mà nhìn về phía Yến Hàn Mặc, "Thiếu tông chủ, đây là tại sao?"
"Thứ vô dụng, mấy người đều đánh không lại một người." Yến Hàn Mặc mặt vô biểu tình nói.
Mấy người kia có chút hoảng sợ, mấy cấp tông sư làm sao có thể đánh lại một đại tông sư, nhìn thần sắc Yến Hàn Mặc lạnh băng, thiếu tông chủ của bọn họ là bị yêu ma bám vào người sao? Nhớ tới dáng vẻ triệt hồi vòng phòng hộ mới vừa rồi của Yến Hàn Mặc, toàn thân mấy người kia đều rùng mình lên, Yến Hàn Mặc là tính mượn tay Bạch Tà diệt bọn họ sao?
Mấy người kia cuối cùng cũng không địch lại, bị Bạch Tà dạt sang một bên, bị thương có, hôn mê có, nhưng không có tử vong.
Đã không còn ai khác ngăn cản, hai tròng mắt Bạch Tà lạnh băng, chấp kiếm liền hướng về phía hai người bọn họ bổ tới, Yến Hàn Mặc nắm lấy Lạc Hằng, đẩy ra phía trước, nói: "Ngươi xem, đồ đệ này của ngươi thật quá đáng, sư tôn đang ở đây đâu, còn lấy kiếm đối ngươi."
Bạch Tà đã chấp kiếm đánh úp về phía bọn họ, hai tròng mắt lạnh băng vô tình, một đạo bạch quang chém tới, Yến Hàn Mặc lập tức tinh chuẩn mà ném Lạc Hằng về hướng đạo kiếm ý đang tới kia, Lạc Hằng ở không trung lật người, xích sắt phát ra leng keng tiếng vang, bạch quang kia vừa lúc chạm vào xích sắt trên tay hắn, cánh tay bị kiếm khí quét đến, máu đỏ thắm liền từ miệng vết thương chảy ra.
Lạc Hằng cũng rơi xuống cực nhanh, ở trước khi rơi xuống mặt đất, Lạc Hằng đã giữ vững thân thể.
Nhìn Lạc Hằng khôi phục lại linh lực, Yến Hàn Mặc không hề động, bởi vì Bạch Tà động, đối với Lạc Hằng chính là một đạo rồi lại một đạo sát chiêu, không hề nương tay.
"Kiếm tới," Lạc Hằng nói nhẩm, Nhược Hư Kiếm ong lên một tiếng liền từ trên tay Bạch Tà bay ra, cuối cùng đáp vào tay Lạc Hằng.
Hai người ngay tại không trung dây dưa lên, lại từ trên trời đánh xuống mặt đất, lại từ mặt đất đánh lên bầu trời, trong lúc nhất thời đất sụp núi nứt, Yến Hàn Mặc chỉ là xa xa nhìn, nhìn đến Lạc Hằng bị đánh đến liên tiếp bại lui.
Thân ảnh hai người dần dần đi xa mất hút, một lát sau, chỉ thấy mũi kiếm Bạch Tà chống lên thân kiếm đang hoành trước ngực của Lạc Hằng, hai người song song rơi xuống huyền nhai cao vạn trượng.
||||| Truyện đề cử:
Thần Y Ở Rể |||||
Dưới vực sâu truyền đến oanh một tiếng, vách núi hai bên sườn huyền nhai sụp đổ trượt xuống, đá tảng hỗn độn che khuất tầm nhìn, đậy kín tình huống phía dưới.
Yến Hàn Mặc đứng tại không trung, nheo lại đôi mắt, giây lát sau, Yến Hàn Mặc không nghe được bất kỳ âm thanh đánh nhau nào khác, sắc mặt khẽ biến, cũng thả người nhảy xuống, chỉ là sau khi hắn nhảy xuống, chỉ nhìn thấy những tảng đá rơi rụng chất thành núi cao vài trượng, cũng không thấy được thân ảnh của bất luận kẻ nào.
Chẳng lẽ Bạch Tà nhập ma là đang lừa hắn, chuyện này không có khả năng! Nếu không nhập ma thì làm sao có thể sử dụng lượng ma khí khủng bố như vậy, nhưng cho dù hắn lại không chịu thừa nhận thế nào đi nữa, hắn cũng tìm không thấy thân ảnh của hai người Bạch Tà.
Ánh mắt Yến Hàn Mặc âm trầm xuống, đồng tử đen nhánh bị một mạt màu đỏ tươi như máu bò lên.
Thiên Đạo đáng chết lại đứng về phía vai chính, đều đã như vậy rồi còn không nhập ma, ha ha ha ha...
Hắn vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác, kết quả Thiên Đạo vẫn đứng về phía Bạch Tà, Lạc Hằng chính là Thiên Đạo cố ý phái tới giúp Bạch Tà, cũng giống với nhiều năm trước, vô luận hắn nỗ lực nhiều đến đâu, cuối cùng cái gì cũng đều không được đến, liền tính Bạch Tà lại yếu, hắn cũng giết không chết, nếu không thay đổi được vận mệnh, vì cái gì lại đưa hắn đến thế giới này, năm đó trực tiếp để hắn chết đi không phải càng tốt sao, cố tình vừa cho hắn hy vọng lại làm hắn tuyệt vọng.
Thần sắc Yến Hàn Mặc trở nên vặn vẹo, đáy mắt tràn ngập sự điên cuồng vô tận, ma khí nhẹ nhè từ trên thân người phóng xuất ra...
Thân thể bị rơi xuống vực sâu vạn trượng không hề xuất hiện đau đớn như trong dự đoán, Lạc Hằng mở mắt, chỉ thấy một bàn tay đỡ lấy hắn, thay hắn chịu đựng đau đớn này.
Lạc Hằng sửng sốt, một lát sau mới lấy lại tinh thần, không khỏi vui vẻ, sẽ che chở cho hắn, có phải hay không đại biểu hiện giờ Bạch Tà vẫn còn một tia lý trí, nhưng mà không chờ hắn hỏi ra câu tiếp theo, đôi môi đã bị y lấp kín, Lạc Hằng vốn định tránh ra, nhưng y lại giống như một con dã thú mất khống chế, điên cuồng cướp lấy đôi môi Lạc Hằng, Lạc Hằng chỉ có thể dựa vào chút khe hở, đứt quãng mà nói ra một câu hoàn chỉnh.
"Ta giúp ngươi áp chế tâm ma trước được không?"
Nhưng mà chờ đến chính là, hai tay hắn đều bị trói không thể động đậy, ngay lúc hắn bị hôn đến mơ mơ màng màng, trên đỉnh đầu mới truyền đến một thanh âm, "Có thể chứ?"
Ánh mắt Lạc Hằng có chút thất thần mà nhìn y, cuối cùng chỉ có thể choáng váng mà đáp ứng, "Vậy ngươi nhẹ chút."
Được đến cho phép, Bạch Tà đã không tiếp tục khắc chế, Lạc Hằng chỉ có thể một vòng lại một vòng mà tiếp thu thế công của y.